Quan Thần

Chương 424 : Có qua có lại mới toại lòng nhau

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Thái độ của Phạm Duệ Hằng càng dễ dãi thì Hạ Tưởng biết ông ta chắc chắn còn có việc khác phải nói. Qủa nhiên, Phạm Duệ Hằng đã hỏi Nghiêm Tiểu Thì vài câu về tình hình tiến hành du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành, sau đó liền đổi đề tài hỏi Hạ Tưởng:



- Dự án góp vốn vào ô tô Vạn Lý ở thành phố Bảo là lần thu hút đầu tư thành công nhất, tôi nghe nói thành phố Bảo có ba dự án rất triển vọng, ngoài ô tô Vạn Lý ra thì còn hai dự án nào nữa?



- Phim nhựa Đạt Phú và rau ngâm Mậu Thịnh.



Hạ Tưởng thấy Phạm Duệ Hằng có hứng thú nói đến dự án của thành phố Bảo cũng có chút động lòng liền nói:



- Ô tô Vạn Lý cần một số vồn đầu tư rất lớn, tuy là doanh thu có triển vọng rất tốt nhưng vì phải đầu tư số vốn rất lớn và trong thời gian dài nếu đem so sánh ba dự án thì rau ngâm Mậu Thịnh là dự án dễ thấy hiệu quả nhất. Còn phim nhựa Đạt Phú nếu muốn giành trước thời cơ thì vốn đầu tư vào cũng không kém ô tô Vạn Lý, vả lại phải trên ba năm mới thấy được hiệu quả, nhưng một khi thấy được hiệu quả thì công sức được đền đáp sẽ rất kinh ngạc.



- Ồ!



Phạm Duệ Hằng càng thêm hứng thú, lại chú trọng hỏi về rau ngâm Mậu Thịnh:



- Một xưởng rau ngâm nhỏ bé thì có thị trường lớn bao nhiêu?



Hạ Tưởng tự tin cười:



- Chủ tịch tỉnh Phạm, ngài có muốn gặp Sở Tử Cao ông chủ của Sâm Lâm Cư này không? Anh ta có bốn năm quán ăn, tuy chủ yếu bán những món miền nam nhưng có vài quán bán cả điểm tâm, đã bán điểm tâm thì phải cung cấp dưa muối cho khách.



Phạm Duệ Hằng gật đầu:



- Nếu tiện thì gọi anh ta đến nói chuyện.



Hạ Tưởng gọi một cú điện thoại là Sở Tử Cao liền từ Sở Phong Lầu chạy đến, nghe nói có Chủ tịch tỉnh Phạm tìm hắn nên không kìm chế được sự kích động đã phóng xe như bay và vượt vài chốt đèn đỏ.



Sở Tử Cao cứ tưởng Hạ Tưởng cố tình gọi đến do Chủ tịch tỉnh Phạm có việc gì quan trọng muốn hỏi mình, không ngờ khi Chủ tịch tỉnh Phạm gặp hắn liền không khách, sáo bắt tay rồi hỏi:



- Tổng giám đốc Sở, cả mấy quán ăn của anh cộng lại một tháng có thể tiêu thụ bao nhiêu dưa muối?



Đường đường là môt Chủ tịch tỉnh mở miệng ra không hỏi về doanh thu, không hỏi tổng tài sản, mở miệng ra là hỏi dưa muối ít nhiều cũng khiến hắn có chút ngỡ ngàng, nhưng Chủ tịch tỉnh đã hỏi thì không thể không trả lời, hắn suy nghĩ một lúc rồi ngượng ngùng nói:



- Số lượng cụ thể vẫn chưa thống kê, nhưng tổng cộng cũng trên mười ngàn tệ…. quán cơm của tôi chủ yếu bán các món miền nam, dưa muối chỉ dùng ít. Nếu là các quán ăn có khẩu vị miền bắc bán cháo và các món chính khác thì tiêu thụ dưa muối càng nhiều.



Phạm Duệ Hằng đã biết phải làm thế nào, lại hỏi:



- Dưa muối chẳng phải cho miễn phí sao?



Sở Tử Cao cười nói:



- Dưa muối của chúng tôi phải bỏ tiền ra mua tất nhiên là phải đem chi phí này chuyển vào cho thực khách, thương gia nào cũng đều làm như vậy.



Hạ Tưởng chen vào nói một câu:




- Càng ngày càng thú vị.



Cũng không biết cô ấy muốn chỉ cái gì.



Thứ hai đi làm, Hạ Tưởng vừa đến phòng làm việc là nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong. Gần đây tâm trạng của Khâu Tự Phong rất hứng khởi, như tràn đầy sinh lực, giọng nói trước đây chậm rãi bây giờ trở nên hơi nhanh:



- Tiểu Hạ đã bước đầu đạt được thỏa hiệp với tập đoàn Kodak rồi, định là sắp tới sẽ đến Mỹ thương thảo, thành phố Bảo do tôi đại diện, còn tổ lãnh đạo thì có cậu đi cùng là được rồi. Ngày thương thảocụ thể thì do cậu sắp xếp, dù sao trước sau không hơn mười mấy ngày, quan trọng là cậu hỏi rõ ngày cụ thể, nếu không để lỡ ngày thì đừng trách tôi không suy nghĩ chu đáo giúp cậu.



Hạ Tưởng giả khờ:



- Anh nói sâu sắc quá, tôi nghe không hiểu cho lắm.



- Được rồi, đừng có giả bộ trước mặt tôi nữa, biết cậu sắp được làm cha rồi, đã là anh cả thì không tạo cơ hội cho cậu đi Mỹ thì không thể chứng tỏ được tình bạn giữa chúng ta đúng không? Cậu cũng đừng lo, thư ký Tào không ở bên tôi, câu cứ tự nhiên mà nói chuyện.



Khâu Tự Phong cười ha hả không ngớt, rõ ràng hắn biết việc Liên Nhược Hạm mang thai.



Hạ Tưởng đành thừa nhận:



- Tìm cơ hội mời anh ăn cơm để đền đáp, còn về chuyện xấu của anh tôi sẽ không nói cho Phó Đóa Đóa biết.



Khâu Tự Phong khẩn trương nói:



- Cậu đừng ăn nói lung tung, tôi có chuyện xấu gì? Trong quan hệ nam nữ tôi luôn trong sạch, cho dù có thì lúc đó tôi vẫn chưa quen biết cậu thì cậu biết được cái gì?



Hạ Tưởng không nói lời nào chỉ cười ha hả không ngừng, Khâu Tự Phong đã bị lừa, liền nói:



- Chắc chắn là Mai Hiểu Lâm nói với cậu, nếu không thì là Mai Thái Bình. Chúng ta đã nói trước là làm bạn tốt thì phải giữ bí mật, chúng ta phải chung một phe.



Đặt điện thoại xuống Hạ Tưởng vẫn cười không ngớt, không phải là Khâu Tự Phong dễ tin người, mà do mình quen biết rất nhiều người cho nên y nghĩ mình biết được chuyện xấu của y. Thật ra mình cũng không biết trước đây Khâu Tự Phong có chuyện gì không nói được.



Cổ Ngọc bị tiếng cười của Hạ Tưởng làm cho giật cả mình liền hỏi:



- Trưởng phòng Hạ có việc gì mà vui vậy? có phải vợ của anh đã mang thai không?



Hạ Tưởng vốn định đứng lên, nhưng bị Cổ Ngọc vô tình hỏi một câu thấy giật cả mình rồi lại ngồi xuống, tim đập thình thịch thầm cảm thấy lạ, trực giác của phụ nữ lại chính xác đến vậy sao?



May là Cổ Ngọc chỉ thuận miệng hỏi một câu và lại nói:



- Nghe nói hôm này mở hội nghị thường vụ thảo luận về vấn đề mở rộng tổ lãnh đạo, lúc đầu ai cũng đều không muốn đến, bây giờ lại tốt vừa mới có chút thành tích thì muốn vào chia phần. Chính trị thật đúng là lợi ích trơ trụi.



Hạ Tưởng không để ý đến sự bất bình của Cổ Ngọc, lòng hắn đang nghĩ đến hội nghị thường vụ, không biết trong hội nghị thường vụ có hình thành sự đụng độ của hai thế lực hay không.