Quan Thần

Chương 358 : Năm trước năm sau

Ngày đăng: 03:48 20/04/20


- Ha ha, Ngô Tài Giang đánh cuộc với tôi, nói rằng cậu sẽ không động tâm với tiểu Lâm, cũng không bởi vì tôi đưa ra các điều kiện động lòng người mà thay đổi chủ ý. Tôi còn không tin, nói rằng cậu là người trẻ tuổi, không có nhiều định lực, với việc tiền tài và địa vị trước mặt thì chắc chắn sẽ không có thể giữ được nguyên tắc mà duy trì ý chí. Không nghĩ tới, người luôn luôn không có tầm mắt gì như Ngô Tài Giang xem ra lần này cũng chuẩn xác, không ngờ anh ta lại nói đúng.



Mai Thái Bình cũng là một người thẳng thắn, không ngờ nói ra vụ đánh cuộc giữa ông ta và Ngô Tài Giang, điều này khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười.



Hạ Tưởng cũng không cho rằng Ngô Tài Giang đối với mình thì có nhiều thiện cảm, cũng sẽ không lôi kéo mình, có lẽ là Ngô Tài Giang có một sự tò mò đối với mình. Mặc kệ như thế nào, Ngô Tài Giang tạm thời không rời khỏi Bắc Kinh, người phát ngôn cao nhất của Ngô gia tại tỉnh Yến là Cao Thành Tùng lại đã xuống đài, do đó lực ảnh hưởng của ông ta đối với mình trở nên rất thấp. Tuy nhiên, khả năng cũng chính là ông ta thấy khó hiểu với việc mình gần gũi với Mai gia nên trong lòng cũng không quá thoải mái, vì thế mới cố ý khích tướng Mai Thái Bình.



Hạ Tưởng không có chút hứng thú gì với việc làm xiếc trên dây với hai gia tộc lớn này cả. Hắn đưa Mai Hiểu Lâm đến đây thì Mai Thái Bình cũng đã thấy rồi, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi, còn không ngờ không hẹn mà gặp với Ngô Tài Giang, có thể nói cũng nên rút về được rồi. Hắn nghĩ đến việc chờ Mai Hiểu Lâm trở lại thì sẽ tìm một cơ hội để rút khỏi.



- Cậu vừa rồi cũng thấy được, Ngô gia có quan hệ với quân đội, Mai gia chúng tôi cũng có quan hệ với cảnh sát vũ trang, ai so với ai thì cũng không hơn kém nhau nhiều lắm.



Mai Thái Bình cực kỳ lắm lời, lại chủ động nói:



- Vì sao Ngô Tài Giang cảm thấy hứng thú đối với cậu thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Mà tôi cũng lười suy nghĩ việc này, tôi chỉ muốn nói cho cậu, tuy rằng cậu tuổi trẻ đã lên làm Phó Chủ tịch huyện, đừng tưởng về sau sẽ thuận buồn xuôi gió mãi như thế này. Sự tình về sau chốn quan trường thì phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu. Vị trí càng cao thì việc tiến thêm một bước lại càng gian nan. Hơn nữa, từ cấp bậc Phó tỉnh trở lên, muốn tiến thêm một bước nữa mà không có thế lực quân đội ủng hộ thì gần như không có khả năng. Cảnh sát vũ trong tuy rằng không có lực ảnh hưởng lớn như quân đội, nhưng cũng là một lực lượng không thể bỏ qua. Hãy nghe tôi nói, người trẻ tuổi, cậu muốn đến được địa vị cậu mơ ước, dựa vào một người hoặc dựa vào mạng lưới quan hệ giới hạn trong một thành phố hay một tỉnh thì cũng không phải là người có tầm nhìn xa, mà phải phóng mắt nhìn ra khắp thiên hạ.



Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, Mai Thái Bình nói điều này là chỉ ra sự lợi hại trong tương lai, nói cho hắn rằng muốn đi đến vị trí cao sau này thì việc mượn dùng lực lượng gia tộc lớn là lựa chọn tốt nhất. Ngụ ý chính là với một người có xuất thân không bối cảnh như mình thì việc dễ dàng nhất và nhanh nhất để đi đến vị trí mơ ước đó thì phải có sự ủng hộ của một gia tộc lớn nào đó, mà trong việc này thì duy nhất chỉ có một con đường là đám hỏi chính trị.



Không biết vì sao việc này lại được nêu ra? Hay là việc hôn nhân đại sự của Mai Hiểu Lâm thực sự làm cho Mai gia đau đầu? Như thế nào mà có cảm giác như Mai Thái Bình luôn cường điệu ý tứ trao đổi mua bán, dường như bỏ qua những lời mình đã nói.



Hạ Tưởng đành phải mỉm cười:



- Đa tạ Trưởng ban Mai dạy bảo, tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, sau này về nhất định sẽ nghiền ngẫm để lĩnh hội tinh thần một cách tốt nhất.



Mai Thái Bình nghĩ rằng sẽ còn câu tiếp, không ngờ đợi trong chốc lát không thấy thanh âm nào, không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:



- Như thế nào? Không hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi?



Vừa lúc Mai Hiểu Lâm đẩy cửa tiến vào, chen lời vào nói:



- Chú, chú lại như vậy rồi, phải nhớ kỹ chứ, nói chuyện thì phải nói một nửa, cũng giống như vẽ tranh, phải có nét đậm nét nhạt, phải có không gian để người khác còn tưởng tượng. Những điều chú nói đều đã nói xong rồi, làm sao người khác trả lời cho được.



Mai Thái Bình vỗ vỗ cái trán, làm như bừng tỉnh ra:



- Đúng, đúng. May mà có tiểu Lâm nhắc nhở. Thôi, thôi, đến ăn cơm, đến ăn cơm đi.



Hạ Tưởng kinh ngạc liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái. Mai Hiểu Lâm đắc ý cười nhỏ giọng nói:



- Chú tôi vẫn tin vào Phật giáo, một khi ông ấy nói chuyện lắm lời là tôi nói với chú tôi rằng giữ lại một chút thì sẽ có nhiều hiệu dụng hơn. Sau khi nói điều này xong thì lập tức ông ta sẽ im miệng ngay, đây chính là bí mật của ông ấy, không được nói ra ngoài.



Hạ Tưởng vội gật đầu, chỉ cần làm cho Mai Thái Bình câm miệng là tốt rồi.



Mấy người ăn cơm, trong lúc ăn cơm thì Mai Thái Bình vài lần muốn nói cái gì đó nhưng đều bị Mai Hiểu Lâm tìm trước một câu chuyện để đè ép nên phải im lặng. Hạ Tưởng nhìn ra Mai Thái Bình đối với Mai Hiểu Lâm đúng là có một loại tình cảm yêu thương, giống như người bố luôn yêu thương nhường nhịn cô con gái bảo bối của mình vậy.
Đề nghị này của Hạ Tưởng như một khối đá nặng ngàn cân, làm cho mọi người tranh luận một cách sôi nổi.



Thịnh Đại là người đầu tiên tỏ vẻ tán thành, ông ta cho rằng Tam Thạch và Tam Thủy chính là bộ phận trong mạch núi Thái Hành Sơn, vốn chính là cộng đồng cùng nhau chia sẻ, có ưu thế bù đắp cho nhau. Hơn nữa, hai điểm thắng cảnh này cách theo đường chim bay chỉ khoảng hơn mười kilomét, nếu làm một đoạn đường núi thông thẳng giữa hai thắng cảnh này thì khi du khách đến Tam Thủy vui chơi, muốn sang Tam Thạch thì không cần phải vòng lên thành phố Yến mà chạy thẳng một mạch sang và ngược lại. Nếu được như thế, với nguồn tài nguyên có thể cùng nhau khai thác, khiến cho nhiều người thay vì trước đây chỉ đi đến được một thắng cảnh thì nay sẽ được du lịch cả hai.



Khâu Tự Phong không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ tỏ vẻ cần phải cẩn thận.



Trên cơ bản, mấy Phó Chủ tịch huyện khác lại có thái độ phản đối. Bọn họ cho rằng, đầu tiên chưa thể khẳng định được là huyện Cảnh có thành ý hợp tác hay không, thứ hai là việc làm đường xuyên núi giữa hai thắng cảnh này sẽ không khả thi, bởi vì đây là vùng núi nên chi phí rất cao, chỉ bằng nguồn tài chính từ hai huyện Cảnh và huyện An thì cơ bản là không thể có được nguồn tài chính khổng lồ như vậy, trừ phi là lại giơ tay xin tiền từ thành phố.



Điều này dẫn đến việc không ngớt lời tranh luận, cuối cùng Khâu Tự Phong kết luận:



- Việc này là chuyện tốt, đáng giá chúng ta nghiên cứu, chờ sau khi Phó Chủ tịch huyện Hạ làm việc cụ thể với huyện Cảnh rồi sau đó sẽ bàn luận về nguồn tài chính.



Hạ Tưởng gật gật đầu:



- Tôi cảm thấy cũng nên nhờ vào thành phố. Trong lĩnh vực giao thông thì hàng năm đều có nguồn chi, nếu có thể thì chúng ta cũng nên xin nguồn từ trên, nếu hoàn toàn dựa vào lực lượng của chính huyện chúng ta thì có khi không đủ.



Mấy Phó Chủ tịch huyện khác đều không hẹn mà cùng nghĩ, dù sao chủ ý cũng là do mày đề xuất, nếu mày mà có thể lấy được tài chính tài chính từ thành phố thì chúng ta cũng giơ hai tay lên tán thành.



Kết hợp khu du lịch núi và du lịch sông là quy hoạch phát triển lâu dài, Hạ Tưởng cũng suy tính trong lòng, sẽ cùng một cơ hội thích hợp tiếp xúc với Giang Thiên một chút, bàn luận xong xuôi rồi sau đó cùng nhau giơ bàn tay về thành phố đòi tiền, nếu là như vậy thì khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút.



Đảo mắt đã tới tháng ba, thời tiết chuyển thành ấm áp, các hạng mục công tác trong Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện dần dần trở nên rất nhiều. Đầu tiên là Hạ Tưởng phải vội vàng khảo sát tình trạng giao thông của huyện An, chuẩn bị một nguồn tài chính của huyện để giải quyết hiện trạng các vùng núi sâu hiện tại còn chưa có đường đi. Khi thực hiện được điều này về cơ bản thì đã là tháng 4 âm lịch, rồi các hạng mục xây dựng của huyện An ầm ầm triển khai, lại còn có công trình làng du lịch cũng bắt đầu khởi công.



Cùng lúc đó, lại có một luồng gió lốc chậm rãi nổi lên ở bên trong.



Vào trung tuần tháng tư âm lịch thì Mai Thái Bình chính thức được nhậm chức Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy tỉnh Yến. Sau đó không lâu Từ Đức Tuyền được chính thức có quyết định miễn đảm nhiệm chức vụ thành ủy, Trưởng ban Thư ký thành phố Yến, đồng thời việc chọn người vào cái ghế trống này trở thành đề tài để thảo luận.



Không lâu sau đó, Ban Tổ chức Tỉnh ủy liền xuống làm việc với thành phố Yến về nhân sự vào vị trí Trưởng ban Thư ký thành ủy và Phó Thị trưởng để chính thức trình Tỉnh ủy phê chuẩn. Diệp Thạch Sinh nhìn thấy danh sách do Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đưa ra thì bất động thanh sắc, hơi nhíu lông mày rồi ngay lập tức cầm lấy điện thoại báo cho Thôi Hướng:



- Phó Bí thư Thôi, Ban Tổ chức cán bộ đã trình lên danh sách lựa chọn cán bộ vào vị trí Trưởng ban Thư ký và Phó Thị trưởng. Anh đến chỗ văn phòng tôi, chúng ta họp hội ý chút một chút.



Hiện tại thì Diệp Thạch Sinh đang là Bí thư kiêm Chủ tịch tỉnh, đối với việc Bắc Kinh vẫn nấn ná chậm chạp trong việc quyết định người đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh khiến ông ta cũng có chút bất an không yên, cũng không hiểu rốt cuộc là ở nguyên nhân nào, có những suy xét nào. Vì thế cho nên thời gian gần đây trong lúc làm việc thì ông ta vẫn luôn luôn cẩn thận, tránh mọi sơ suất.



Tuổi của Diệp Thạch Sinh cũng không trẻ nữa, chỉ đảm nhiệm một nhiệm kỳ này nữa là sẽ lui ra. Vì thế, nếu Trung ương phái một người trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh thì có nghĩa là cơ hội của y sẽ hết, vì bất cứ lúc nào người này cũng có thể thay thế được y. Còn nếu Trung ương cử một Chủ tịch tỉnh mạnh mẽ, cứng rắn tới thì cũng có nghĩa ám chỉ rằng không cho y làm bất cứ hành động lớn nào, tất cả đều lấy việc duy trì đoàn kết ổn định làm chính. Thật ra Diệp Thạch Sinh cũng không phải là người không có khát vọng, chỉ có điều vẫn bị Cao Thành Tùng chèn ép quá mạnh mẽ nên cũng không dám lộ ra sự sắc nhọn của y thôi.



Hiện tại, Cao Thành Tùng đã bị lật đổ, nếu lúc này Bắc Kinh đã chọn được người đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh thì trong lòng y nhiều ít còn có sự kiên định. Nhưng đến bây giờ thì Bắc Kinh vẫn chưa chọn được người, vì thế y vẫn đang còn phải suy nghĩ, có phải là Bắc Kinh vẫn đang còn khảo sát y? Xem thử y biểu hiện thế nào rồi từ đó sắp xếp cho y một Chủ tịch tỉnh.



Thôi Hướng gõ cửa tiến vào, nhìn thoáng qua danh sách của Ban Tổ chức cán bộ liền gật gật đầu:



- Tôi thấy công tác tổ chức còn có điểm khinh suất. Cao Hải tuy rằng đã đảm nhiệm Trưởng ban Thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố nhiều năm nhưng năng lực có hạn, cá nhân tôi cho rằng đồng chí này không thích hợp để đảm nhiệm chức vụ Phó Thị trưởng. Có thể điều đồng chí này đến Sở Xây dựng đảm nhiệm chức vụ Giám đốc Sở. Với tài năng của đồng chí Cao Hải thì rất thích hợp cho việc đảm nhiệm một công việc mang tính chuyên ngành, còn ở trong việc quản lý công việc của Chính quyền thì có lẽ anh ta không đảm nhiệm được. Còn về việc chọn người đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Thư ký Thành ủy thì đúng thật là rất hài hước.