Quan Thần

Chương 34 : Sau chuyện gì đều có ẩn tình

Ngày đăng: 03:43 20/04/20


Thằng gầy vừa đưa tay ra thì đột nhiên thấy xuất hiện một nắm đấm đánh vào cổ tay. Mặc dù nắm đấm không mạnh nhưng lại đánh vào giữa cổ tay, y chỉ thấy một cơn đau thấu xương truyền tới, cổ tay như bị chặt đứt. Y đau đớn dậm chân kêu toáng lên:



- Dám đánh tao, tao sẽ giết mày.



Trên xe còn có hai người, thấy tình hình có vẻ không đúng liền xuống xe giúp. Hạ Tưởng kéo Tào Thù Lê ra phía sau rồi nhỏ giọng nói:



- Lát nữa bọn chúng dám xông lên thì em hét to lên là lưu manh sàm sỡ.



Tào Thù Lê không hề sợ hãi mà trên mặt đầy vẻ hưng phấn:



- Đánh rất hay. Hạ Tưởng, đánh đám lưu manh này đi. Anh yên tâm, tiếng của em rất lớn, đảm bảo trong vòng 100 mét đều có thể nghe thấy rõ ràng.



Đúng là cô bé không sợ trời không sợ đất, Hạ Tưởng cười khổ trong lòng nhưng hai tay không nhàn rỗi, nhân cơ hội lấy con dao nhỏ mang theo bên người ra rồi lặng lẽ đá tới bánh xe của đối phương nhân lúc đối phương không chú ý.



Hai người vừa mới xuống xe xắn ống tay áo định xông lên bao vây thì đèn xanh bật sáng, các ô tô phía sau rú còi inh ỏi, cảnh sát giao thông thấy đoạn này khác thường nên lập tức vừa dùng bộ đàm nói chuyện vừa đi về phía này.



Tên gầy do dự một chút, thấy người lái xe mấy ô tô phía sau không nhịn được thò đầu ra mắng liền phải thôi. Hắn hung dữ nói:



- Tao nhớ mày đó, tao gặp lại mày mà không giết mày mới lạ. Mày chờ đó.



Hạ Tưởng cứ đứng đó, trên mặt đầy vẻ tự tin và nói với giọng coi thường:




Sở Tử Cao không biết mình có thể kiên trì đến ngày thắng lợi không? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Y không nhịn được mối lo trong lòng nên gọi đến dò ý Cao Hải, xem thành phố có thể mở con phố trước thời hạn không? Gọi ba lượt mà Cao Hải không nghe, Sở Tử Cao tức giận mắng Cao Hải lấy tiền mà không làm, là đồ đểu. Y đã đưa cho Cao Hải ít nhất 50, 60 ngàn, không thể nói không được chút ưu đãi nào từ Cao Hải, nhưng mà cái thu hoạch lại không bằng thứ bỏ ra khiến y đau xót, tiền bỏ ra quá oan.



Mấy hôm sau, khi Sở Tử Cao quyết định phải bán Sở Phong Lâu đi, sau đó đổi sang đoạn đường tốt hơn xây nhà hàng mới thì Cao Hải gọi tới, nói cho y quyết định của thành phố. Thành phố đã quyết định lấy con đường này làm thí điểm, xây dựng phố ẩm thực và khu đi bộ, bảo Sở Tử Cao chủ động hợp sức mấy nhà hàng báo cáo lên thành phố, công bố chủ động xây dựng khu quảng trường, đầu tư các công trình công ích tạo hình ảnh công ty.



Càng nhanh càng tốt, chỉ cần có thể lưu lại ấn tượng tốt cho thành phố, lúc quan trọng có thể chia sẻ lo lắng với chính quyền, đến lúc đó chỉ cần Trần Phong thuận miệng khen trong hội nghị vài câu thì còn hiệu quả hơn quảng cáo trên báo nhiều lần. Cao Hải cười cười nhấn mạnh như vậy.



Sở Tử Cao mừng như điên, y lập tức tìm năm công ty, mỗi nhà bỏ ra 100 ngàn, không có công ty nào muốn ở phía sau, đều nói sẽ bỏ tiền, thậm chí còn có hai nhà bởi vì vấn đề xếp hạng mà tỏ ý bỏ thêm 20 ngàn đến thuê người thiết kế. Sở Tử Cao ở trong thời gian ngắn đã hoàn thành nhiệm vụ Cao Hải giao cho, báo cáo nộp lên thành phố, vài hôm sau đã có quyết định phê chuẩn hạng mục quảng trường do Sở Phong Lâu đề nghị.



Sở Tử Cao quyết tâm xây dựng nơi này làm quảng trường đứng đầu Thành phố Yến. Đầu tiên y nghĩ đến chính là phải mời được chuyên gia của Viện thiết kế kiến trúc tỉnh đến thiết kế, không ngờ hỏi giá làm y nhảy dựng lên. Giá 100 ngàn, hơn nữa thiết kế trong ba tháng. Ba tháng thì mọi thứ đã nguội, càng không nói tới giá tiền 100 ngàn làm người ta chùn bước.



Sau đó y cẩn thận suy nghĩ và đột nhiên động tâm. Tuy Cao Hải không lộ ra điều gì nhưng quyết định của thành phố quá giống những gì Hạ Tưởng nói trong bàn rượu, không sai chút nào. Sở Tử Cao đúng là nhà kinh doanh nhưng y cũng có suy nghĩ chính trị, hơi suy nghĩ một chút là hiểu ra. Hạ Tưởng lúc ấy nói trên bàn rượu không phải nói đùa mà là có ý để Cao Hải nghe.



Ít nhất Cao Hải thuyết phục Thị trưởng như thế nào thì y không quan tâm. Y suy nghĩ và cuối cùng nghĩ thông một việc, Hạ Tưởng đã nói ra điểm quan trọng và Cao Hải sử dụng điều này để được thành phố đồng ý, gián tiếp giúp mình. Về phần Hạ Tưởng xuất phát từ mục đích gì, là giúp mình hay thầm giúp Cao Hải, Sở Tử Cao không rõ ràng. Y chỉ nhìn chuẩn một điểm thằng ranh Hạ Tưởng không đơn giản, chẳng những nhìn xa hơn đám bạn cùng trang lứa, có ý tưởng, ngay cả Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cũng phải dùng ý tưởng của hắn. Sở Tử Cao chẳng qua chỉ là ông chủ cửa hàng nhỏ, quan hệ với Hạ Tưởng không phải là thiệt thòi, thậm chí còn là trèo cao.



Hạ Tưởng không phải học kiến trúc sao? Sở Tử Cao như đang đi trong bóng đêm đột nhiên phát hiện ra đèn đường, lập tức tỉnh ra. Bảo sao Hạ Tưởng còn trẻ như vậy mà lại có kiến thức rộng, nắm rõ đoạn đường này đến thế, hóa ra y học kiến trúc. Nếu y có thể đề xuất xây dựng quảng trường, nói vậy trong lòng nhất định có suy nghĩ thiết kế quảng trường, vì sao không tìm y thiết kế, có thể tiết kiệm một khoản phí lớn không nói mà còn có thể kết bạn. Nói không chừng Hạ Tưởng còn có thiết kế nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.



Sở Tử Cao rất hưng phấn vì ý tưởng đột nhiên này.