Quan Thần

Chương 383 : Ai mới là chim sẻ

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Tống Triêu Độ cũng hiểu một chút về Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng sẽ không làm cái chuyện nhàm chán đó là phái người tới chỉ để xem ai tới dự hôn lễ. Thân là người đứng đầu tỉnh, ngay cả một thủ hạ tin tưởng cũng không có, chính là biểu hiện của việc không có năng lực. Hành động này của Phạm Duệ Hằng, chỉ sợ lại vừa nâng cao thể diện của Hạ, cũng lại muốn làm cho người khác phải suy nghĩ đến mê muội.



Ngay từ việc ông ta đưa tới hộp gấm đã làm người ta phải suy nghĩ đến mê muội, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ không vô tri đến mức mở hộp gấm ra ngay tại chỗ. Nhìn Chủ tịch tỉnh đưa tới lễ vật, lại không được mở ra, khiến tất cả mọi người đều tò mò trong hộp gấm ấy có cái gì, muốn mượn vật trong hộp lễ vật để phán đoán xem rốt cuộc Chủ tịch tỉnh Phạm có dụng ý gì. Mà Hạ Tưởng lại không ngốc, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, mà càng không nói, càng làm sự nghi ngờ trong lòng mọi người ngày càng lớn. Lại càng có thể khiến người ta nghi ngờ, làm cho người ta không biết là mình đang nghĩ gì.



Chủ tịch tỉnh Phạm cũng không đơn giản, dùng một chiêu rất hay.



Hạ Tưởng lại không nghĩ giống như Tống Triêu Độ, trực giác mách bảo cho hắn rằng, Phạm Duệ Hằng làm việc này rất có thể đây mới chỉ là đòn gió mà thôi, muốn cho Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh nhìn thấy, làm cho bọn họ không hiểu được thái độ thật sự mà Chủ tịch tỉnh Phạm đối với mình là thế nào.



Mặc kệ là như thế nào, nghi ngờ không có căn cứ thì cứ nghi ngờ vô căn cứ đi, khó hiểu thì cứ khó hiểu đi. Hạ Tưởng vẫn nên cung kính mà tiếp nhận hộp quà, khách khí nói:



- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Phạm, cảm ơn thư ký Trương



Nói không nhiều, chỉ điểm đến là thôi.



Trương Chất Tân cười ha hả, thân mật bắt tay mà vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:



- Đừng khách khí, Chủ tịch tỉnh Phạm nói, nếu Tiểu Hạ khách khí thì đừng tặng quà cho cậu ta nữa, ha hả.



Lại là một ý không thể hiểu được, Hạ Tưởng không khỏi cười khổ, nhìn mọi người xung quanh đang có nhìn mình với ánh mắt thật phức tạp, nghi ngờ, nghĩ thầm rằng không thể không ngăn cái miệng của Trương Chất Tân lại được, nhưng chẳng lẽ không cho gã nói chuyện? Hắn đành phải khách khí nói:



-Thư ký Trương đã ăn cơm chưa? Tôi bảo khách sạn làm cho anh chút đồ ăn nhé, lát nữa tôi sẽ uống hai chén với anh, anh cũng đã vất vả rồi.



Trương Chất Tân khoát tay, rộng lượng nói:



- Không cần đâu, tôi chỉ thay lãnh đạo làm việc, còn phải vội trở về báo cáo kết quả công việc một chút. Tôi cũng không kịp chuẩn bị được quà gì cho cậu, vậy thì chúc cậu tiền đồ giống như gấm, gia đình hạnh phúc.



Tiền đồ giống như gấm? Lại từ miệng Thư ký của Chủ tịch tỉnh nói ra, chắc chắn là có ý không bình thường. Lại nhìn thấy ánh mắt mọi người, chuyện này phức tạp không ít rồi. Hạ Tưởng liền âm thầm kêu khổ, hôm nay Trương Chất Tân đến hiển nhiên là có dụng ý khác. Đưa tặng hộp gấm rồi nói lời tốt lành, thật đúng là muốn nhét một cái đinh vào giữa hắn và mạng lưới quan hệ của hắn.



Mặc dù Hạ Tưởng tin tưởng, mặc kệ là Mã Vạn Chính hay là Tống Triêu Độ, hoặc là đám người Trần Phong, Hồ Tăng Chu, bọn họ cũng đủ sức phán đoán, cũng có thể đoán được dụng ý của Phạm Duệ Hằng, nhưng còn có rất nhiều người có quan hệ không thân thiết với mình, không hiểu rõ về mình, sẽ hoài nghi lập trường của mình, càng vì vậy mà tâm sẽ sinh những hiềm nghi với mình.



Nếu như vậy thật, thì chắc Phạm Duệ Hằng đã đạt được mục đích chính.



Tiễn Trương Chất Tân, Hạ Tưởng đi về phía Mã Vạn Chính và Tống Triêu Độ với ánh mắt bất đắc dĩ. Hai người nhìn Hạ Tưởng lắc đầu cười, nhẹ nhàng khoát tay áo. Hạ Tưởng biết, bọn họ nói với mình rằng đừng lo lắng, nên làm thế nào thì cứ làm như thế.



Hắn lại nhìn về đám người chỗ Trần Phong cười xin lỗi, Trần Phong đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:



- Tôi mới phát hiện, thực ra tỉnh Yến đúng là ngọa hổ tàng long, trình độ diễn kịch của Chủ tịch tỉnh Phạm so với tôi còn cao hơn một bậc. Ông ta không tự thân xuất mã đã đạt được hiệu quả mà tôi phải cố gắng mất nửa ngày.




Cho nên hôm nay ông ta mới mượn rượu nói ra tiếng lòng.



Hạ Tưởng muốn khuyên ông ấy, ngẫm nghĩ một chút, hay là không nên nói ra. Hắn cũng biết rằng Lý Đinh Sơn có chút nghẹn ngào để trong lòng đã lâu, nếu không cho ông ấy nói ra, ông ấy sẽ khó chịu lắm.



-Mặc kệ là ở huyện Bá, hay là tại huyện An, tôi đều đạt được thành tích tốt, đã đấu tranh với những đối thủ để giành vị trí cao, trong đó đều có hơn nửa công lao là của Tiểu Hạ. Thậm chí có thể nói, đều là Tiểu Hạ giúp tôi vạch ra sách lược, tôi mới có khả năng đi từng bước một qua từng cửa ải khó khăn cho tới ngày hôm nay.



Lý Đinh Sơn giơ tay vỗ vai Hạ Tưởng,



- Tiểu Hạ, tôi kính cậu một ly.



Hạ Tưởng vẫn đứng bên cạnh Lý Đinh Sơn, thái độ vô cùng kính cẩn. Hắn biết, càng là lúc này, càng không thể có chút đắc ý, ở trước mắt đang có vài lão quan đã trải qua vài thập niên trong quan trường đang ngồi đó, hắn vẫn phải có thái độ khiêm tốn. Lý Đinh Sơn đề cao mình là chuyện của ông ấy, nếu mình chỉ vì được người khác đề cao mà dương dương tự đắc, chính là mình đã kiêu ngạo rồi.



Hạ Tưởng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch nói:



- Bí thư Lý, ngài thật là say quá nói nhiều rồi. Không nói nữa, trước đây cháu làm việc là vì kính trọng ngài, trước kia ở bên cạnh ngài, những gì cháu đã làm là tất cả những việc mà một cấp dưới phải làm, ngài coi cháu là bằng hữu, mới cảm thấy cháu không có làm sai điều gì. Thực ra cũng không có gì, tất cả chỉ là công việc mà thôi.



Mã Vạn Chính hít thật sâu mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, lại thở phào một cái. Nhớ lại từ trước cho tới nay, Hạ Tưởng thay mình che giấu chuyện bí mật giữa mình và Phùng Húc Quang, thời gian dài đến vậy, mà chưa từng có chuyện gì phong thanh truyền ra, không cần phải nói thêm điều gì, nhân phẩm của Hạ Tưởng tuyệt đối có thể tin cậy được.



Lại liên tưởng đến vừa rồi chính miệng Lý Đinh Sơn nói ra tất cả, mới biết được hóa ra ngay từ đầu đã xảy ra nhiều chuyện khó có thể tin như vậy. Nói Lý Đinh Sơn là người dẫn đường cho Hạ Tưởng vào quan trường, còn không đúng bằng nói đúng ra là vì Hạ Tưởng chu toàn, mới có Lý Đinh Sơn hôm nay.



Trên thực tế thậm chí có thể nói là Hạ Tưởng ở phía sau tạo dựng nên Lý Đinh Sơn ngày hôm nay.



Mã Vạn Chính vô cùng kinh ngạc.



Mình vẫn cho rằng Hạ Tưởng dựa vào thế lực, đầu tiên là dựa vào Lý Đinh Sơn, sau đó là dựa vào Trần Phong, lúc này lại là Tống Triêu Độ, đương nhiên, còn có Tào Vĩnh Quốc, nhưng không nghĩ tới, chính miệng Lý Đinh Sơn nói ra là Hạ Tưởng ở phía sau giúp ông ta đi tới ngày hôm nay, hơn nữa khi Lý Đinh Sơn mới vào quan trường cũng là lúc phải trải qua một giai đoạn phức tạp.



Mã Vạn Chính hoàn toàn tin tưởng Lý Đinh Sơn, theo như những lời nói đó không phải là lời nói khi say, mà thật sự là ở trong lòng nói ra. Hạ Tưởng có thể đem việc này giấu không nói, càng chứng minh hắn có nhân phẩm đáng tin cậy, về phương diện khác cũng có thể chứng minh Hạ Tưởng biết đối nhân xử thế, kiên định, trung thực và chưa bao giờ kể công. Không kể công là phẩm chất đáng quý của người ở trong quan trường, người nào làm lãnh đạo mà không thích cấp dưới chăm chỉ làm việc chứ? Nhưng một lãnh đạo chân chính, thông minh, thì có ai lại không thích một trợ thủ vừa có năng lực, có tài, khiêm tốn? Hạ Tưởng thông minh là ở chỗ đó. Cái gì nên thuộc về hắn thì hắn sẽ tranh thủ. Cái gì không thuộc về hắn, hắn chắc chắn sẽ không nói ra. Vấn đề quan trọng là, mặc kệ là lãnh đạo khen ngợi hắn cỡ nào, hắn được gì và không được gì, chỉ cần lãnh đạo không nói, hắn chưa bao giờ nói ra.



Nếu Hạ Tưởng lấy việc mình là chú của Phùng Húc Quang, cố ý hoặc không cố ý tìm cách xin mình hỗ trợ, mình cho dù không vui, nhưng cũng nể mặt Phùng Húc Quang sẽ đồng ý. Nhưng Hạ Tưởng lại chưa từng như vậy, chưa từng cảm thấy mình đang là lãnh đạo, còn có thể nhờ cậy, hơn nữa Hạ Tưởng còn không có ý định mở miệng muốn xin mình làm việc gì, vì sao lại như vậy?



Trước kia dù sao Mã Vạn Chính cũng cảm thấy Hạ Tưởng vẫn hơi xa cách với mình. Hôm nay nghe Lý Đinh Sơn nói như vậy, rốt cuộc ông ta đã bừng tỉnh, mới hiểu được vì sao Hạ Tưởng lại rất ít chủ động mở miệng, chính là hắn nghĩ không muốn mình hiểu lầm nghĩ rằng hắn cò kè mặc cả với mình.



Mã Vạn Chính cảm thấy xúc động vô cùng.



Chính trị là cái chảo nhuộm, có bao nhiêu người vào đến bên trong mà không bị nhuộm thành hỗn tạp, vậy mà Hạ Tưởng vẫn suy nghĩ chu toàn khắp mọi nơi, vì nghĩ tới tình hình thực tế của mình mà không đưa ra yêu cầu gì, thậm chí có chuyện còn phải thông qua Phùng Húc Quang truyền đạt. Chính là nghĩ muốn ngầm nói với mình, quan hệ giữa hắn và mình là bởi vì hắn và Phùng Húc Quang có quan hệ thân thiết chứ không phải vì hắn có điều gì muốn yêu cầu mình.