Quan Thần

Chương 292 : Lòng dạ và cơn thịnh nộ của Khâu Tự Phong

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Hạ Tưởng liền hỏi Nghiêm Tiểu Thì:



- Tiểu Thì, thành thật thì ý định của cô là gì?



- Tôi không biết, với tình thế cấp bách này tôi thật sự không biết.



Cô cầm tay Hạ Tưởng tiếp:



- Xin phá sản, xoay xở nợ nần giải quyết các tranh chấp. Tôi từ trước đến giờ chỉ mới ứng phó, anh giúp tôi có được không? Tôi là đại diện pháp nhân, không giống như Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn có thể phủi tay đi được.



Hạ Tưởng bị bàn tay nỏng bỏng, hơi ướt át của cô nắm lấy, không thể né tránh, đành nói với vẻ mặt kiên định:



- Tôi cũng không phải là thần tiên, không có chủ định khiến cho biệt thự Tây Thủy cải tử hoàn sinh, tuy nhiên chỉ có thể cố gắng trong khả năng, hơn nữa tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Cô xem như vậy được không. Tôi có một ý là tìm một công ty bất động sản để liên kết với bất động sản Lĩnh Tiên, có lẽ sẽ có đột phá.



- Chủ ý này khả thi sao? Hiện trong tình hình thế này còn có công ty bất động sản dám cùng chúng ta hợp tác, không phải là tìm đường chết sao?



Nghiêm Tiểu Thì suy đoán, còn tay vẫn nắm chặt tay Hạ Tưởng không buông. Hiển nhiên, cô đã mất đi chừng mực, đã không còn phương hướng nào nữa rồi.



Hạ Tưởng không nghĩ Nghiêm Tiểu Thì nhìn có vẻ yếu ớt như vậy nhưng sức lực không hề yếu, nắm lấy tay hắn khá chặt khiến hắn còn hơi đau.



Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, cười nói:



- Cô không việc gì phải căng thẳng quá, tuy nhiên đừng dùng lực với tay của tôi, có được không? Tay của đàn ông tuy thô ráp, nhưng mà tay nào cũng là tay, bóp chặt sẽ bị đau.



Nghiêm Tiểu Thì lúc này mới ý thức được là mình thất lễ, không ngờ bị Hạ Tưởng đùa bèn mỉm cười:



- Cái gì mà tay nào cũng là tay chứ? Anh thật là biết làm người khác giận quá, tôi ra như thế này một chút hỗ trợ tấm lòng thơm thảo cũng không có, còn giễu cợt người ta.



Trong giọng nói cô đã có hàm ý oán giận.



Hạ Tưởng kêu oan:



- Tôi đã đưa ra cho cô chủ kiến của tôi rồi, tôi không phải thiếu suy nghĩ mà nói vậy đâu, tôi đã phác thảo kế hoạch rồi, đợi tôi hoàn thiện rồi sẽ liên hệ với mấy nhà bất động sản quen biết xem ai thích hợp nhé. Không dám nói nhất định có thể khiến hạng mục biệt thự Tây Thủy có triển vọng tốt, nhưng để đối phó với nguy cơ trước mắt thì kế hoạch này không có vấn đề gì, về việc có thể đứng dậy được không, thì hãy xem toàn bộ công việc thế nào đã. Chỉ có điều cô phải chuyển lời đến Kiến Viễn một tiếng, rằng cô muốn bất động sản Lĩnh Tiến hợp tác với một bên khác, phải có người có quyền thế đứng ra đại diện mới được.



Rồi hắn dùng tay chỉ chỉ Nghiêm Tiểu Thì mà tiếp:



- Cô không được, người khác sẽ không tin cô.
Nếu đổi là bất cứ ai khác cũng sẽ nổi giận, nhưng Khâu Tự Phong lại nói:



- Vậy cậu xem rồi lo liệu giùm là công việc quan trọng hay nghỉ ngơi quan trọng, cậu hãy cứ quyết định đi.



Làm gì có ai lại mang tiền đồ ra mà đùa giỡn chứ? Trừ phi đó là thằng ngốc. Thật đáng tiếc thằng ngốc lại không lăn lộn vào chốn quan trường, cho nên trước mắt có bệnh cũng phải nói không bệnh. Có bao nhiêu người già yếu chết đi vẫn cố sống cố chết bám chặt lấy vị trí hiện thời mà không chịu bỏ chứ? Là vì cái gì? Không phải vì muốn nắm chặt quyền lực trong tay sao?



Hạ Tưởng thì ngược lại, hắn tùy tiện tìm một cái cớ để không muốn đi làm, ngay cả điều chỉnh cho hắn sang một vị trí quan trọng, cũng không coi ra gì. Cũng tinh tướng gớm nhỉ?



Khâu Tự Phong nóng nảy nghĩ, rồi lại không dám nói ra.



Nếu việc này không phải do y gây ra thì y có thể lấy tư cách là cấp trên mà hùng hồn phê bình Hạ Tưởng vài câu, hiện giờ lương tâm y thấy tội lỗi, không có chút sức lực nào đối mặt với Hạ Tưởng. Hơn nữa vị trí Chủ tịch huyện hiện giờ của y không có quyền cũng không có tiền. Thật sự là đấu không lại việc kết hợp giữ Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn.



Vả lại không chỉ có Lý Đinh Sơn, mà còn có Trịnh Đại và Mai Hiểu Lâm cũng đứng về phía Hạ Tưởng trong cuộc chiến quyền lực. Hơn nữa Hạ Tưởng lại nắm quyền phát ngôn đối với hai dự án đầu tư lớn hiện tại của huyện An, nên y không thể không nén giận. Thêm nữa, Hạ Tưởng thật sự cũng bị oan ức, nghỉ ngơi một vài ngày cũng là hợp lý. Chẳng phải lúc ấy Bí thư Lý đã đồng ý để Hạ Tưởng nghỉ ngơi một vài ngày sao, y còn có thể nói được gì?



Khâu Tự Phong đành phải chịu thua, có thể co được cũng có thể duỗi được mới đúng là hảo hán, có phải ai lúc nào cũng chiếm được thế thượng phong đâu? Y tin một ngày nào đó Hạ Tưởng sẽ lại rơi vào tay y, đến lúc đó đòi lại mối nợ cũ cũng vẫn chưa muộn.



- Như vậy cũng tốt, cậu nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt. Hiện giờ huyện An cũng không có việc gì lớn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị chào mừng Quốc Khánh, còn cả Phó Chủ tịch huyện Thịnh luôn luôn bận bịu vì làng du lịch. Mặt bằng đã được san bằng tốt lắm rồi, nếu như trước Quốc Khánh mà công nhân có thể vào được, thì dù là làm mẫu cũng coi như quà dâng tặng Quốc Khánh rồi.



Mục đích chính của Khâu Tự Phong chủ yếu là ngầm nói: "Người dân huyện An xây dựng lên làng du lịch, cũng mong nhiều người đến huyện sẽ phản ứng, bọn họ sẽ ủng hộ làng du lịch sớm được khởi công".



Đánh vào đám đông, lấy ý kiến dân chúng làm áp lực thực hiện được mục đích của mình, Hạ Tưởng cười thầm, hơi suy nghĩ, nói:



- Trong lòng tôi biết, xin ngài yên tâm, tôi sẽ dùng khả năng lớn nhất có thể để xúc tiến khởi công xây dựng làng du lịch sớm.



Ngay cả Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ cũng không gọi, lại trực tiếp gọi là Phó chủ tịch huyện Hạ, Khâu Tự Phong quả đúng là có thành ý, Hạ Tưởng liền vẽ cho y một cái bánh lớn.



Hạ Tưởng gác điện thoại, suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Thẩm Lập Xuân.



Thẩm Lập Xuân đã sớm biết Hạ Tưởng đi ra bình an vô sự, vốn vẫn muốn gọi điện cho hắn, nhưng lại biết rằng sau khi hắn ra sự việc lại rất ồn ào, cũng không liên hệ với Hạ Tưởng, nhưng giờ Hạ Tưởng chủ động gọi điện tới, y biết Hạ Tưởng đã hết bận.



- Phó chủ tịch huyện Hạ, chúc mừng cậu tai qua nạn khỏi, có thời gian đến chỗ tôi, tôi phải tổ chức tiệc đổi gió an ủi cậu.



Hạ Tưởng cười trách móc:



- Đừng nói mát nữa, tôi tìm anh có chuyện nghiêm chỉnh đây. Sắp đến lễ Quốc Khánh, chuyện làng du lịch làm có ý tứ một chút, trước tiên kéo một số vật liệu xây dựng vào coi như phô trương thanh thế, cũng xem như là quà dâng tặng Quốc Khánh rồi.