Quan Thần

Chương 327 : Mắt nhìn và dự định của Tề Á Nam

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


- Hạ quyết tâm chắc chắn chưa?



Hạ Tưởng không có nét mặt vui mừng như Sở Tử Cao tưởng tượng, hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt yên lặng nhìn Tề Á Nam, như là việc đi hay ở lại của Tề Á Nam không phải là mối quan tâm trọng yếu.



- Phải nghĩ cho kỹ đấy, không được đổi ý. Nếu không chịu nhịn được những lời tôi phê bình thì nói ra.



- Cái xe Ferrari kia đã bị tôi chặt thành tám khúc đặt trong phòng mình, bất cứ lúc nào cũng cảnh tỉnh tôi. Tôi quyết định rồi, Phó chủ tịch huyện Hạ, sau này dù anh có phê bình thế nào, tôi cũng đều nghe theo.



Thái độ của Tề Á Nam nghiêm chỉnh, nghiêm trang nói.



Hạ Tưởng cười hài long, tính cách của Tề Á Nam cũng có điểm kiên cường, dám lấy cũng dám bỏ, nên chỉ có một khiếm khuyết lớn chính là thái độ cư xử bình đẳng. Nếu không có được thái độ đoan nghiêm khi tiếp xúc với một người khác, khiến cho người ta cảm thấy nhận được sự tôn kính, thì cũng không thể tiến xa hơn được. Rất nhiều ví dụ sống diễn ra tại các doanh nghiệp gia tộc chỉ có thể duy trì được hai đời, thậm chí là một đời, cũng chỉ vì không chú trọng đến giáo dục tố chất của đời thứ hai. Đứa nào cũng cậy tiền của cha mẹ, ngạo mạn, tự cao tự đại, cuối cùng khi giao tiếp với người khác thì bị người ta ghét bỏ. Làm người không ra gì thì làm việc cũng không ra gì, sản nghiệp gia tộc cứ thế dần dần bị lụi mại.



Tề Á Nam thấy Hạ Tưởng tiếp nhận mình, cười tươi, y hỏi lại Sở Tử Cao tình hình Sở Phong Lầu và Sâm Lâm Cư, khi biết Sở Tử Cao chỉ kinh doanh ba nhà hàng mà có hơn trăm triệu tệ trong tay cũng lấy làm kinh ngạc hỏi:



- Không ngờ nhà hàng của ông lại kiếm được tiền như vậy. Tỷ lệ đầu tư và sinh lời hơn hẳn chúng tôi nhiều lần, năng lực doanh thu quả là lớn mạnh.



- Nhỏ có cái lợi của nhỏ, lớn có cái tệ hại của lớn.



Hạ Tưởng nói xen vào



- Cho nên không được xem nhẹ những công ty có quy mô không lớn. Có thể bề ngoài nhìn họ không được sáng sủa như doanh nghiệp lớn, nhưng họ vẫn sống thư thái ngày qua ngày, thậm chí khả năng sinh tồn còn mạnh hơn cả những doanh nghiệp kia rất nhiều. Á Nam à, cậu chỉ cần bỏ đi định kiến, học tập tất cả sở trường của người khác thì mới có thể tiến bộ không ngừng.



Tề Á Nam gật đầu nói:



- Vâng!



Rõ ràng Sở Tử Cao đã cho y một bài học.



Sau đó là bàn cụ thể về việc Tập đoàn Tề thị đứng ra bao thầu Nhà khách huyện uỷ.



Tề Á Nam chuẩn bị đầy đủ, tường tận phân tích triển vọng của thị trường, đến cả việc các dự án đầu tư gây ảnh hưởng đến huyện An cũng được suy xét đến. Vả lại y cũng nhìn thấy sự triển vọng của huyện An rất có khả quan, đồng thời y cũng thừa nhận, ban đầu y cho rằng việc bao thầu Nhà khách huyện uỷ chắc chắn sẽ bị thua lỗ. Nhưng sau khi nghiên cứu tỉ mỉ và suy luận xong mới phát hiện, dưới sự dẫn dắt của mấy dự án đầu tư lớn, khi mùa thu tới, kinh tế huyện An sẽ bước vào thời kỳ phát triển với tốc độ nhanh chóng, do đó sẽ mang đến hiệu ứng phóng xạ, có thể hoàn toàn giúp cho Nhà khách huyện uỷ thu được doanh thu lớn.



Đương nhiên Tập đoàn Tề thị không phải là nhìn vào thị trường cấp huyện, cho dù mỗi năm Nhà khách huyện uỷ có thể thu về mấy triệu tệ, nhưng dưới cờ của tập đoàn Tề thị thì cũng không đáng để nhắc tới. Có điều, có thể kiếm được tiền còn tốt hơn là không kiếm được tiền, Tề Á Nam kích động tìm đến Hạ Tưởng là muốn quyết định cho xong chuyện này, để tránh đêm dài lắm mộng.



Hạ Tưởng cũng hiểu cho tâm tư của Tề Á Nam, nhận thấy Tập đoàn Tề thị cũng có sức ảnh hưởng, cách cư xử của Tề Đông Lai cũng không tệ, Tề Á Nam cũng chịu tiếp nhận sự chỉ bảo đúng, liền nói:



- Được, chúng ta thoả thuận qua miệng trước, vài ngày sau cậu đến huyện An, phác thảo một bản hiệp định tỉ mỉ. Cuối cùng sẽ trình lên Chủ tịch huyện Khâu xét duyệt, nếu không có ý kiến gì thì có thể ký hợp đồng rồi.



Tề Á Nam vui mừng nói:



- Sau này tôi sẽ đích thân phụ trách dự án Nhà khách huyện uỷ, đến lúc đó sẽ không tránh được việc phải làm phiền đến Phó chủ tịch huyện Hạ đấy.



Ba người lại ngồi xuống, vừa uống chè, vừa bàn chuyện. Nói tới nói lui, Tề Á Nam khen khung cảnh công viên Rừng Rậm rất khá, nếu có thể xây dựng một biệt thự ở đây, mỗi năm đến ở một thời gian thì cũng là một kiểu xả hơi. Đáng tiếc là công viên Rừng Rậm lại là sản nghiệp của Tập đoàn Viễn Cảnh, không mở cửa đón khách.



Hạ Tưởng thấy Tề Á Nam cũng có ít mắt nhìn, nên không giấu y, nói:



- Tập đoàn Viễn Cảnh sắp tới sẽ xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị ở đây. Một khi xây xong rồi, công viên sẽ mở cửa, sẽ trở thành nơi vui chơi, vận động quan trọng trong thành phố Yến.




Tôn Hiện Vĩ của hiện tại mang một thần thái gió xuân phơi phới, không biết là y đắc ý về con đường tình cảm hay là đắc ý trên thương trường, hoặc là cả hai mặt đều đắc ý. Nói chung là vừa nhìn thấy Hạ Tưởng thì mặt mày hớn hở, nói ồn ồn:



- Ông em Hạ, đã lâu không gặp rồi, nhớ cậu lắm, có cái gì khác không?



Hạ Tưởng nghe ông ta mở miệng toàn văn vẻ, liền cười:



- Có phải mới tìm được cô sinh viên nào dạy môn tiếng Trung không?



- Ôi bà ơi, thần thánh quá, đoán một cái đã trúng ngay. Sau này tôi phải tránh xa cậu một chút, đỡ phải vừa làm được chuyện xấu nào một tí thì đã bị cậu phát hiện ra rồi, mất hết cả mặt. Chẳng có tí gì vẻ thần bí cả.



Tôn Hiện Vĩ nở nụ cười gian xảo, nhưng không che giấu nổi vẻ đắc ý trong đó.



- Được rồi, đừng có được lợi rồi lại giả vờ ngoan thế, cẩn thận không em lại xem thường anh.



Hạ Tưởng kịp chặn lại sự kiêu ngạo, bệ vệ của y, không thể để ông ấy đắc ý quá mà quên mình là ai.



Tôn Hiện Vĩ biết Hạ Tưởng muốn nói các gì:



- Được, cậu đừng lo quá. Chơi là chơi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc khác. Ai cũng có nhược điểm riêng của mình, nhược điểm của anh là quá bác ái, hài! Hết cách.



Y giả bộ thâm trầm, nói tiếp:



- Sinh viên nữ là thật, có điều cô bé không học khoa Trung văn, mà là học thanh nhạc cổ điển, là nghiên cứu sinh của Học viện âm nhạc, tài hoa hơn người, đàn rất tuyệt.



Thật kỳ lạ, Hạ Tưởng bỗng nhiên nghĩ đến Vệ Tân, nhưng hắn tin người đó không phải là Vệ Tân, có điều vẫn là vô thức hỏi thêm một câu:



- Cô bé tên gì vậy?



- Mạnh Giác Hiểu, đặc biệt không?



Tôn Hiện Vĩ như phát hiện ra cái gì đó, vội hỏi:



- Nhìn thần sắc cậu không bình thường, lẽ nào cậu quen biết với cô ta?



Hạ Tưởng phất tay:



- Tôi chưa bao giờ đến đại học lừa mấy cô bé sinh viên chưa biết gì cả, không có tính chinh phục.



Tôn Hiện Vĩ không phục nói:



- Vứt! Đừng mạnh miệng vây. Tôi phải dùng đến sức ba bò chín trâu mới có thể cưa đổ Mạnh Giác Hiểu đấy. Đến cả tôi cũng đã nảy sinh tình cảm rồi. Vốn là tôi để ý bạn học của cô ấy, nhưng cô ta thì nhẹ nặng cũng không làm lay động được. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, đành rút lui để tìm người khác nên đã chọn Mạnh Giác Hiểu. Đúng rồi, bạn học của Mạnh Giác Hiểu là Phượng Mỹ Mỹ, xinh hơn Mạnh Giác Hiểu nhiều, nhưng kiêu kỳ, lạnh lùng, không dễ cưa.



Phượng Mỹ Mỹ? Hạ Tưởng nhìn cách qua về phía Tiêu Ngũ. Tiêu Ngũ không có chút phản ứng nào, đứng ở một bên cười gượng.



Cũng đúng, hai người không quen biết nhau, cho dù có quen biết cũng không biết đời này có thể lại yêu cháy bỏng nữa không? Hạ Tưởng hơi hơi cảm than, bây giờ hắn mới biết thì ra Phượng Mỹ Mỹ cũng là sinh viên trường Học viện Âm Nhạc. Không ngờ, hắn lại có duyên với Học viện âm nhạc đến vậy. Từ lúc ở bên Vệ Tân, rồi đến thời gian âm thầm chăm sóc cho Phượng Mỹ Mỹ. Cả hai lại là người của Học viện Âm Nhạc.