Quan Thần

Chương 310 : Trước có thị trưởng, sau có phó bí thư

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


Cao Hải bình tĩnh một chút, nhìn lại, hắn cho rằng không có khả năng sự tình thực đã xảy ra. Xe dừng lại, một người từ trong xe đi xuống, không phải Trần Phong thì có thể là ai?



Thị trưởng Trần Phong tự mình đến dự lễ đính hôn của Hạ Tưởng? Cao Hải trong nháy mắt không thể tin được vào hai mắt của mình.



Nếu là Hạ Tưởng cử hành chính thức hôn lễ, Trần Phong lộ mặt cũng còn nói được, dù sao cũng là nể mặt Tào Vĩnh Quốc. Nhưng Hạ Tưởng chỉ có đính hôn, hơn nữa cũng không có chính thức đề xuất mời mọi người, người đến tham gia nghi thức đính hôn đều là tự nguyện mà đến, không ai nhận được thiệp mời chính thức. Nói cách khác, nghi thức đính hôn vốn chính là một cuộc gặp gỡ không chính thức, người tới tham gia không phải là bạn bè thì cũng là thân hữu. Nếu là quan hệ đồng nghiệp bình thường trong quan trường sẽ không tới.



Nhất là Trần Phong lại là một lãnh đạo cấp trên.



Bởi vì chưa từng nhận được lời mời, bản thân là cán bộ cấp trên đều có thân phận cao quý, từ trước đến nay không ai không mời mà đến. Không mời mà đến chứng minh hai điểm, một là tự nguyện khiêm tốn, không tham gia với thân phận cấp trên mà là lấy thân phận bằng hữu để tham gia, hai là vô cùng coi trọng mối quan hệ với Hạ Tưởng. Ông ta không sợ người khác cho rằng tham gia một nghi thức đính hôn không chính thức là tự hạ thấp thân phận, chính là muốn nâng đỡ Hạ Tưởng.



Suy cho cùng, Trần Phong vẫn có một ý tưởng nào đó. Cao Hải không thể hiểu hết, nhưng hắn biết, Trần Phong có thể đến, mang đến sự kinh ngạc cho hắn còn lớn hơn rất nhiều so với Trần Phong trước cửa ở tòa Thành ủy nghênh đón Hạ Tưởng. Bởi vì Trần Phong ở trước cửa tòa Thành ủy là đóng kịch chính trị, cũng là vì đồng thời bênh vực kẻ yếu là Hạ Tưởng. Ông ta làm như vậy cũng có một ít ý đồ riêng, để cho người khác biết tâm tư bảo vệ Hạ Tưởng của mình vẫn không thay đổi.



Trần Phong vốn là diễn viên trời sinh, trình độ biểu diễn thì không người nào ở tòa nhà Thành ủy có thể sánh bằng.



Cho tới nay Cao Hải đều cho rằng, Trần Phong tuy rằng ở ngoài mặt hết sức giữ gìn Hạ Tưởng, nhưng tất cả đều suy xét từ ích lợi chính trị. Bởi vì Hạ Tưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất có tiền đồ, hơn nữa Trần Phong cũng đặc biệt yêu thích tính cách và năng lực của Hạ Tưởng, cố ý kéo hắn một phen. Làm như vậy vừa là biểu hiện cho người khác thấy rằng mình rất ủng hộ các thanh niên có triển vọng, vừa có thể thu được thanh danh, lại có thể lôi kéo Hạ Tưởng để sử dụng. Một công đôi việc thật tốt, Trần Phong thật thông minh, tự nhiên sẵn lòng đi làm. Nhưng khiến Cao Hải không thể tưởng được chính là, Trần Phong không mời mà tới, tự nguyện hạ thấp thân phận đến dự nghi lễ đính hôn. Vậy đã chỉ rõ một một vấn đề.



Vấn đề gì?



Trước hết, là trong suy nghĩ của Trần Phong, với Hạ Tưởng đã không chỉ là đơn giản lôi kéo mà ông ta đặc biệt tin tưởng nâng Hạ Tưởng lên tới một mức độ nể trọng. Một cán bộ cấp phó tỉnh không ngờ lại coi trọng một cán bộ cấp huyện? Cao Hải không thể tin được chuyện đó lại có thực. Nhưng điều này cũng giống như lúc trước ông đã không thể tin nổi một sự thật, cho dù quyền cao chức trọng như Trần Phong, đối mặt áp lực của Cao Thành Tùng cũng sẽ vô cùng nhức đầu, chưa chắc có thể ung dung đối mặt được như Hạ Tưởng.



Cao Hải hiện đã hoàn toàn nhận thức sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng. Tuy rằng hắn vẫn là một cán bộ cấp Cục phó như cũ, nhưng hắn hòa đồng và chu toàn mọi giữa mặt thế lực, lại đồng thời được đa số người tán thưởng, bản thân không ngừng đạt được thành tựu đặc biệt. Trần Phong hạ mình đến đây, Cao Hải liền không thể không thừa nhận một sự thật, nếu Hạ Tưởng đồng ý thật lòng ủng hộ mình, con đường trở thành Phó thị trưởng của mình sẽ rộng mở vô cùng.



Nhưng mà khiến Cao Hải càng thêm ngạc nhiên chính là, sau khi Trần Phong xuống xe, trong chốc lát, lại có một người từ trên xe xuống, là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, trông hơi gầy yếu, đeo kính mắt, mặc sơ mi kẻ caro, dường như có phần không tình nguyện theo sát phía sau Trần Phong.



Cao Hải mở mắt thật lớn, luôn tự cho là đã trấn tĩnh nhưng hắn đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung, người mà Trần Phong mang đến không phải ai khác, mà đúng là con ông ta - Trần Công.



Trần Công là con trai độc nhất của Trần Phong. Trần Phong đặc biệt yêu quý Trần Công, cũng giáo dục thâm nghiêm. Cao Hải biết Trần Phong nhiều năm, cũng chỉ gặp qua Trần Công hai lần. Trần Công tính cách hơi yếu đuối, có lẽ do Trần Phong cứng rắn, mạnh mẽ quá mức, hắn thấy người lạ không dám nói, bộ dạng rụt rè cho nên Trần Phong rất ít dẫn hắn ra ngoài.



Hôm nay Trần Phong chẳng những hạ cố đến dự nghi lễ đính hôn của Hạ Tưởng, mà còn dắt đứa con đến đây, trong đó có hàm ý không cần nói cũng biết, Trần Phong là muốn cùng Tào Vĩnh Quốc kết thành thân gia! Lại liên tưởng đến Trưởng ban Phương đặt đứa con trai ở bên cạnh Lý Đinh Sơn, Cao Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thị trưởng Trần là muốn Trần Công trước tiên hiểu biết Hạ Tưởng một chút, nói không chừng về sau cũng sẽ bắt chước Trưởng ban Phương, khiến Trần Công cùng ở bên cạnh Hạ Tưởng.



Nói như thế, Trần Phong đối với Hạ Tưởng thì không chỉ có coi trọng và khen ngợi đơn giản như vậy, hắn vì chính tiền đồ của đứa con mình, về sau dám chắc cũng sẽ dồn hết sức mà đề bạt Hạ Tưởng.



Cao Hải hơi hơi quay đầu nhìn về phía Hạ Tưởng, thậm chí có chút ghen tị với vận may và bản lĩnh của Hạ Tưởng. Hai năm trước hắn còn chưa bước vào thế giới quan trường, hiện tại mới là một cán bộ cấp Cục phó, vậy mà đã có thể di chuyển phá vỡ thế cân bằng vốn không đổi, khiến thế lực khắp nơi đều chú ý, đều giơ bàn tay tràn đầy tình cảm về phía hắn. Hắn làm như thế nào mà được như vậy?



Cao Hải thở dài trong lòng, mặc kệ Hạ Tưởng là bằng cái gì, việc hắn nổi lên đã không thể ngăn cản. Chính mình may mắn là quan hệ không tồi với hắn, mà hắn với chính mình cũng xem như cung kính. Còn có cái gì mà không đáng được ăn mừng? Hắn bỗng nhiên lại cao hứng, vội vàng đẩy Hạ Tưởng một phen:



- Mau, Thị trưởng Trần đến kìa.



Hạ Tưởng cũng phát hiện cha con Trần Phong.



Hạ Tưởng cũng nhớ rõ trước kia Trần Phong cũng nói qua, con hắn hiện tại còn đi học, mấy năm sau mới tốt nghiệp đại học, cũng muốn theo chính trị, còn nói muốn cho con của hắn đi theo bên cạnh chính mình. Hạ Tưởng chỉ nghĩ Trần Phong lúc ấy chẳng qua là thuận miệng, không ngờ Trần Phong mượn nghi lễ kết hôn, ngoài dự đoán của mọi người mà dắt con trai đến đây.



Hạ Tưởng hiểu rõ dụng ý của Trần Phong, mang theo đứa con đến đây, vừa có thể tỏ rõ hắn ta không phải lấy thân phận Thị trưởng, lại làm cho người ta thấy hắn và Tào Vĩnh Quốc quan hệ cá nhân đặc biệt không tồi. Hạ Tưởng vội vàng đi nhanh đến đó, tươi cười vừa tận tình lại kính cẩn:



- Thị trưởng Trần. Không nghĩ ngài có thể đến, thật sự là khiến tôi được sủng ái mà lo sợ. Ngài xem, cũng không phát thiệp mời ngài tới, vốn không dự định làm phiền ngài. Tôi quả là thất lễ.



Trần Phong ha hả cười:




- Có đồ ăn ngon cũng phải có rượu ngon mới được



Vương Bằng Phi ha hả cười



- Thị trưởng Trần thích uống nhất loại rượu nào?



Trần Phong lần đầu tiên thấy Vương Bằng Phi không hề có thái độ đạo mạo, mà đàm luận về ăn uống, giống như lão bằng hữu nhiều năm, dỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang, thì cảm thấy hơi khác thường, không thể tin nổi. Trần Phong liền nghĩ lại, chẳng phải mình cũng đang cười cười nói nói với mọi người xung quanh, tạm quên thân phận Thị trưởng của mình đấy sao?



Trần Phong bỗng nhiên cảm thấy một chút thoải mái. Trước kia, đối mặt Vương Bằng Phi không vui vì bất đồng quan điểm, nay mới thấy hoá ra khi không làm quan cũng là một cảm giác không tệ.



Tất cả mọi người nói cười rộ lên.



Hạ Tưởng thăm hỏi chu đáo mọi người, cùng Tào Thù Lê đi ra phía ngoài. Rõ ràng mọi người ở thành phố đều đến đông đủ. Hắn tin rằng sẽ không còn ai đến nữa. Dù sao các uỷ viên thường vụ khác ở thành phố thì hắn không quen biết, ngay cả bác Tào và bọn họ cũng chỉ là quan hệ bình thường.



Những người ngồi ở trong đại sảnh chủ yếu là ở cán bộ cấp Cục trở xuống của thành phố, còn một ít là giới doanh nhân.



Tào Vĩnh Quốc cũng đi từ trong phòng ra, thấy sắp tới giờ liền nói với Hạ Tưởng:



- Hôm nay Thị trưởng Trần là người lớn nhất, thì do ông ta chủ trì nghi lễ, cậu xem thế nào?



Hạ Tưởng đương nhiên không có ý kiến, Trần Phong cũng rất có tư cách đại diện, liền gật đầu nói:



- Bác Tào cứ bố trí đi ạ, bác đi mời Thị trưởng Trần một chút, cháu và Thù Lê lại tiếp đón một số khách mời.



Tào Vĩnh Quốc gật đầu đẩy cửa đi vào. Ông ta vừa đi khỏi, Hạ Tưởng chợt nghe xao động. Không ít người đều đứng lên, mặt mũi tươi cười hướng đến một người vừa đi lên:



- Trưởng Ban thư ký Từ!



- Chào Trưởng ban thư ký!



- Xin chào, xin chào tất cả mọi người!



Từ Đức Truyền xuất hiện trước mặt mọi người ngoài dự đoán.



Ông ta mặc sơ mi màu trắng, đeo cà vạt. Dưới thân quần thẳng tắp, giầy cũng không có một hạt bụi. Kính trên mũi cũng lóng lánh ánh kim. Ông ta chú trọng từng chi tiết lời nói, nói chuyện giọng gốc Tứ Xuyên pha tiếng phổ thổng:



- Mọi người hãy ngồi xuống, không cần đứng. Hôm nay cũng không phải hội nghị công tác của Thành uỷ mà là lễ đính hôn. Tôi đi ngang qua liền lên xem, nhìn cậu ta ngỏ ý chúc mừng một chút. Mọi người không cần khách khí, hôm nay Tiểu Hạ mới là diễn viên chính, ha ha.



Không ngờ đúng là Từ Đức Tuyền!



Từ Đức Tuyền là người Tứ Xuyên, đầu hói nhưng đầy sức sống, vẻ mặt hồng hào, vừa chào hỏi mọi người vừa ra hiệu mọi người ngồi xuống, phong thái vô cùng tốt, rất có tác phong hòa đồng với mọi người.



Hạ Tưởng lại rất lo sợ trong lòng.



Điều Hạ Tưởng tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến chính là hắn và Từ Đức Tuyền lại có cuộc gặp mặt tại đây.