Quan Thần

Chương 375 : Lửa giận khắp nơi

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Khâu Tự Phong gật đầu thật mạnh:



- Tôi đảm bảo nếu Phó Chủ tịch Hạ có chuyện các anh cứ việc hỏi vấn tôi.



- Ngài là anh lớn của Phó Chủ tịch Hạ, vậy ngài là Bí thư tốt. Chúng tôi tin ở ngài. Các anh em, Bí thư Khâu nói có lí lắm, chúng ta nên giải tán thôi. Lấy hành động thực tế báo đáp Phó Chủ tịch Hạ.



Khâu Tự Phong bị đám công nhân nói là Bí thư tốt là do Hạ Tưởng, cũng không thấy xấu hổ một chút nào, ngược lại còn tự thấy mặt hơi nóng sốt. Hắn biết mình còn lâu mới là Bí thư tốt. Mấy năm ở huyện An, hắn chẳng làm ra việc gì có hồn cả, huống chi là những việc lớn. Toàn là do Hạ Tưởng một lòng nghĩ cho huyện An, kéo đầu tư về huyện, lại đích thân giám sát làm đường nên mới xảy ra chuyện hôm nay.



Đám người dần dần giải tán hết, Khâu Tự Phong nhìn Mai Hiểu Lâm yên lặng đứng bên cạnh, trong lòng kinh ngạc. Sao cô ấy lại như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, không chút căng thẳng? Không phải cô ấy và Hạ Tưởng có mối quan hệ tốt sao? Hôm nay Hạ Tưởng xảy ra việc lớn thế này, cô ấy lại là người bình tĩnh nhất?



Khâu Tự Phong không biết rằng, tính cách con người Mai Hiểu Lâm cũng có mặt rất ngoan cường. Ngày trước cô ấy cũng vấp phải tình huống xảy ra trong núi, sau khi biết Hạ Tưởng chỉ là bị cảm lạnh, sốt, thấy nghỉ ngơi là khoẻ lại nên nghĩ cũng không có gì đáng lo ngại cả. Ngược lại thấy Khâu Tự Phong ăn nói làm lay động lòng người nên cũng có chút xúc động. Trong lòng nghĩ, gần đây hắn ta đã thay đổi không ít, xem ra là bị Hạ Tưởng ảnh hưởng rồi. Không ngờ tên Hạ Tưởng này cũng có sức ảnh hưởng đấy chứ, có thể làm thay đổi từ cái căn bản tới suy nghĩ của một con người, có thêm bản lĩnh mới.



Có điều, sau khi Mai Hiểu Lâm đặt chân vào phòng bệnh, nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hạ Tưởng, trên đầu vẫn còn vài ngọn cỏ xanh chưa bị lấy hết, mặt dính bùn, râu chưa cạo, tóc bù xù, khuôn mặt gầy gò thì trong lòng đột nhiên bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, nguyên nhân của lửa giận đến từ Đặng Tuấn Kiệt.



Nếu không phải do Đặng Tuấn Kiệt sinh sự thị phi, nếu không phải do Đặng Tuấn Kiệt cố ý phá hoại, nếu không phải do hắn gậy nhiễu sự đoan, Hạ Tưởng có lẽ sẽ không phải đích thân tới hiện trường thi công, cũng không phải căng thẳng giám sát thi công. Nếu Hạ Tưởng không có mặt ở hiện trường thì không sẽ không phải chịu hậu quả của hôm nay.



Mai Hiểu Lâm nhìn hai má Hạ Tưởng hóp lại, đôi mắt nhắm nghiền, trong lòng dậy lên sự thương cảm. Giận Hạ Tưởng quá ngốc nghếch, thời khắc quan trọng thế sao lại nhường cơ hội sống cho kẻ khác? Nhỡ anh ấy có chuyện gì thì biết bao người phải rơi nước mắt vì anh? Biết có bao nhiêu người phải chịu đau khổ?



Chỉ là, Hạ Tưởng chỉ là đồng nghiệp với cô, sự quan tâm lo lắng của cô hình như đang vượt quá giới hạn đồng nghiệp với nhau? Lòng Mai Hiểu Lâm trở nên rối ren.



Hạ Tưởng hôn mê ba ngày ba đêm, trên thực tế sức khoẻ hắn là thiếu ngủ trầm trọng, cộng thêm làm việc quá sức, sau đó là cảm cúm, sốt phát tác mới dẫn tới hôn mê bất tỉnh, đây chỉ là biểu hiện tự điều chỉnh của cơ thể mà thôi.



Cái mà Hạ Tưởng không biết là trong ba ngày hắn hôn mê đó, bệnh tình của hắn không những tác động lên tinh thần của vô số người, ở huyện An và thành phố Yến còn xảy ra nhiều chuyện lộn xộn khác.



Đầu tiên là sau khi Lý Đinh Sơn biết được Hạ Tưởng gặp chuyện, lo lắng đi thẳng một mạch trong đêm tới bệnh viện huyện, chứng kiến dung mạo hốc hác, hôn mê bất tỉnh của Hạ Tưởng, suýt chút nữa rơi nước mắt. Ngay lúc đó yêu cầu chuyển Hạ Tưởng đến bệnh viện tốt hơn.



Viện trưởng Văn không màng đến thân phận Trưởng ban thư ký thành uỷ của Lý Đinh Sơn, kiên quyết phản đối:



- Phó Chủ tịch Hạ là Chủ tịch huyện An chúng tôi, kỹ thuật bệnh viện tuy hơi kém một chút, nhưng bệnh của Phó Chủ tịch Hạ không nghiêm trọng lắm, anh ấy cần nhất là nghỉ ngơi, chứ không phải là bị dày vò thêm lần nữa. Tôi lấy kinh nghiệm mười mấy năm làm y và tư cách viện trưởng mười mấy năm ra đảm bảo, Phó Chủ tịch Hạ nếu có bất kỳ vấn đề nào xảy ra thì tìm tôi tính sổ.



Lần đầu tiên Lý Đinh Sơn nổi cáu:
Nhưng hắn nào có cách nào khác? Nếu sự việc bị đưa lên Tỉnh, Phương Tiến Giang không những không sai mà có khi còn được tiếng làm việc cẩn thận, nghiêm túc. Đàm Long nổi cơn tam bành, ức mà không có chỗ phát tiết, đành đi vòng quanh trong phòng.



Đều tại tên Hạ Tưởng, đều tại hắn. Được lắm, quan hệ rộng chứ gì? Duyên tốt chứ gì? Không tin là không có cách điều mày rời khỏi thành phố Yến, xem mày còn nghĩ được cách khác không? Đàm Long nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã nghĩ ra sách đối phó.



Có điều trước khi Đàm Long kịp thực thu kế hoạch, hắn nhận được một tin mà chính hắn không thể tin, không thể tự giải thích được. Đó là danh sách giao lưu một số cán bộ, và cái tên Đặng Tuấn Kiệt rõ mồn một nắm trên đó.



Hơn nữa Đặng Tuấn Kiệt bị đưa đến huyện Hải, phía đông thành phố Yến, vẫn đảm nhiệm chức vụ Uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện. Tuy nói là điều chuyển ngang bằng chức vụ nhưng huyện Hải lớn hơn huyện An nhiều, giàu có, dồi dào, giá trị kinh tế huyện An không thể sánh bằng, xếp vị trí đứng đầu danh sách trong Tỉnh. Với lại Đàm Long nghe được, việc này lại do chính Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ Mai Thái Bình một tay sắp xếp.



Giống như Đặng Tuấn Kiệt mà được chuyển qua đó rồi sẽ mạnh hơn nhiều so với ở huyện An, dễ lập thành tích, lại ít chịu bó buộc, đúng là chuyện đại tốt. Mai Thái Bình và Đặng Tuấn Kiệt đâu có biết nhau sao lại tốt với Đặng Tuấn Kiệt như vậy? Hay là Đặng Tuấn Kiệt có hậu đài mà không ai biết? Đàm Long nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra, liền gọi điện cho Phòng Ngọc Huy hỏi rõ tình hình.



Phòng Ngọc Huy cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.



Dù là Hạ Tưởng có tỉnh lại, nghe được tin này xong cũng chưa chắc hiểu ý đồ của Mai Thái Bình. Mai Thái Bình không thèm để ý đến ý kiến phản đối của người khác, kiên quyết chuyển Đặng Tuấn Kiệt đến huyện Hải, đương nhiên là không phải vì tiền đồ của tên đó. Mai Thái Bình cũng chẳng lòng tốt đến vậy, nhất là khi ông ta nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm gọi tới, khi nghe Hạ Tưởng suýt chút nữa mất mạng cộng với sự thêm thắt của Mai Hiểu Lâm, tất cả tội lỗi đều quy lên đầu của Đặng Tuấn Kiệt, Mai Thái Bình dần nổi lên lửa giận.



Muốn chơi ngầm sao? Khoé miệng Mai Thái Bình khẽ nhếch cười. Nhớ lại năm nào khi còn ở Bắc Kinh, thủ đoạn ngầm nào mà ông ta chưa từng chơi? Chiêu mánh khoé nào mà chưa từng thử qua? Một tên Phó chủ tịch huyện bé tẹo lại dám cả gan làm loạn đến mức độ này, là ức hiếp Hạ Tưởng không có người che đỡ?



Mai Thái Bình có ấn tượng cực tốt với Hạ Tưởng, vì nguyên do là Mai Hiểu Lâm, yêu chim yêu cả lồng không cho phép ai bắt nạt Hạ Tưởng. Ông ta chỉ ngồi có một lát đã nghĩ ra cách trừng trị. Chuyển Đặng Tuấn Kiệt đến huyện Hải, không phải hắn kiêu ngạo, thích đi đầu sao? Được, thử để hắn đến huyện Hải khiêu chiến với quyền lực của Bí thư và Chủ tịch huyện xem sao.



Mai Thái Bình có quen biết với Bí thư huyện Hải, giống với Khâu Tự Phong cũng đến từ Đảng Thái tử Bắc Kinh, nhưng khác với Khâu Tự Phong ở chỗ cách đối nhân xử thế của hắn cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, không những bá đạo hống hách mà còn cực kỳ thủ đoạn, có thể trừng trị người khác đến nỗi không lời nào miêu tả nổi.



Còn Chủ tịch huyện huyện Hải tuy xuất thân từ nông dân, nhưng do bao năm đúc luyện từ tầng thấp nhất, hành vi khôn khéo, trơn tru, làm việc không để lọt sơ hở, là một kẻ cực khó đối phó. Huyện Hải có hai người đó, Đặng Tuấn Kiệt sau khi được chuyển đến có mà không bị chúng xỏ đến chết mới lạ.



Nghĩ đến đây Mai Thái Bình không khỏi thở dài, nhớ lại cảnh tranh đấu ở Bắc Kinh thấy cách Hạ Tưởng đối xử với đối thủ chưa đủ cứng rắn, nhiều lúc nhân nhượng thái quá. Lúc nào cần mạnh thì phải đối chọi gay gắt, không khoan nhượng.



Ông ta quyết định tìm dịp tìm Hạ Tưởng nói chuyện, để cậu ta hướng theo mình giải quyết sự việc.



Quả nhiên đúng như điều Mai Thái Bình dự đoán, sau khi Đặng Tuấn Kiệt được chuyển tới huyện Hải, đã tìm tới Chủ tịch huyện đầu tiên làm quen. Không lâu sau đó là bị Bí thư lôi kéo. Cuối cùng bị hai người đó đá qua đá lại, đùa bỡn trong bàn tay, rơi vào thảm cảnh qua cầu rút ván. Lại sau đó sau khi bị Bí thư chán rồi, liền tìm cách vạch trần chuyện hắn thời còn giúp Chủ tịch huyện những chuyện xấu xa. Vì để bảo vệ mình Chủ tịch huyện đẩy hết trách nhiệm cho hắn. Đặng Tuấn Kiệt trở thành vật hi sinh chính trị bi thảm.



Ba ngày sau, Hạ Tưởng dần hồi tỉnh lại, tuy không có trở ngại gì nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Lúc này mới có người báo tin cho Tào Thù Lê. Cô bé sợ đến mức khuôn mặt thất sắc, vội vàng đi từ thành phố tới. Nhìn thấy Hạ Tưởng gầy đi, trong lòng đau đớn. có điều cô ấy không chút oán giận Hạ Tưởng, cũng cố nén không rơi nước mắt. Cô không muốn Hạ Tưởng đang bệnh phải quay ra an ủi mình. Cô bé hiểu chuyện lặng lẽ chăm sóc Hạ Tưởng, tiếp thêm cho hắn sự an ủi và ủng hộ.