Quan Thần

Chương 408 : Bút viết như thần

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Tống Triêu Độ một khi đã suy nghĩ thông suốt thì trong tâm trí cũng rất an tâm, cười ha hả nói:



- Cậu đừng nói như vậy tiểu Hạ, cậu đúng thật là phúc tướng của tôi. Tôi vì thế sự này mà buồn bực mất mấy ngày, không nghĩ ra được biện pháp xử lý cho thích hợp, thế mà cậu nói ra mấy câu bỗng nhiên tôi lại thấy tràn đầy tin tưởng với việc thí điểm tại các thành thị. Cậu cũng mười phần tin tưởng việc này, lại còn đã cổ động thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chủ động đề xuất xin thực hiện. Điều này nói lên trong lòng cậu chắc chắn đã biết cách thực hiện, đến lúc đó nhất định phải ra các kế sách cho tôi, lúc đó quyết không để cậu nhàn hạ đâu.



Hạ Tưởng đành phải làm bộ thở dài:



- Số mệnh tôi đúng là phải bôn ba bận rộn vì lãnh đạo, không có cách nào tránh được, ai bảo tự tôi lại tìm việc cho tôi vậy?



- Cá mắc câu kìa.



Tống Triêu Độ kêu lên một tiếng, chỉ vào cần câu của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thấy vậy vội kéo loạn cần câu lên, không ngờ khẩn trương quá lại làm con cá bỏ chạy mất.



Buổi chiều, Hạ Tưởng lại cùng Tống Nhất Phàm cùng nhau tới thăm lão Cổ. Đối với việc lão Cổ đột nhiên xuất hiện làm Tống Nhất Phàm có được niềm vui bất ngờ, luôn miệng kêu là "Ông đồ cổ", Hạ Tưởng đang muốn ngăn cản thì lão Cổ lại phụng phịu không cho. Hạ Tưởng đành bất đắc dĩ, đành phải tùy ý một già một trẻ càn quấy với nhau, không phân biệt ngôi thứ già trẻ, lớn bé gì cả không ngừng cười nói.



Hạ Tưởng cảm thấy lão Cổ chắc chắn là một tướng lĩnh cao cấp trong quân đội, nhưng thân phận của ông ta trong mắt hắn thì còn là một điều bí ẩn. Dường như ngoại trừ Cổ Ngọc ra thì lão Cổ không có thêm người thân thích gì, mà cũng bởi vì ông ta chưa bao giờ nói qua. Nhất là trong lúc vô ý Tống Nhất Phàm có hỏi lão Cổ có vợ hay không, lão Cổ biến sắc mặt, nửa ngày sau cũng không để ý đến Tống Nhất Phàm nữa. Vì thế Tống Nhất Phàm lại tìm đến Hạ Tưởng để hờn dỗi.



Hạ Tưởng lần đầu tiên phê bình Tống Nhất Phàm mấy câu, nói cho cô biết phải biết tôn kính người lớn tuổi, không được gọi tên một cách tùy tiện loạn xạ lên vậy. Tất cả các ông lão đều đã trải qua cuộc sống nhân sinh đầy vất vả khó khăn, có những điều không tưởng tượng được cũng đã trải qua rồi, vì thế phải duy trì sự khoan dung và lễ phép với bọn họ.



Tuy rằng Tống Nhất Phàm đang có sự bất bình, tuy nhiên vẻ mặt của Hạ Tưởng nghiêm khắc, điều này làm cho cô không dám tiếp tục đùa giỡn.



Rất may mắn là chỉ sau một chốc lát thì lão Cổ lại khôi phục tính trẻ con của mình, Tống Nhất Phàm và ông ta lại cười đùa vui vẻ, điều này làm Hạ Tưởng ở một bên lắc đầu liên tục. Người già như trẻ con, ngay cả lão Cổ là một tướng lĩnh cao cấp đến như vậy, cả kiếp sống của mình rong ruổi trên lưng ngựa chiến thế mà đến già lại còn hờn dỗi với một cô bé, đúng thật làm người ta phải dở khóc dở cười.



Trung tuần tháng 4, Phó Thủ tướng Hà chính thức tới thị sát tỉnh Yến.



Hộ tống Phó Thủ tướng Hà tới thị sát thì ngoại trừ một ủy viên Quốc hội ra, còn có Bộ trưởng Bộ Ngoại thương Dịch Hướng Sư, Thứ trưởng Bộ Giáo dục Ngô Tài Giang và những người khác đều là các chuyên gia trong phương diện kinh tế, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn thảo luận về vấn đề kinh tế.
Ngay cả Dịch Hướng Sư cũng rất tán thưởng đối với tài năng của Hạ Tưởng.



Dịch Hướng Sư tán thưởng không phải là cách thực hiện của Hạ Tưởng có bao nhiêu sự cao minh. Ông ta và Phó Thủ tướng Hà cũng đã phân tích qua tình hình của tỉnh Yến, cuối cùng cũng đưa ra kết luận là sự cân bằng thỏa hiệp, chỉ có thể bắt đầu từ việc thí điểm ở một số thành thị, trong quá trình thực hiện sẽ chậm rãi đúc rút kinh nghiệm chứ không có thể phát sinh ra tình huống cả tỉnh đều làm thí điểm. Bởi vì bầu không khí chính trị của tỉnh Yến không đủ nhiệt tình, chỉ bởi vì cấp trên coi trọng, áp lực từ cấp trên đè xuống nên tỉnh Yến mới thực hiện việc này. Dịch Hướng Sư cũng rõ ràng rằng, trên cơ bản, mặc kệ Hạ Tưởng có phải là người khuyên bảo thành công hai thành phố Bảo và Đan Thành chủ động đứng ra xin nhận thí điểm hay không vì kết quả cuối cùng kiểu thì cũng phải có thành phố thực hiện trọng trách này, nhưng Hạ Tưởng thông minh ở điểm thay vì bị động lại biến thành chủ động, tiêu cực không bằng tích cực.



Chủ động ra mặt xin thì chẳng những có thể giải quyết được vấn đề phiền não của tỉnh, lưu được ấn tượng tốt của tỉnh mà còn làm cho Phó Thủ tướng Hà nhớ kỹ hai người phụ trách Đảng ủy và Ủy ban nhân dân của hai thành phố này. Hơn nữa, cũng làm cho Phó Thủ tướng Hà phải xem trọng bọn họ một chút, sau này cũng sẽ thường xuyên chú ý đến sự phát triển của hai thành phố này, nói không chừng, khi có hạng mục thích hợp ông ta sẽ còn chiếu cố. Chủ động và bị động chỉ khác nhau có một chữ, nhưng chế độ đãi ngộ thì đã khác hẳn một trời một vực.



Hơn nữa, bởi vì Hạ Tưởng ở giữa nói vun vào nên tên của Hạ Tưởng nhất định cũng sẽ được tỉnh để ý, cũng sẽ làm cho Phó Thủ tướng Hà ghi nhớ. Thử nghĩ xem, một cán bộ cấp Cục không ngờ lại có ánh mắt nhạy bén vượt mức như vậy, hơn nữa còn thuyết phục thành công lãnh đạo Đảng ủy và Ủy ban nhân dân của hai thành phố, điều này chẳng những chứng minh người này có tài năng trong cách ăn nói, còn biểu lộ người này có các quan hệ, có thể đạt được tín nhiệm của người khác. Dịch Hướng Sư âm thầm khen ngợi Hạ Tưởng, cho rằng hắn đúng là có ánh mắt độc đáo, đứng ở giữa phối hợp, lấy lòng được cả ba bên là Tỉnh ủy, Bộ Ngoại thương, Phó Thủ tướng Hà, và cuối cùng cũng làm cho hắn, hai thành phố, tỉnh ủy tỉnh Yến, Phó Thủ tướng Hà được lợi, có thể nói rằng ai nấy cũng đều có lợi.



Nếu không có Tiền Cẩm Tùng báo cáo để lộ ra cho Dịch Hướng Sư rằng Hạ Tưởng vì sự điều chỉnh kết cấu sản xuất của thành phố Đan Thành đã đề ra các ý tưởng thì chỉ bằng thủ đoạn ở giữa phối hợp của Hạ Tưởng, Dịch Hướng Sư sẽ cho rằng Hạ Tưởng chỉ là một người đầu cơ về chính trị, chưa chắc có con mắt kinh doanh. Nhưng bởi vì Tiền Cẩm Tùng đã nói một cách đơn giản làm sáng tỏ việc Hạ Tưởng vì sự phát triển của thành phố Đan Thành đã đề xuất ra hai ý tưởng. Sau khi cẩn thận phân tích nghiên cứu thì Dịch Hướng Sư phải chấn động, ông ta khiếp sợ và không hiểu tại sao Hạ Tưởng lại có tư tưởng kỳ diệu đến như vậy, luôn miệng khen không dứt lời. Việc làm đường sắt thì cũng không tính là quá đặc biệt, chỉ có thể nói đây là ánh mắt vượt tầm, nhưng lấy điểm thiết lập là du lịch văn hóa thì đúng là một ý nghĩ thật sáng suốt.



Dịch Hướng Sư là Bộ trưởng Bộ Ngoại thương nhiều năm, đối với kinh tế địa phương đương nhiên đã nghiên cứu thấu triệt, cũng biết rất rõ ràng các khuyết điểm của các thành phố trong nước, chính là giao thông không tiện lợi, phí tổn vận chuyển cao, hơn nữa tư tưởng bảo thủ nên kết cấu của nền kinh tế biến chất. Từ từ, theo những lời trong miệng Tiền Cẩm Tùng thì dường như ông ta đã tìm thấy một vị học giả kinh tế trẻ tuổi đang chậm rãi trình bày, nói ra các ưu thế và nhược điểm của thành phố Đan Thành, phân tích một cách rõ ràng với các luận chứng khoa học, hơn nữa lời bình cũng rất súc tích và tâm huyết, ngay cả ông ta là Bộ trưởng mà cũng không thể có những lời như vậy. Thậm chí ngay cả các chủ ý lớn mật như thế này thì ngay cả ông ta cũng chưa bao giờ được nghe qua.



Bởi vậy, Dịch Hướng Sư lại nghiên cứu lý lịch Hạ Tưởng lại một lần nữa thật cẩn thận thì mới phát hiện ra rằng trước kia người này đã có rất nhiều lần thu hút thành công các đầu tư, hơn nữa rất nhiều lần đều có ánh mắt chuẩn xác. Cho đến ngày nay, tất cả những hạng mục Hạ Tưởng tiến cử đều đang đưa lại các doanh thu, hơn nữa triển vọng còn rất rộng mở. Cũng tương tự như vậy, các hạng mục mà Hạ Tưởng tiến cử tại huyện An cũng phát triển rất tốt, các khu xây dựng, làng du lịch, còn cả nét bút thần dự án đường Sơn Thủy, kết nối phong cảnh tuyệt đẹp của hai vùng Tam Thạch, Tam Thủy. Các ánh mắt của Hạ Tưởng đều rất chuẩn xác và đi trước mọi người.



Sau khi đường Sơn Thủy thông suốt, hiện tại thì việc đi lại giữa huyện An và huyện Cảnh cực kỳ thuận tiện, hơn nữa khi hai khu du lịch của hai huyện thông suốt nhau thì rất nhiều các hạng mục phụ trợ cho du lịch phát triển rất rầm rộ, thu hút rất nhiều du khách hứng thú tới đây, ý nghĩa của việc này rất hiệu quả.



Đúng thật là Dịch Hướng Sư muốn điều động Hạ Tưởng tới Bộ Ngoại thương, cảm thấy với tài năng của người này trong sự nhìn nhận tổng quan về các hình thức kinh tế của các tỉnh trong cả nước thì làm công tác nghiên cứu, đề xuất các lý luận cao cho quốc gia thì rất thích hợp. Tuy nhiên, nếu đưa đến Viện Khoa học xã hội học thêm khoảng hai năm với một số chuyên gia kinh tế làm cơ sở lý luận, nói không chừng về sau có thể bồi dưỡng Hạ Tưởng trở thành một Thứ trưởng đảm nhiệm về các công việc kỹ thuật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.



Dịch Hướng Sư đưa ý tưởng trên nói với Tiền Cẩm Tùng thì Tiền Cẩm Tùng lại vừa lắc đầu vừa cười:



- Hạ Tưởng ở lại địa phương là tốt nhất. Cậu ta có lý luận là chuyện tốt, nhưng người này lại càng thích hợp hơn khi làm các công việc cụ thể. Ở tại địa phương thì mới phát huy tốt nhất tài năng của cậu ta, mới có thể làm việc thật sự vì dân chúng.



Dịch Hướng Sư suy nghĩ cẩn thận lại rồi cũng không miễn cưỡng, ông ta lại nói cho Ngô Tài Giang biết và muốn thu xếp một khoảng thời gian gặp Hạ Tưởng để giáp mặt nói chuyện. Ngô Tài Giang rất nhanh chóng đồng ý, nhưng Dịch Hướng Sư không dự đoán được đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì trong nhóm lãnh đạo của tỉnh Yến lại tranh luận kịch liệt đến như vậy. Diệp Thạch Sinh hàm súc tỏ vẻ sự phản đối, Phạm Duệ Hằng cẩn thận lạc quan tỏ vẻ ủng hộ, Mã Vạn Chính trên cơ bản là thái độ ủng hộ, Tống Triêu Độ mạnh mẽ tán thành, một số ủy viên thường vụ khác thì có người tán thành, người phản đối, cũng có người trung lập. Tóm lại, trên cơ bản là cục diện giằng co, một nửa muốn còn một nửa thì không.