Quan Thần

Chương 398 : Mối quan hệ mới, nguồn tài nguyên mới

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


- Đúng rồi, thành phố Đan Thành nổi tiếng là quê hương của các câu thành ngữ, chỉ tiếc là, có nhiều người biết những câu thành ngữ quen thuộc đều bắt nguồn từ Đan Thành, nếu có thể đem hơn 200 câu chuyện thành ngữ bày ra cho mọi người xem, để người đời hiểu được quá khứ huy hoàng của Đan Thành, không chỉ là một nguồn tài nguyên rất lớn để tuyên truyền, mà còn có lợi cho việc nâng cao diện mạo và đưa kinh tế của thành phố Đan Thành phát triển hơn. Đồng thời, dùng du lịch văn hóa làm điểm để bắt tay vào mở rộng nguồn tài nguyên du lịch của thành phố Đan thành cũng là một sáng kiến rất hay



Đan Sĩ Kỳ sửng sốt một lúc, bỗng nhiên thở dài một tiếng:



- Tiểu Hạ, tôi đảm nhiệm chức thị trưởng thành phố Đan Thành nhiều năm, chưa từng phát hiện điểm sáng du lịch của thành phố Đan Thành nằm ở thành ngữ, thật hổ thẹn. Tôi cũng từng nghĩ đến du lịch văn hóa, nhưng vẫn chưa hình thành, cũng chưa có phương án cụ thể, lời nói của cậu như làm tôi tỉnh mộng. Thành ngữ là một nguồn tài nguyên vô hình, thành ngữ nghe nhiều nên thuộc là một loại văn hóa xâm nhiễm, nhưng tôi chưa từng nghĩ những loại hình văn hóa này là tài sản quý giá



Đan Sĩ Kỳ khẽ lắc đầu, có thể thấy lời nói của ông ta là thật lòng.



Vương Tiếu Mẫn không cảm thấy tiếc, ngược lại, có một chút vui mừng và hài lòng, ông ta xúc động nói:



- Từ đầu tôi đã nói với Sĩ Kỳ, ông quen biết Tiểu Hạ mà không cùng y thảo luận hướng phát triển của thành phố Đan Thành là đánh mất cơ hội tốt. Lúc đó ông ta còn không tin, cho rằng tuy cậu đã đạt được nhiều thành tích nhưng chưa chắc có cái nhìn bao quát, Sĩ Kỳ, bây giờ ông nói sao đây?



- Bây giờ đang tôi muốn điều Tiểu Hạ đến làm phó thị trưởng



Đan Sĩ Kỳ cười ha hả và nói đùa



- Để một nhân tài ở phòng Thông tin, thật đúng là không biết trọng nhân tài



- Tôi lại không nghĩ như vậy



Vương Tiếu Mẫn khoát tay, vẻ mặt chắc chắn nói:



- Phòng Thông tin dường như là một phòng ban rảnh rỗi, nhưng bình thường rất nhiều tài liệu và tin tức của tỉnh ủy đều tập trung về phòng Thông tin, Tiểu Hạ đều phải xem qua, có thể học được rất nhiều lý luận và kiến thức. Hơn nữa ở trong tỉnh ủy có thể tiếp xúc được những quan chức lớn và những tin tức mà bình thường không thể tiếp xúc được, đứng cao nhìn được xa, đối với Tiểu Hạ chẳng phải là một trải nghiệm đáng giá sao? Không cần nói gì khác, lúc nãy cậu ấy nói đến việc điều chỉnh kết cấu kinh tế, và cú điện thoại của phó thủ tướng Hà, nếu cậu ấy còn ở huyện thì chắc chắn không thể nghe được tin tức mà đưa ra hướng đi trong tương lai



Vương Tiếu Mẫn nhìn chằm chằm vào mắt của Hạ Tưởng, và nói:



- Tiểu Hạ, phải tin vào phán đoán của chính mình, phải làm tốt mỗi công việc, nhớ là, trải nghiệm cũng là của cải, phải xem cậu nhìn nhận vấn đề bằng góc độ nào thôi



Hạ Tưởng tỏ ra kính nể



Vương Tiếu Mẫn như là đang khuyên hắn, nhưng thực tế như là đã chấp nhận những ý tưởng mà hắn vừa nói? Hạ Tưởng đột nhiên cảm thấy, mối quan hệ của Vương Tiếu Mẫn và Trần Phong cũng không tệ, ông ta cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Trông ông ta vẫn chưa đến 50 tuổi, có thể có hy vọng được vào làm chức phó tỉnh trước khi về hưu.



Hạ Tưởng cười ha hả:



- Cám ơn sự động viên của hai vị lãnh đạo, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, với lại hôm nay tôi đã quá chén rồi, nếu như lời nói lúc nãy có chỗ nào không phải, xin hai vị lãnh đạo đừng trách, tôi còn trẻ, nên cho phép tôi phạm một vài sai lầm nhỏ.



Đan Sĩ Kỳ vui vẻ cười:



- Cậu nghĩ tôi và Tiếu Mẫn nhỏ mọn vậy sao? Được rồi, đừng có giả vờ, tôi và Tiếu Mẫn chủ động đến tìm cậu, cho dù cậu có nói nhảm chúng tôi cũng không trách cậu.



Vương Tiếu Mẫn cũng cười ha hả:



- Được rồi, được rồi, tôi và Sĩ Kỳ sẽ nhớ kỹ ý kiến của cậu, năm sau sẽ nghiêm túc nghiên cứu. Nếu đến lúc đó có sự tiến triển, sẽ có Hạ An kịp thời báo cho cậu biết. Đương nhiên là cậu cũng có thể trực tiếp gọi điện cho chúng tôi, để hiểu rõ tình hình cụ thể, nhưng tôi nghĩ cậu chỉ lo lôi kéo làm quen với lãnh đạo tỉnh thôi, đến lúc đó sẽ không để ý tới chúng tôi nữa, ha ha…



Vừa nói đùa không khí trở nên thoải mái hơn nhiều.


Chính là lần trước cùng đi với Mai Hiểu Lâm đến thủ đô, ở khách sạn Đông Lai Thuận gặp được tên nhóc cố ý gây sự. Tên nhóc cũng đã nhận ra Hạ Tưởng, nhìn hắn với ánh mắt giận dữ.



Hạ Tưởng nhìn y mỉm cười, chủ động chào hỏi, nói:



- Cậu là khách mời của nhà gái hả?



Cậu nhóc sửng sờ, không ngờ Hạ Tưởng niềm nở đón chào, nên cũng gật đầu nói:



- Đúng vậy, anh là khách mời phía nhà trai hả?



Hạ Tưởng gật đầu, đưa tay ra:



- Hân hạnh, hân hạnh, chưa thỉnh giáo?



Cậu nhóc như choáng trước sự nhiệt tình của Hạ Tưởng, cũng đưa tay ra bắt tay với Hạ Tưởng:



- Tôi tên là Phí Vương rất hân hạnh, phải rồi, anh tên là Hạ Tưởng, đúng không?



Hạ Tưởng đổ mồ hôi, đã một năm trôi qua, đối phương vẫn còn nhớ tên mình, xem ra lúc đó mình đã rất nóng giận



Sau khi bắt tay, Phí Vương cảm thấy không bình thường, liền bỏ tay Hạ Tưởng ra, lạnh lùng nói:



- Hạ Tưởng, hình như món nợ của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong, anh tính sao đây?



- Không tính sao cả



Hạ Tưởng hời hợt nói:



- Cậu có nợ phải tính thì tìm người đánh cậu mà tính, tôi và cậu lúc đó đã tính xong hết rồi. Nếu cậu còn cảm thấy không phục, thì hãy chờ hôn lễ kết thúc rồi tính tiếp, bây giờ là ngày vui trọng đại của người khác, phải lịch sự một chút có được không?



Hạ Tưởng vừa dứt lời, một cô gái ngồi kế bên cậu nhóc với dáng vẻ tao nhã, và có chút dáng vẻ lai tây liền chen vào nói:



- Phí Vương, cậu làm ơn có trình độ chút được không? Cũng không xem là ở trường hợp nào, dựa vào khả năng của cậu, lại muốn bị người khác trừng trị nữa phải không?



Giọng nói của cô gái hơi khàn khàn. Khiến người nghe có sự cuốn hút khác lạ, gần giống với giọng của Vệ Tân, Hạ Tưởng không thể kìm lòng nhìn cô gái một cái.



Cô gái mặc một chiếc áo lông dài, trên cổ có một sợi dây chuyền, phía dưới có chiếc mặt bằng ngọc thạch, miếng ngọc nằm ngày giữa đôi gò bồng đảo, rất thú vị. Gương mặt cô gái hơi dài, cằm rất nhọn, từ đôi mắt có thể thấy được chút vết tích con lai, nhưng cũng không quá rõ ràng, dễ nhận thấy là có mang một phần tư dòng máu nước ngoài, nhưng sắc mặt cô gái hơi tái nhợt, dường như tình hình sức khỏe không được tốt cho lắm.



Cô gái thấy Hạ Tưởng nhìn mình, thản nhiên cười với Hạ Tưởng, trông như rất lễ phép, nhưng khi mở lời lại rất lạnh lùng:



- Không phải tôi đang giúp anh, chỉ là không quen thấy Phí Vương như vậy mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều.



Hạ Tưởng lắc đầu cười, không nói lời nào, Phí Vương như tìm được lý do cùng chung mối thù, nói với Hạ Tưởng:



- Biết cô ta là ai không? Cô ấy tên Cổ Ngọc, mọi người gọi là Cổ công chúa. Công chúa ở đây không phải nói cô ấy đẹp như công chúa, mà là nói cô ấy cổ xưa như công chúa, khiến người khác không cảm thấy được sức sống.