Quan Thần

Chương 406 : Đánh cuộc chính trị

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Mặc dù sau khi Vương Tiếu Mẫn và Đan Sỹ Kỳ thảo luận thì đã quyết định việc đầu tiên phải làm là xây dựng tuyến đường sắt, đối với việc phát triển du lịch thì chậm một chút đã, dù sao đây cũng là hai hạng mục lớn, hội nghị thường vụ cũng sẽ có thanh âm hoài nghi rằng Bí thư và Thị trưởng liên hợp để quyết định sự tình, hơn nữa cũng cần phải tôn trọng ý kiến của các ủy viên thường vụ khác, ý kiến thảo luận cũng phải tập trung, dân chủ. Cái điều chính yếu nhất chính là ông ta biết mở rộng văn hóa du lịch của quê nhà thì cần đầu tư lớn về chính sách nhưng nguồn tài chính thu về lại không dễ dàng.



Nhưng từ trong lời nói của Hạ Tưởng, Vương Tiếu Mẫn đột nhiên phát hiện một kỳ ngộ thật lớn.



Chủ động đề xuất với tỉnh về việc thành phố Đan Thành xin trở thành thành phố thí điểm, nếu như vậy thì chắc chắn tỉnh sẽ rất cao hứng, như vậy thì sẽ có các bồi thường khác, từ đó nếu đề xuất việc xin tài chính của tỉnh thì có thể sẽ được phê duyệt dễ dàng hơn. Nhưng Vương Tiếu Mẫn cũng rất rõ ràng rằng nếu không thực hiện thành công việc thí điểm thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng, thành phố Đan Thành thì cũng không có tổn thất gì, mà tổn thất lớn nhất chính là sinh mạng chính trị của ông ta.



Có khả năng từ đây về sau tiền đồ của ông ta vô cùng ảm đạm, từ vị trí Thị trưởng có thể phải rời khỏi sân khấu chính trị.



Nhưng nếu làm thí điểm thành công? Chẳng những có thể vì thành phố Đan Thành mang về hiệu quả và lợi ích kinh tế thật lớn, vị trí thành phố Đan Thành sẽ thay đổi trong bảng xếp hạng của tỉnh mà còn vì nhân dân Đan Thành mang lại nhiều lợi ích thực tế. Hơn nữa, nếu có thành công như vậy còn làm cho sinh mạng chính trị của ông ta thêm rạng rỡ, vinh dự. Còn làm người ta động tâm hơn cả chính là nếu thành phố Đan Thành mà thực hiện thành công thì còn có thể kinh động tới Phó Thủ tướng, đến lúc đó Phó Thủ tướng Hà tự mình thị sát thành phố Đan Thành thì một người ở vị trí Thị trưởng như ông ta sẽ được lọt vào mắt xanh của Phó Thủ tướng Hà, về sau sân khấu chính trị lại càng mở rộng hơn.



Có thể nói, việc thành phố xin thực hiện thí điểm, nếu thành thì sẽ thành danh, nếu thất bại thì sẽ thất bại thảm hại. Đây là cuộc phiêu lưu chính trị vô cùng mạo hiểm, chẳng khác gì một vụ đánh cuộc trong chính trị.



Đánh cuộc, hay là không đánh cuộc? Vương Tiếu Mẫn ở vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ nhiều năm biết rõ rằng đạo lý tất cả phải lấy sự ổn định làm hàng đầu.



Nhưng đúng là ông ta không cam lòng với những việc bê bối trong Đảng bây giờ, muốn làm lớn một lần, nếu đi tới thành phố Đan Thành trở thành Thị trưởng Đan Thành thì nên có lý tưởng phải tạo phúc một phương. Đã là người trong chốn quan trường, mặc kệ đã thấy ít nhiều sự hủ bại, thấy người nhiều hơn việc, thấy nhiều người không vì cái lợi ích chung nhưng mỗi người đều có lý tưởng chính trị, đều có nguyên tắc căn bản của con người.



Nếu nói dám vì thiên hạ thì điều đầu tiên phải có dũng khí và quyết tâm để trả giá cho việc mình làm, ông ta có lý tưởng và khát vọng thì cũng cần gánh vác các hậu quả nghiêm trọng của sự thất bại. Ông ta cũng có sự chuẩn bị tâm lý, lại nhìn thấy vẻ mỉm cười và ánh mắt cổ vũ trên mặt Hạ Tưởng, ông ta minh bạch một điều rằng Hạ Tưởng cũng có lý tưởng chủ nghĩa của hắn, chẳng qua Hạ Tưởng có ý tưởng nhưng không có vị trí để thực hiện nên trên thực tế hắn đã ám chỉ mình nên làm, đem hy vọng và lý tưởng ký thác ở trên người mình.



Trong nháy mắt Vương Tiếu Mẫn cảm giác được tình cảm mãnh liệt bắt đầu dâng trào trong người, hai bàn tay ông ta nắm chặt lại, nói rất khí phách:



- Thành phố Đan Thành nếu đề xuất xin thì sẽ nắm chắc được mấy phần?



Đan Sỹ Kỳ hoảng sợ:



- Cạm bẫy như vậy mà anh cũng nhảy vào? Lại còn chỉ có nắm chắc mấy phần? Xin anh, Tiếu Mẫn, anh không cần kích động, chính trị không thể lồng tình cảm vào mà được.



Tào Vĩnh Quốc cũng nhìn ra ý tưởng của Hạ Tưởng liền hỏi:



- Có phải con đang muốn thành phố Bảo cũng chủ động xin?



Hạ Tưởng gật gật đầu.



Tào Vĩnh Quốc vẻ mặt ngưng trọng liếc mắt nhìn Khâu Tự Phong một cái.



Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng cũng coi là rất quen thuộc. Theo từng bước Hạ Tưởng đẩy mạnh để từ từ bộc lộ ra quan điểm của mình thì Khâu Tự Phong cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Hạ Tưởng. Mặc dù đối với việc vì sao Hạ Tưởng phải khuyên bảo thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chủ động xin làm thí điểm thì y không rõ lắm, nhưng y rất chắc chắn một việc chính là đối với những người thân, bạn bè thì Hạ Tưởng luôn rất coi trọng.



Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đều là những nơi có quan hệ rất chặt chẽ với Hạ Tưởng, có thể nói đây đều là những nơi xem như thân thiết nhất, chắc chắn hắn sẽ không có tâm tư hại người. Hơn nữa, căn cứ vào sự hiểu biết của Khâu Tự Phong với Hạ Tưởng thì tuy rằng cách làm việc Hạ Tưởng không có nhiều điểm cố kỵ, rất phóng khoáng tuy nhiên tuyệt đối là hắn không có tâm tư cố ý hại người khác. Đương nhiên, sự cẩn thận của Hạ Tưởng thì Khâu Tự Phong cũng có thể lý giải, cán bộ xuất thân từ người bình thường thì người nào không phải rất cẩn thận mới tiến lên được địa vị cao? Xuất thân là người trong Thái tử Đảng, y có thể không cần lo đến thế sự đảo điên, không cần để ý đến ánh mắt của chỗ dựa, có thể nghĩ gì làm nấy, bởi vì hậu trường của y quá mạnh. Còn các cán bộ xuất thân trong các gia đình bình thường thì khác hẳn, thật vất vả mới có hậu trường, mà như vậy cũng còn phải thường xuyên tìm cơ hội, thời gian để quan hệ thêm tốt với hậu trường của mình, đỡ phải việc nếu chẳng may một ngày nào đó đắc tội với hậu trường của mình, nếu mất đi sự ủng hộ thì lại sẽ trở về điểm xuất phát như cũ.



Mình ở trong Thái tử Đảng, nếu có làm việc gì đi nữa, hậu trường có tức giận thì cũng phải vì con vì cháu mà thu dọn tàn cục. Còn các cán bộ xuất thân từ các gia đình bình thường thì khác hẳn, nếu làm ra thành tích thì trên mặt hậu trường có thêm ánh sáng, nếu thất bại thì hậu trường buông tay mặc kệ. Khâu Tự Phong làm quan ở huyện An mấy năm, tuy mới hiểu được một phần nhưng những thu hoạch này đã là rất lớn rồi, nhất là học được những gì từ trên người Hạ Tưởng, ví dụ như nếu có thể hợp tác điều gì thì tận lực hợp tác, nếu như đối phó thì phải kiên quyết toàn lực,



Cho nên đối với đề nghị của Hạ Tưởng thì tuy rằng y không hiểu được rõ toàn bộ, nhưng cũng sẽ không phản đối. Bởi vì Hạ Tưởng luôn luôn có lý do để người ta tin phục. Hơn nữa, ngay từ đầu thì Hạ Tưởng đã nói rất rõ rằng, thứ nhất nếu chia sẻ sự lo lắng với tỉnh thì có thể nhân cơ hội đề xuất một số chính sách cho dù là đặc biệt thì cũng sẽ chiếm được sự ủng hộ của tỉnh. Thứ hai là bắt lấy kỳ ngộ này, không chỉ có thể làm cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, mà còn có thể viết thêm nhiều điều tốt vào trong lý lịch chính trị của bản thân.



Khâu Tự Phong không có gì phải sợ, y là Thái tử Đảng, có làm gì thì người nhà cũng sẽ mặc kệ y sao? Nếu chẳng may thành công thì y sẽ được hãnh diện với toàn bộ người trong nhà mình, mượn cơ hội củng cố địa vị nối nghiệp của mình.



Khâu Tự Phong biết tính cách của Tào Vĩnh Quốc rất điềm đạm, chắc chắn, Thị trưởng thành phố Bảo Nhâm Khánh Chi tuy rằng bảo thủ những y cũng chỉ là cây cỏ mọc đầu tường, luôn luôn ngả theo hướng gió, chỉ cần Bí thư Tào kiên quyết ủng hộ việc này thì y sẽ tuyệt nhiên không phản đối, đây là nhân vật điển hình của dạng quan liêu. Nhưng có một việc, Nhâm Khánh Chi thường thích trốn tránh nhiệm vụ. Nếu Bí thư Tào đồng ý đề xuất với tỉnh việc thành phố Bảo xin làm thành phố thí điểm thì Nhâm Khánh Chi cũng sẽ không phản đối, tuy nhiên y cũng sẽ không động chạm gì đến việc này, chắc chắn là sẽ tìm lấy một lý do để trốn tránh, như vậy mình sẽ phải chịu trách nhiệm, gánh nặng sẽ ở trên vai mình. Khâu Tự Phong thì không sợ phải chịu trọng trách, ngược lại còn có chút chờ mong mơ hồ, tưởng tượng lại những gì Hạ Tưởng đã làm ở huyện An thì nhiệt huyết trong người y lại bùng lên. Nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng nếu đưa ra đề nghị thì chắc chắn là đã có đầy đủ các đối sách. Hơn nữa, y và Vương Tiếu Mẫn đã từng có tiếp xúc và biết chắc chắn rằng Hạ Tưởng đã đề xuất ra các ý tưởng để phát triển thành phố Đan Thành. Nếu thành phố Bảo cũng gia nhập, chắc chắn Hạ Tưởng cũng sẽ vì sự phát triển của thành phố Bảo mà bày mưu tính kế. Khâu Tự Phong liền gật đầu một cách trịnh trọng nói:



- Tôi tin tưởng ánh mắt của Hạ Tưởng. Nếu cậu ấy đã đề xuất, tôi tuyệt đối ủng hộ mạnh mẽ.



Vương Tiếu Mẫn liếc mắt nhìn Khâu Tự Phong một cái, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng quả nhiên có thủ đoạn, có thể làm cho Khâu Tự Phong nhận lời một cách sảng khoái như vậy. Chắc chắn rằng tại thời điểm làm việc với nhau ở huyện An thì Hạ Tưởng đã khiến Khâu Tự Phong phải tâm phục khẩu phục.



Tuy rằng Tào Vĩnh Quốc cũng rất tin tưởng vào ánh mắt của Hạ Tưởng, nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải nên nói:



- Không thể nóng vội. Sau khi trở về cần phải thảo luận ở hội nghị thường vụ một chút, so sánh các điểm lợi hại rồi sẽ đưa ra kết luận. Làm tốt, tự nhiên đây là việc tốt, nếu làm không được thì bên trong tỉnh cũng không còn chút ánh sáng nào. Không những Thành phố Bảo bị liên lụy, lại còn ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của người khác.



- Làm việc đều có điểm tốt điểm xấu, nếu không cố gắng một lần thì xem như là tôi không hoàn thành trọng trách là quan phụ mẫu đảm nhiệm một phương. Dù sao kinh tế thành phố Đan Thành cũng không lạc quan, hàng năm đều đang đi tụt lùi, không nhân cơ hội này tạo ra điểm nhấn khác biệt thì sau này chỉ sợ là không còn cơ hội. Sỹ Kỳ, lúc này đây anh phải ủng hộ tôi, tôi có thể làm một quân lệnh, nếu thành công thì công lao là của mọi người, nếu thất bại, một mình tôi gánh vác trọng trách.



Vương Tiếu Mẫn nói cực kỳ cảm khái, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.



Đan Sỹ Kỳ bị sự quyết tâm của Vương Tiếu Mẫn dồn tới góc tường, khuôn mặt ông ta hơi đỏ lên, sau một lúc lại lắc đầu thở dài một tiếng:



- Anh đang làm gì vậy Tiếu Mẫn? Đây là anh lấy sinh mạng chính trị để làm tiền cược, rất cấp tiến đấy.



- Cũng không thể tính là cấp tiến!



Hạ Tưởng thấy độ chín đã đến, cũng không thừa nước đục mà thả câu, mỉm cười vẻ tự tin: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL




Cô bé nheo mắt nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt cười cười kiểu cổ quái.



Hạ Tưởng vội vàng chống chế:



- Lại tra khảo người khác rồi? Em không biết, người đàn ông từ nhỏ đến lớn thì có rất nhiều việc không cần học cũng biết, mà hơn nữa bây giờ có rất nhiều tri thức trên phim ảnh, ti vi cũng có thể học được. Anh đoán là em cũng xem qua một số chương trình về chủ đề này rồi.



Cô bé biết Hạ Tưởng nói đến đó là việc gì, lập tức xấu hổ đỏ mặt:



- Không có, em chưa bao giờ xem qua các chương trình này, có phải ai cũng hư hỏng như anh đâu? Trách không được trên giường anh hùng hổ như vậy, hóa ra là các kiểu được bày dạy trên phim ảnh, ti vi, đúng là thật mất mặt.



Hạ Tưởng liền cười ha hả:



- Thời kỳ trưởng thành thì tội vạ đâu đều do hormone, không phải là do bản tính của anh. Có thể nói là đàn ông thì ai cũng vậy, cũng bởi vì đàn ông có loại hormone như vậy nên thế gian mới duy trì được ái tình thuần khiết nhất.



- Ôi trời, lại còn thuần khiết? Bụng dạ của anh lúc nào cũng đầy suy nghĩ xấu xa.



Cô bé tiến lên đánh cho Hạ Tưởng mấy cái, sau đó rụt rè hỏi:



- Anh nói xem, nếu em thực sự mang thai thì làm sao bây giờ?



- Cái gì mà phải làm sao bây giờ, đương nhiên là phải sinh em bé thôi.



Hạ Tưởng biết tính tình của cô bé dịu dàng, hiện tại cô đang bị áp lực tâm lý nên hắn liền khuyên giải, an ủi cô.



- Sau khi sinh rồi thì sẽ quen thôi. Lần đầu tiên sinh em bé thì đương nhiên không có kinh nghiệm, sinh ra đứa thứ hai thì sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn. Trước kia bên nhà anh có ông hàng xóm, sinh liền một lúc bảy cô con gái và đang có thai đứa thứ tám. Một hôm, cô ta đang ở trong nhà bếp nấu cơm, một lúc liền làm hai việc luôn, vừa nấu cơm vừa sinh em bé, thế mà thức ăn nấu vẫn bình thường, em xem có lợi hại không?



- Vừa nấu cơm vừa sinh em bé, anh nói chuyện đùa cứ như thật vậy. Phụ nữ sinh nở đâu phải dễ dàng như vậy? Người ta thường bảo cửa sinh là cửa tử mà.



Cô bé ôm lấy người Hạ Tưởng.



- Đàn ông các anh làm xong việc sung sướng rồi thôi, còn khổ đau còn lại thì đàn bà con gái phải chịu, đúng thật không công bằng chút nào.



Hạ Tưởng liền kiên nhẫn khuyên giải an ủi cô một hồi, sau đó hắn vui tươi hớn hở chạy tới hiệu thuốc mua que thử, chỉ sau chốc lát liền trở về, thử một hồi hóa ra là sợ bóng sợ gió mà thôi.



Hạ Tưởng liền đùa cô:



- Nếu ở thời cổ đại, em dám nói dối như vậy là sẽ bị quân pháp xử lý, em có biết điều này không?



Cô bé làm một bộ dáng đầy vẻ tự nguyện chịu đựng:



- Em chịu sai như vậy mà còn chưa được sao? Em cũng nghĩ nếu chẳng may mang thai thì cũng sẽ sinh ra cho anh một em bé thật dễ thương luôn.



- Bắn không xong phải xả thân đền đạn.



Hạ Tưởng lại ôm chầm lấy người cô bé:



- Nếu lần trước không thành công thì hôm nay chúng ta lại cố gắng lại một lần. Anh có đầy nghị lực cũng như sự kiên nhẫn, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua việc này.



- Hay là thôi đi?



Cô bé cũng học được thói khiêu khích của Hạ Tưởng:



- Nếu anh đúng đơn thuần có suy nghĩ có em bé thì chịu khó nhịn đi đợi khoảng nửa tháng nữa, bởi vì bây giờ đang là thời kỳ an toàn của em, anh có cố gắng cũng vô ích.



- Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Bây giờ là giai đoạn luyện binh, phải thường xuyên thao luyện, súng phải luôn luôn để trên lưng ngựa, là người đầu tàu phải thường xuyên gương mẫu, tập thành thói quen chung, có đúng vậy không?



Hạ Tưởng lại tiếp tục dụ dỗ.



- Cái gì vậy, anh nói cái gì? Em nghe không hiểu.



Cô bé làm ra vẻ không chịu đựng nổi, hai tay bịt kín tai lại.



Hạ Tưởng rất thích cái vẻ giả lợn ăn thịt hổ này của cô, dù sao trong nhà cũng không có ai, thú tính trong người đã nổi lên nên hắn cũng không nói nhiều được.