Quan Thần

Chương 355 : Sự kiện đánh nhau ở Bắc Kinh

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


Khâu Tự Phong công khai châm ngòi ly gián, Hạ Tưởng ít nhiều cũng hiểu được vấn đề.



Khâu Tự Phong vừa lo lắng sau khi Mai Thái Bình vừa đến tỉnh Yến sẽ là một bất lợi lớn đối với y, vừa e sợ rằng Mai Thái Bình sẽ cho rằng mình đi lại gần gũi với Mai Hiểu Lâm nên sẽ được ông ta thưởng thức, từ đó mình sẽ nắm lấy điểm này mà không còn thành tâm thành ý hợp tác như trước nữa.



Tâm tư của Khâu Tự Phong cũng không thể nói là xấu. Theo quan điểm cá nhân của hắn, hắn không muốn mình có thể đến gần được Mai Thái Bình cũng là dễ hiểu. Hạ Tưởng cũng không cho rằng mình có thể thân thiết với Mai Thái Bình, hơn nữa Khâu Tự Phong vừa rồi kể chuyện cũ của Mai Thái Bình, phỏng chừng cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Nếu Mai Thái Bình trước kia đã từng làm như thế khiến cho người ta tê dại cả răng, cho dù ông ta đã cố kiềm chế tính cách, khả năng cũng không phải là dạng người tốt để kết giao.



Nhưng thủ đoạn châm ngòi ly gián của Khâu Tự Phong hơi thấp kém, ít nhiều đã khiến trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái. Vì thế hắn liền từ chối và nói: Nguồn truyện: Truyện FULL



- Tôi chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé, Mai Thái Bình tới đây chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, quyền cao chức trọng, đâu có thèm để ý đến tôi? Hơn nữa thế cục tỉnh Yến rất rắc rối phức tạp, cho nên ông ta mới đến, muốn tạo một chỗ đứng vững chắc ít nhất cũng phải mất một năm, năm rưỡi. Tôi cảm thấy, sau khi đến đây, ánh mắt của Trưởng ban Mai sẽ không vội vàng nhắm xuống dưới mà chỉ riêng việc thăm dò quan hệ trên tỉnh cũng đã đủ khiến ông ta bận một thời gian rồi.



Khâu Tự Phong nghe ra ý của Hạ Tưởng là có xu hướng chọn việc nhẹ mà tránh việc nặng, có một chút bất lực, nhưng cũng không còn cách nào. Hiện tại Khâu gia ở tỉnh Yến cũng không khả quan, lại không có đồng minh mạnh mẽ, y rất có cảm giác phải một mình chiến đấu rất mệt mỏi. Mặc dù có thể nói là nơi rất tốt để rèn luyện bản thân nhưng dù sao ở đây, y cũng bị người khác kiềm chế khắp nơi, quả thật cực kỳ khó chịu.



Khâu Tự Phong cũng không muốn để cho Hạ Tưởng xem nhẹ, cho dù từng đề cập qua nhưng thấy hắn quả là không cảm thấy hứng thú đối với Mai Thái Bình, y liền đổi đề tài



- Sang năm hẳn là Bí thư Lý sẽ thăng chức. Sau khi Phó chủ tịch huyện Thịnh thuận lợi lên làm Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện Hạ có thể tiếp nhận vị trí của Phó chủ tịch huyện Thịnh, đến lúc đó cần phải nỗ lực hơn vì sự phát triển kinh tế của huyện An.



Lời cam kết này của Khâu Tự Phong tuy rằng không thành tâm cho lắm, nhưng ít ra cũng tỏ được thiện ý. Hạ Tưởng liền tỏ vẻ cảm tạ, cuối cùng hắn nói



- Xin Chủ tịch Khâu yên tâm, trong mục tiêu cố gắng phát triển kinh tế ở huyện An, tạo phúc cho cộng đồng dân chúng huyện An, tôi sẽ theo sát bước ngài, nhất trí ủng hộ chính sách của Huyện ủy và Ủy Ban Nhân Dân huyện.



Ngày hai mươi tám tháng chạp, Mai Hiểu Lâm phải quay về Bắc Kinh. Hạ Tưởng nhẩm tính thời gian, quả thật là không thể đợi thêm được nữa, liền gọi điện thoại cho Tào Thù Lê, khiến cô chăm sóc ba mẹ cho tốt, còn hắn phải đi Bắc Kinh. Tào Thù Lê đang bận rộn chăm lo cho mấy người Hạ Thiên Thành, cũng mặc kệ Hạ Tưởng, chỉ nhắn hắn chú ý an toàn, đi nhanh về nhanh.



Sau khi Hạ Tưởng giải thích cho rõ sự tình, hắn liền lái xe chở Mai Hiểu Lâm, một đường tiến về phía bắc.



Vừa lên đường cao tốc, Mai Hiểu Lâm nói giọng không nặng không nhẹ:



- Ngày hôm qua tôi không ngủ được, tôi sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát. Khi nào tới khu phục vụ của thành phố Bảo thì gọi tôi, tôi phải đi nhà vệ sinh.



Không đợi Hạ Tưởng trả lời, cô đã dựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại tĩnh dưỡng tinh thần.



Hạ Tưởng cười gượng gạo, cô gái này xem mình là người lái xe kiêm luôn người bảo mẫu, đã vậy còn phải chiếu cố cô, hơn nữa khi nói chuyện với hắn cũng có vẻ rất thẳng thắn. Ngay cả Liên Nhược Hạm đối với mình cũng không có được phong cách như vậy, điều này đúng thật là kỳ quái, như thế nào mà cô ta cứ coi mình như không phải người ngoài vậy?



Mà chưa kể, chỉ trong chốc lát Mai Hiểu Lâm bỗng thật đã chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.



Mai Hiểu Lâm mặc một áo khoác rất dày, khi lên xe thì cởi áo khoác ra treo ở phía sau ghế, trên người lúc này chỉ còn một chiếc áo len mỏng. Hệ thống điều hòa làm nóng trong xe rất tốt, chỉ trong chốc lát sau trên mặt cô đã hiện lên một vẻ hồng nhuận, lộ ra vẻ thùy mị khác hẳn với lúc bình thường. Môi cô mím chặt, đôi mắt nhắm lại, cặp lông mi không ngừng lay động tạo một vẻ đẹp làm người khác phải chấn động.



Lần đầu tiên Hạ Tưởng phát hiện ra rằng Mai Hiểu Lâm cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc. Khuôn mặt cô đoan chính, ngũ quan rất thanh tú. Bình thường thì Hạ Tưởng cũng không quá chú ý đến vẻ bề ngoài của cô, hơn nữa những lần tiếp xúc với nhau thì chủ yếu hắn ấn tượng với tính tình, không ngờ bỏ qua việc cô cũng còn là một mỹ nữ.



Hạ Tưởng liền chỉnh cửa xả gió lệch một chút sang bên cạnh, trong lúc vô ý ánh mắt liền dừng lại ở trên người Mai Hiểu Lâm. Hắn lại phát hiện ra thân hình cô mượt mà, không gầy cũng không béo, là một dạng phụ nữ đầy vẻ quyến rũ, thành thục, làm cho tim của người đối diện không khỏi phải đập nhanh hơn.



Xe đến khu phục vụ của thành phố Bảo, Hạ Tưởng liền đánh thức Mai Hiểu Lâm dậy.



Mai Hiểu Lâm định xuống xe luôn, Hạ Tưởng ngăn lại nói:
Cũng không nhìn ra, không ngờ Mai Hiểu Lâm cũng là người thích đối đầu với sự nguy hiểm. Hạ Tưởng đang chần chừ thì cô gái tóc xoăn bỗng như nổi điên lên, khuơ khuơ cái chai rượu chạy vọt lên, nhằm về phía Mai Hiểu Lâm đâm tới.



Hạ Tưởng hoảng sợ, như thế nào mà bây giờ cái loại chíp hôi lại trở nên liều mạng như vậy, để cái chai này đâm trúng thì có lẽ là sẽ gây ra án mạng. Kể cả trong nhà đầy tiền, đầy thế lực, nhưng gây ra án mạng thì cũng không giữ được cho mày. Bây giờ giáo dục đúng là thất bại, chẳng biết đào tạo đâu ra dạng người này? Cho dù trong nhà cô ta có bản lĩnh vươn tới tận trời, khi gây ra án mạng thì cũng phải đền mạng.



Hắn liền thuận thế đẩy tên tóc vàng về phía trước, không quên đá thêm cho y một cái. Một cú đá này làm cho tên tóc vàng kia ngã xuống đất, cam đoan là tạm thời y sẽ không đứng dậy được. Tiếp đó, lại thêm một cú đá vào cô gái tóc xoăn đang liều mạng xông lên, lực của cú đá này cũng không mạnh, chỉ vừa đủ đá bay cái chai mà cô ta đang cầm trong tay bay đi, cũng không đến mức làm bị thương đến cô gái.



Cô gái tóc xoăn không kịp thu thế, ngã ầm một cái trên mặt sàn vững chắc, phát ra một tiếng động lớn. Nghe thanh âm này thì cũng biết được rằng cú ngã vừa rồi làm cô ta rất đau đớn.



Quả nhiên, cô gái tóc xoăn vừa ngã xuống sàn xong liền khóc oa oa.



- Ba, mẹ, mau đến mà xem. Con gái bảo bối của các người bị người khác đánh. Ba mẹ mà không tới đây hỗ trợ thì con gái của hai người thì sẽ bị người khác đánh chết!



Hạ Tưởng đổ mồ hôi, cô gái này đúng là điên rồi, vừa rồi đang ra tư thế như muốn lấy mạng người khác, thế mà bây giờ thì lại khóc lóc om sòm, thái độ đúng là quay ngoắt 180 độ, đúng là kỳ lạ thật.



Thăng nhóc tóc vàng đang ngã trên mặt đất cũng lăn lộn kêu la om sòm:



- Bố ơi, mẹ ơi, mau tới đây là mặt đứa con trai của hai người lần cuối, nếu không thì sẽ không còn cơ hội nữa.



Hạ Tưởng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái, bất đắc dĩ nói:



- Lần đầu tiên tôi thấy dạng người như vậy. Tới Bắc Kinh, vùng đất dưới chân thiên tử, quả nhiên là ngọa hổ tàng long, xem ra đã mở rộng được thêm tầm mắt.



Mai Hiểu Lâm với vẻ mặt đầy hứng thú, ý vị nhìn Hạ Tưởng, lại còn cố ý hỏi hắn:



- Có sợ không? Nếu sợ thì cậu cứ chạy trước đi.



Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng sự tình này là do cô gây ra, bây giờ lại đang chế giễu, khích tướng mình. Hắn đành phải hai tay khoanh lấy trước ngực, cười nói:



- Gây chuyện là cô, chịu trách nhiệm là tôi. Tốt, tôi cũng biết điều này, ai bảo cô là lãnh đạo của tôi.



Mai Hiểu Lâm đắc ý cười:



- Đến Bắc Kinh này rồi mà tôi còn để cho cậu chịu thiệt thì từ sau tôi không dám nói mình là người của Mai gia nữa.



Vừa dứt lời lại thấy bốn người từ ngoài vội vã chạy tới. Phía trước là hai người đàn ông trung niên đi giày da Tây phục, bụng phệ, phía sau là hai người phụ nữ trung niên tô son điểm phấn, quần áo trên người rất đẹp. Bốn người chạy tới chỗ thằng nhóc tóc vàng và cô gái tóc xoăn, vội vã rối rít hỏi thăm:



- Sao lại thế này vậy tiểu Phúc, ai đánh con ra nông nỗi này?



- Bảo nhi của ba ơi, ai làm con thành như vậy? Là người nào mắt mù hay sao mà lại động vào con. Nói đi, mẹ con đây sẽ lột da hắn.



Ngay cả từ "lột da" cũng nói ra, quả nhiên là giọng nói đầy vẻ coi trời bằng vung. Hạ Tưởng thờ ơ nhìn, hắn biết bốn người này là cha mẹ của hai người đang nằm kia.