Quan Thần

Chương 320 : Lợi ích quyết định bạn bè

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


Mai Hiểu Lâm lần lượt chào hỏi Lý Đinh Sơn, Khâu Tự Phong rồi mới nói với Hạ Tưởng:



- Phó chủ tịch huyện Hạ, lát nữa đến văn phòng của tôi một chuyến, tôi có việc tìm anh.



Hạ Tưởng gật gật đầu, nghĩ thầm rằng Mai Hiểu Lâm thật đúng là không ý tứ, chuyện như vậy, một lát xuống lầu nói sau cũng được sao phải nói ra ngay trước mặt Khâu Tự Phong chứ?



Tuy nhiên sắc mặt Khâu Tự Phong không có một chút biến đổi, giống như không nghe thấy.



Lý Đinh Sơn đem chuyện bàn bạc vừa rồi của ba người ra nói, Mai Hiểu Lâm lơ đãng nhìn Hạ Tưởng, thấy hắn không tỏ vẻ gì cả, liền nói:



- Mỏ quặng thì giao cho Chủ tịch huyện Khâu cũng tốt, tin rằng anh ta có thể làm chuyện này tốt hơn tôi.



Khâu Tự Phong cười cười:



- Bắc Kinh sắp sửa triệu tập họp đại hội, đến lúc đó công tác Đảng cùng nhiệm vụ sẽ nhiều lên, đi sâu học tập lĩnh hội văn kiện, quán triệt thực hiện đầy đủ chu đáo nhiệm vụ, cũng đủ làm Phó bí thư Mai bận bịu rồi.



Mai Hiểu Lâm gật gật đầu, không nói chuyện.



Khâu Tự Phong thấy thời cơ chín muồi, liền đưa ra thành ý lớn nhất mà của hắn ta khi tới đây, cũng là hắn ta thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng để đạt được sự ủng hộ lớn nhất của Lý Đinh Sơn và Mai Hiểu Lâm:



- Lệ Triều Sinh ngã ngựa, thiếu đi một ủy viên thường vụ. Tôi cảm thấy Phó chủ tịch huyện Hạ tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cậu ta có năng lực lại có mạng lưới quan hệ rộng, có thể đảm nhận trọng trách, cho nên tôi đề nghị chúng ta liên hợp đề nghị với Thành ủy, để phó chủ tịch huyện Hạ vào vị trí ủy viên thường vụ.



Khâu Tự Phong vừa nói ra, Lý Đinh Sơn hơi hơi biến đổi sắc mặt, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Khâu Tự Phong một cái, nghĩ thầm rằng: Khâu Tự Phong như vậy mà không ngờ lại chủ động đưa ra ý kiến đề bạt Hạ Tưởng vào vị trí ủy viên thường vụ, xem như anh ta có một sự nhượng bộ thật lớn..



Mai Hiểu Lâm không nghĩ nhiều vì saoKhâu Tự Phong có thái độ như vậy, cô vội vàng gật đầu nói:



- Tôi cũng có ý tưởng này, tôi đề nghị Chủ tịch xã Đán Bảo - Phòng Ngọc Huy tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy, nhưng không hề thích hợp với vị trí ủy viên thường vụ, dù sao xã Đán Bảo có đại sự xảy ra, cần có một thời gian để ổn định.



Đối với việc đề cử Hạ Tưởng vào vị trí uỷ viên thường vụ, đương nhiên Lý Đinh Sơn sẽ không phản đối, tuy nhiên ông ta đã có một tia lo lắng:



- Ở thành phố chưa chắc đồng ý việc đề bạt ủy viên thường vụ do cơ sở đề nghị lên. Có thể sẽ điều người nơi khác đến. Cho dù không điều người từ nơi khác đến thì đối với việc đề cử Hạ Tưởng nhận vị trí ủy viên thường vụ sợ cũng có ý kiến phản đối. Bởi vì bên trong bộ máy chính phủ đã có hai Phó chủ tịch huyện làm vị trí ủy viên thường vụ. Thêm cả Hạ Tưởng sẽ là ba Phó chủ tịch huyện đều là ủy viên thường vụ là không phù hợp quy định.



- Việc gì cũng đều có trường hợp đặc biệt.



Khâu Tự Phong dường như tràn đầy tin tưởng vào Hạ Tưởng:



- Huyện An bản thân là một huyện đặc thù, có ba cán bộ cấp Cục phó đều trẻ tuổi, nếu đã có tiền lệ như vậy, có ba Phó chủ tịch huyện làm ủy viên thường vụ thì có gì quá đặc biệt đâu.



Lý Đinh Sơn còn không lạc quan:



- Chính sách liên quan đối với Đảng uỷ lãnh đạo ở hội nghị thường vụ đã quy định rõ tỉ lệ. Tôi cho rằng, đề nghị này thành phố sẽ không thông qua. Thành phốsẽ không cho phép huyện An xuất hiện ba Phó chủ tịch huyện đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ. Làm như vậy, khiến cho tranh luận quá lớn, dễ dàng tạo sự phiêu lưu mạo hiểm. Không ai dám lấy tiền đồ chính trị ra nói chơi đâu.



Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, có lẽ cảm thấy Lý Đinh Sơn suy xét được, có điều so sánh toàn diện mà nói:



- Bộ máy chính phủ lại thêm với một ủy viên thường vụ, tôi cũng cho rằng thành phố sẽ không đồng ý. Có lẽ cũng không phải đề cử lên trên đâu.



Khâu Tự Phong cúi đầu lo nghĩ:
- Dân chúng rất khổ, bọn họ quanh năm suốt tháng khổ cực nhưng kiếm được bao nhiêu tiền đâu? Chỉ cần có một tham quan cũng có thể làm uổng phí mấy năm công sức của bọn họ. Nghĩ lại thì tôi liền cảm thấy khó chịu.



Hạ Tưởng hiểu cảm xúc của Mai Hiểu Lâm, hắn cũng cảm động lây: thời niên thiếu nhà hắn cũng rất khó khăn, cha mẹ hắn nuôi hắn ở nông thôn, mãi cho đến hơn mười tuổi mới có cơ hội vào thành phố, hắn cũng có thể hiểu quá rõ nông dân có bao nhiêu gian khổ. Cho nên trước sự việc của Lệ Triều Sinh, hắn mới một lòng muốn đánh ngã hắn ta, một sự mong muốn chưa từng có từ trước đến nay. Sau đó vì Lệ Triều Sinh mà phát hiện ra đứng đằng sau còn có Từ Đức Tuyền, mà phía sau Từ Đức Tuyền lại là Cao Thành Tùng, tất cả đều là do tìm hiểu nguồn gốc không ngờ lại phát hiện ra chứ cũng không phải là có chủ ý gì.



- Tôi tin tưởng mùa thu năm nay nhất định sẽ là một mùa thu hoạch của huyện An.



Hạ Tưởng tin tưởng rằng: mặc dù thành phố Yến và tỉnh Yến sẽ đón chờ một thời kỳ rối ren, nhưng huyện An sẽ thu hút một loạt đầu tư hoặc là sự đầu tư từng bước một. Nếu một huyện có nhân vật số một và nhân vật số hai cùng cố gắng tìm cái chung, gác lại cái bất đồng để nắm tay cùng phát triển thì chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực lãnh đạo phát triển kinh tế tốt.



- Chỉ hy vọng được như thế.



Mai Hiểu Lâm lơ đãng nhìn vào mắt Hạ Tưởng nói dịu đi một chút, nhưng lại lắc đầu:



- Thôi quên đi, anh có vội công việc thì đi đi.



Hạ Tưởng trở lại giải quyết công việc, chỉ một lát sau đó đã nhận được thông báo triệu tập đến dự cuộc họp của thường vụ chính quyền.



Trước tiên, Khâu Tự Phong hùng hồn phát biểu diễn thuyết một lát, đại ý là anh ta quyết định nâng nền kinh tế của huyện An lên một cấp trong một khoảng thời gian ngắn nên cần mọi người cùng chung sức phối hợp. Sau đó là thông báo một chút về cuộc hội ý giữa Bí thư Lý, Phó bí thư Mai cùng anh ta và Hạ Tưởng, cuối cùng mời mọi người tự do phát biểu ý kiến của mình.



Thịnh Đại híp mắt nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt có chút nghi ngờ và lo lắng.



Hạ Tưởng ngẫm nghĩ thấy đích thị Thịnh Đại đang lo lắng nếu mình và Khâu Tự Phong thân mật sẽ khiến ông ta mất quyền lực nên nhìn Thịnh Đại mà mỉm cười, khiến ông ta cảm thấy yên tâm.



Cường Giang Hải nghe xong cảm thấy không bằng lòng: chủ tịch huyện Khâu đã không thèm nhìn nhận mình chút nào cả. Cho đến nay, đối với hắn ta, mình hoàn toàn nói gì nghe nấy, có thể nói mình là trợ thủ đắc lực nhất của hắn ta tại huyện An này. Giờ thật đáng nực cười, hắn ta và Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng càng chạy càng gần, rõ ràng là gạt mình sang một bên.



Cường Giang Hải lên tiếng đầu tiên:



- Thưa Chủ tịch huyện Khâu, vốn dĩ mảng xây dựng đô thị hiện giờ được phân công cho Phó chủ tịch huyện Hạ, cá nhân tôi đồng ý với quyết định này của tổ chức cấp trên. Nhưng việc Phó chủ tịch huyện Hạ phụ trách làng du lịch cũng là quá bận rộn, tuy nhiên giờ cậu ta lại còn phụ trách xây dựng khu du lịch Tam Thạch, liệu có phải là trọng trách hơi quá nặng không? Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể phân công bớt nhiệm vụ cho Phó chủ tịch huyện khác đảm nhiệm, ví dụ như Phó chủ tịch huyện Thịnh chẳng hạn.



Cường Giang Hải thông minh hơn so với lúc trước? Hạ Tưởng cười thầm: nói trắng ra là hắn ta gây chia rẽ mọi người.



Hạ Tưởng không nói lời nào, hắn biết Thịnh Đại sẽ nói ra suy nghĩ của mình.



Thịnh Đại trước tiên uống một ngụm nước mới thong thả nói:



- Chủ tịch huyện Khâu bố trí rất hợp lý. Phó chủ tịch huyện Hạ được phân công quản lý xây dựng đô thị và du lịch, khu du lịch Tam Thạch và làng du lịch vốn thuộc phạm vi nhiệm vụ của anh ta. Đương nhiên, làng du lịch là tôi xin được duyệt, tôi cũng có nghĩa vụ quan tâm đến tiến độ của công trình bất cứ lúc nào, tôi cũng đã sớm cùng phó chủ tịch huyện Hạ bàn bạc kỹ, chúng tôi vẫn cùng nhau phối hợp thực hiện.



Ý của y là, giữa chúng tôi có bàn bạc nội bộ thì không cần phải để ông biết.



Cường Giang Hải dịch ra Thịnh Đại đang có ý bảo vệ Hạ Tưởng, nhưng hắn ta chưa muốn từ bỏ ý định nên hỏi Hạ Tưởng:



- Phó chủ tịch huyện Hạ có thấy rằng trọng trách trên người mình hơi nặng một chút không nhỉ?



Hạ Tưởng ha hả cười:



- Cảm ơn Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã tín nhiệm, giao thêm trọng trách cho tôi. Nếu tổ chức cấp trên đã tín nhiệm tôi, thì có nhiều trọng trách tôi cũng phải chọn, có phải hay không? Hơn nữa là chủ tịch huyện Khâu thấy tôi tuổi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh cho nên giao nhiều nhiệm vụ cho tôi hơn, đấy là cảm thấy tôi có thể đảm đương được. Cái nhìn của cá nhân tôi đó là: trọng trách không nặng, trọng trách dù có nặng hơn nữa, chỉ cần có thể nâng cao nền kinh tế của huyện An thì tôi cũng không sợ.