Quan Thần

Chương 387 : Ở lại Tỉnh ủy cũng có cái lợi

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Chỉ có điều khiến mọi người thật không ngờ chính là mọi người đang bị kích động, lại chuẩn bị đi ăn cơm, còn đang suy nghĩ đường đường một Trưởng phòng Hạ lại ở vào tình cảnh một mình đi ăn cơm, đột nhiên mọi người nhận ra một người rất quen mắt và nhận ra ngay đó chính là Mai Thái Bình!



Làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban ban Tổ chức cán bộ, Mai Thái Bình nắm toàn bộ con người ở bên trong cơ quan Tỉnh ủy. Qủa thực so với Phó bí thư tỉnh ủy Thôi Hướng địa vị còn cao trên một bậc, thậm chí ở trong mắt một số người, y so với Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh lại càng nổi hơn. Bởi vì quan ở trên không bằng quan trực tiếp quản lý. Cơ quan Tỉnh ủy người nào muốn lên chức đều không phải qua Ban Tổ chức cán bộ? Tuy rằng nếu chỉ là cấp bậc bình thường mà được đề bạt căn bản không được Trưởng ban Mai để mắt, nhưng nếu đắc tội với y, y nói một câu có thể đem tiền đồ của một người xóa sổ.



Người trong quan trường, tiền đồ chính là vận mệnh, tiền đồ chính là cái mà người ta muốn phấn đấu hơn cả, ai dám đắc tội với Trưởng ban Mai.



Huống chi, mọi người trong trụ sở đều biết rằng, với tính cách độc lập của Mai Thái Bình, có khi ngay cả Bí thư Tỉnh ủy mà y cũng không nể nang, vì thế một số người đều biết một chút ít thông tin, đều vừa kính lại vừa sợ Mai Thái Bình.



Mai Thái Bình thân là Trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ, có thể nói là ở trên cao. Trong tòa nhà trung tâm lại không có ban bệ nào quan trọng, rất ít các nhân vật quan trọng tới đây. Mai Thái Bình từ khi làm Trưởng ban ban Tổ chức cán bộ tới nay, một bước cũng không có bước vào cửa chính tòa nhà, lại càng không đến phòng Tin tức, nơi thường xuyên bị mọi người bỏ quên. Không nghĩ tới, đột nhiên Trưởng ban Mai lại đến đây, lập tức khiến mọi người vừa mừng vừa sợ, phía trước phía sau đều thể hiện thiện ý với Trưởng ban Mai.



Mai Thái Bình chỉ nhìn mọi người xung quanh gật gật đầu, cũng không cười, liền sải bước theo hướng văn phòng của Trưởng phòng mà đi.



Cảnh tượng tiếp theo đến khiến tất cả mọi người đều không thể tin được, Mai Thái Bình trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc, chủ động nhiệt tình, thân thiết mà bắt tay Hạ Tưởng.



Mọi người trong trụ sở Tỉnh ủy, ai chẳng nói Mai Thái Bình luôn luôn kiêu ngạo, bình thường rất ít khi để ý người khác. Khi người ta chào hỏi, ngay cả mặt cũng không hề cười, ngay cả cán bộ cấp sở chào hỏi ông ta, chưa chắc ông ta đã đáp lại, cùng lắm là khẽ gật đầu. Sao bây giờ lại có thể thân mật với Hạ Tưởng như thế, làm sao không khiến cho người khác thấy kinh ngạc.



Chưa từng nghe nói Trưởng phòng Hạ và Trưởng ban Mai có quan hệ như thế nào? Cấp trên không phải nói muốn lạnh nhạt với Trưởng phòng Hạ sao. Hiện tại đúng là đáng chê cười, bọn họ lạnh nhạt với người ta nửa ngày. Đột nhiên lại xuất hiện một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tiến đến thăm hỏi Hạ Tưởng, hơn nữa đó còn là vị Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ mà tất cả mọi người đều xem trọng.



Trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ tự mình ra mặt, không mang theo thư ký, không gọi điện thoại báo trước, một mình đi gặp mặt, khiến gần như mọi người không thể tin được ngay cả khi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy tất cả.



Quả thật Hạ Tưởng thấy đột nhiên Mai Thái Bình đến cũng hết sức ngạc nhiên.



Hắn với Mai Thái Bình không biết rõ nhau nhiều lắm, hắn với Khâu Tự Phong đến thủ đô chẳng qua gặp mặt ông ấy duy nhất một lần. Nhưng hôm nay ông ấy mừng rỡ mà đến thăm mình trước, khiến trong lòng hắn tràn đầy sự cảm động.



Mặc dù trong Tỉnh ủy hắn cũng biết mấy người, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mã Vạn Chính, Phó chủ tịch tỉnh Tống Triêu Độ và Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu. Nhưng khi bị mọi người đối xử lạnh nhạt, hắn cũng thật không biết làm sao để cân bằng lại được. Hạ Tưởng cũng hiểu được rằng, khi hắn mở miệng nói với ba người đó, thì sẽ có một người ra mặt giúp hắn lấy lại thể diện, nhưng cũng không cần phải như vậy, có rất nhiều chuyện vẫn nên là tự mình ứng phó mới thỏa đáng. Lại không ngờ là Mai Thái Bình đột nhiên lại xuất hiện, khiến hắn thấy vừa vui vừa bất ngờ, lại âm thầm cảm kích dụng ý của Mai Thái Bình.



Đều là người ở trong quan trường, đặc biệt là tới giờ này mới xuất hiện, tuyệt đối là có ý nâng đỡ hắn, cũng muốn cho người khác thấy, cũng là có ý phát cho hắn một tín hiệu, chính là ở trụ sở Tỉnh ủy Mai Thái Bình sẽ cố gắng nâng đỡ Hạ Tưởng.



Mai Thái Bình và Hạ Tưởng vừa nói vừa cười đi xuống lầu, vẫn để lại sự ngạc nhiên khiến mọi người cứ đứng tại chỗ, không động đậy gì, bao gồm cả Dương Thiên Khách đang ở bên trong phòng. Y bỗng nhiên cảm giác không thích ứng kịp với sự thay đổi trước mặt. Cấp trên không muốn chiếu cố Hạ Tưởng, còn văn phòng thì muốn lạnh nhạt với người ta, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại nâng đỡ người ta, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?



Tất cả mọi người cúi đầu đi ăn cơm, ai nấy đều không nói gì, nhưng không ai trong lòng hiểu được, trong nháy mắt Mai Thái Bình xuất hiện, liên minh của phòng Tin tức muốn đối phó với Hạ Tưởng liền ngay lập tức sụp đổ.



Ngay cả lập trường của Dương Thiên Khách cũng nhanh chóng thay đổi, chuẩn bị khi buổi chiều lên ban, liền sẽ tới báo cáo công việc một chút với Trưởng phòng Hạ.




Tuy nhiên đối với lập trường của Tiền Cẩm Tùng, trong lòng Hạ Tưởng thấy thiếu tự tin. Hơn nữa hắn cũng chưa hề có sự chuẩn bị tâm lý đối với việc tới công tác ở Bắc Kinh, đối với việc đi làm ở các bộ và uỷ ban trung ương cũng không có hứng thú lắm, nên cơ bản tâm lý cũng có chút mâu thuẫn.



Có thể đi đảm nhiệm chức vụ mới hay không đảm nhiệm? Trong Tỉnh ủy, hắn tin tưởng cũng có thể chậm rãi mở ra một cục diện mới. Tới Bắc Kinh mới là thật sự là không quen. Tới đó cũng lại chỉ là phát triển dưới cái bóng của Ngô gia, sao có thể có tiền đồ được? Cũng không biết rằng Liên Nhược Hạm đã nói như thế nào với người trong nhà, không chừng lúc này sẽ tiếp tục ra tay, lại là bút tích của Ngô Tài Giang.



- Chắc cậu cũng không quá mong muốn tới Bắc Kinh phải không?



Cao Tấn Chu nhìn thấy Hạ Tưởng do dự.



- Không đi là tốt nhất, tuy rằng ở Tỉnh ủy lúc đầu hơi khó khăn một chút nhưng từ từ cũng có thể mở ra một tương lai mới. Còn tới Bắc Kinh chẳng khác nào phải bắt đầu lại từ đầu. Tôi lại chỉ là một con số không, Bắc Kinh lại là đế đô, là nơi ngọa hổ tàng long. Hơn nữa các gia tộc ở đó lại không coi ai ra gì, làm mọi việc đều sẽ phải cẩn thận



Hạ Tưởng lắc đầu cười:



- Thủ đô toàn người cao quý, khó có thể ở lâu được.



Cao Tấn Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Hạ Tưởng cũng không muốn đi là tốt nhất. Tuy nhiên lại tưởng tượng ra mình chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh bình thường, còn không thể quản được mọi chuyện của Tỉnh ủy, nhất là trong chuyện này không có chút quyền lên tiếng, không khỏi còn có chút chán nản. Ngẫm nghĩ lại một chút vẫn không có cách nào cả, y liền tự giễu mà cười:



- Tôi bỗng nhiên phát hiện tôi là một Phó Chủ tịch tỉnh trong Tỉnh ủy, nhưng thật đúng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.



Hạ Tưởng trêu chọc nói:



- Bởi vậy Phó Chủ tịch tỉnh Cao không phải đả kích tôi? Ngài là một Phó chủ tịch tỉnh mà ngay trước mặt một Trưởng phòng như tôi, nói mình là chỉ là một nhân vật nhỏ, vậy thì tôi ngay cả tư cách làm nhân vật nhỏ cũng không có?



Cao Tấn Chu cười ha hả:



- Cố ý nói tới tật xấu của tôi? Được lắm, trưa nay tôi sẽ mời khách.



Giữa trưa Hạ Tưởng cùng Cao Tấn Chu đi ăn cơm.



Căng tin Tỉnh ủy là nhà một gian, hai người lấy vài món ăn đơn giản, vừa ăn vừa nói chuyện, cũng coi như khá hợp nhau. Từ trước tới nay Hạ Tưởng bây giờ mới biết rõ Cao Tấn Chu, lần đầu tiên cùng ông ấy đi ăn cơm, ngẫm đi ngẫm lại vào Tỉnh ủy cũng không phải không có thu hoạch gì. Ít nhất trước kia ít được nhìn thấy lãnh đạo cấp tỉnh, bây giờ có thể ngẫu nhiên ngồi cùng một chỗ ăn cơm, trao đổi tình cảm, cũng là chuyện may mắn.



Buổi chiều trở lại văn phòng, Hạ Tưởng liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn hôm nay khác hôm qua. Nếu nói ngay từ đầu là coi thường, thì sau khi Mai Thái Bình xuất hiện lại là ngưỡng mộ, còn hiện tại thì lại biến thành tò mò và hâm mộ, còn có một chút ghen tị.