Quan Thần

Chương 438 : Mượn đao giết người

Ngày đăng: 03:49 20/04/20


Ý Thôi Hướng chính là muốn mượn thế lực của Phó Tiên Phong, cần có Phó Tiên Phong đồng ý giúp mình nên nói:



- Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ càng toả sáng, được sự ủng hộ càng nhiều, chúng ta càng bị động, lại càng khó động đến hắn. Hạ Tưởng là trợ lý của Tống Triêu Độ, đồng thời theo Tống Triêu Độ được thế, hắn cũng sẽ nước lên thuyền lên mà leo. Tống Triêu Độ hành động thận trọng, lại là uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ. Muốn động tay vào thủ hạ bên mình hắn gần như là không có khả năng. Hắn lại không có vấn đề kinh tế cùng vấn đề tác phong, chỉ là trên công tác nghiệp vụ không có những sai lầm to lớn, thì không thể động đến hắn được. Nhưng Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, hiện tại đúng là thăng quan tiến chức thuận lợi, khẳng định có thể tìm được lỗ hổng của hắn. Mặc kệ là vấn đề kinh tế hay là vấn đề tác phong, miễn là có thể đem bắt hắn thì Tống Triêu Độ sẽ mất đi một cánh tay.



Thôi Hương cũng biết, không thể lừa gạt Phó Tiên Phong về việc hắn có ý nhòm ngó ngôi báu Chủ tịch tỉnh, cũng không cần thiết phải giấu diếm. Hiện tại hắn và Phó gia thân cận, hắn có thể lên làm chủ tịch tỉnh, Phó gia cũng hợp tác hết sức mạnh mẽ. Đương nhiên giai đoạn hiện tại vẫn phải đánh động Phó Tiên Phong, khiến Phó Tiên Phong coi Hạ Tưởng là địch là bước đầu tiên then chốt. May mắn là Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong còn có chút mâu thuẫn.



Phó Tiên Phong gật đầu nói:



- Hạ Tưởng quả thật đáng giận, nếu hắn đã cùng Phó gia đối nghịch, không xem Phó gia ra gì, như vậy tôi sẽ công khai dọn sạch cái chướng ngại này.



Lo nghĩ, một chút, y nói tiếp:



- Hạ Tưởng tuy rằng quan hệ mật thiết cùng không ít tập đoàn, dường như vẫn luôn tính toán dọn dẹp sạch sẽ, không có vấn đề gì về kinh tế. Chính người yêu hắn là Tào Thù Lê mở một công ty thiết kế, có thể theo hướng này mà bắt tay vào âm thầm điều tra không?



- Cũng có thể xem là một cách.



Thôi Hướng gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.



– Chính sách quốc gia không cho phép người thân trực hệ cán bộ lãnh đạo tham dự vào kinh doanh, tuy nhiên cái quy định này cũng không phải quá chặt chẽ. Tỉnh Yến cũng thực ít có người đề cập. Hơn nữa việc này cũng có thể chỉ gây cho hắn chút phiền toái, nhưng muốn chuyển thành cái gì ảnh hưởng thì vẫn là chuyện nhỏ.



Mã Tiêu nói không nhiều, nhưng luôn có hiệu quả ngoài dự đoán của mọi người;



- Nếu Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì có quan hệ mật thiết, có thể hay không đưa vào vấn đề quan hệ nam nữ?



- Không được, động tới Tiểu Thì sẽ là chọc tức Phạm Duệ Hằng. Chúng ta hiện đang muốn đạp Hạ Tưởng, làm suy yếu lực lượng của Tống Triêu Độ. Không thể lại liên luỵ tới Phạm Duệ Hằng, nếu không chẳng khác nào lại gặp một kẻ địch cực mạnh.



Phó Tiên Phong liên tục lắc đầu.



- Hạ Tưởng và mấy tên uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ có quan hệ tốt, muốn động đến hắn cũng rất khó khăn. Tôi lo lắng sẽ mất nhiều hơn được.



Mã Tiêu không phải không có nỗi lo lắng.



- Việc đó không sợ, chúng ta cứ âm thầm mưu tính. Chờ khi có chứng cứ xác thực, sẽ công khai toàn bộ. Đến lúc đó Hạ Tưởng cũng không thể trở tay kịp. Tất cả những ủng hộ hắn đều sẽ phải câm miệng, sẽ tránh xa hắn, tạo ranh giới với hắn. Năm đó Cao Thành Tùng thân là Bí thư Tỉnh uỷ nhưng có chứng cứ rõ ràng thì cũng bị bắt, huống chi một tiểu nhân như Hạ Tưởng?



Thôi Hướng tự tin nói.



– Mấu chốt là làm sao không động thanh sắc mà lấy được chứng cứ, Hạ Tưởng cũng chưa từng để lộ ra vấn đề gì về tác phong sinh hoạt. Tuy nhiên lần trước hắn bị Cao Thành Tùng chèn ép hình như là vì tập đoàn Viễn Cảnh của Liên Nhược Hạm.



- Cái gì? Liên Nhược Hạm? Thật là Liên Nhược Hạm?



Phó Tiên Phong vốn đang ngồi yên ổn, vừa nghe đến tên Liên Nhược Hạm lập tức nhảy dựng lên.



– Liên Nhược Hạm là con gái Ngô gia, như thế nào lại có quan hệ với Hạ Tưởng chứ?



- Liên Nhược Hạm là người nhà Ngô gia?
– Thế nào, có hoan nghênh không?



Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong nhìn nhau, cũng nhìn về phía Phạm Duệ Hằng tỏ vẻ hoan nghênh và cảm tạ.



Hạ Tưởng thoáng một cái, cân nhắc cẩn thận, vẫn muốn nói ra việc Tống Triêu Độ ở Bắc Kinh đã an bài hắn và Khâu Tự Phong chấp nhận phỏng vấn. Hạ Tưởng cũng không phải là cố ý nịnh hót Phạm Duệ Hằng, mà là tin rằng với sự thong minh của ông ta, hoàn toàn có thể đoán ra nội tình bên trong và ảnh hưởng của Tống Triêu Độ ở trong đó. Ý của Hạ Tưởng là đúng, Tống Triêu Độ hiện tại hẳn là đã đến rất gần Phạm Duệ Hằng, hợp tác củng cố khối đồng minh.



Hạ Tưởng mơ hồ lo lắng chính là Mã Vạn Chính thái độ rất mờ ám. Hẳn là cần phải tìm cơ hội cùng Phó Chủ tịch tỉnh Mã nói chuyện. Theo khía cạnh hiểu biết về chủ tịch tỉnh Mã mà nói, Mã Vạn Chính khẳng định cũng muốn tiếp nhận chức vụ chủ tịch tỉnh, ông ta và Tống Triêu Độ cũng là đối thủ cạnh tranh. Tống Triêu Độ càng toả hào quang, Hạ Tưởng càng muốn biết chính xác ý nghĩ của Mã Vạn Chính, tránh cho nảy sinh các mâu thuẫn.



Phạm Duệ Hằng nghe Hạ Tưởng báo cáo xong, gật đầu cười:



- Tôi ủng hộ việc Triêu Độ làm, nên gõ người nhà một chút mới được.



Ngừng lại một chút, ông ta thoáng nhìn Hạ Tưởng vẻ tán thưởng, nhìn như không chút để ý nói:



- Chuyện này hôm qua tôi có nghe nói rồi.



Thấy đến giờ, liền thôi không nói nữa, Phạm Duệ Hằng sẽ không tiết lộ nữa, thân là kẻ bề trên, phải cần duy trì cảm nhận huyền bí khiến cho người ta kính nể.



Khâu Tự Phong nao nao, lặng lẽ hướng Hạ Tưởng gật gật đầu, ý là khen ngợi hắn kịp thời tỏ thái độ. Nếu không nói, Phạm Duệ Hằng cho dù ở mặt ngoài không nói gì, trong lòng cũng sẽ có chút ít ý tưởng.



Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Phạm Duệ Hằng uy nghiêm nói một tiếng mời vào, là thư ký Thạch Vĩ của ông ta. Thạch Vĩ trung tuổi, trắng nõn, mặt dài, mang một bộ kính gọng vào trên mắt, đối nhân xử thế rất lễ phép. Từ sau sự kiện Vũ Phái Dũng, mấy thư ký của lãnh đạo tỉnh Yến đều rất kiềm chế, đều trở nên rất biết tự ràng buộc.



Thạch Vĩ nhìn Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong khẽ gật đầu, sau đó báo cáo với Phạm Duệ Hằng:



- Chủ tịch tỉnh Phạm, báo Thanh niên và báo Kinh Tế có bài viết về đồng chí Khâu Tự Phong và đồng chí Hạ Tưởng. Ngài muốn xem qua một chút không?



Phạm Duệ Hằng rất cao hứng:



- Muốn xem một chút. Tôi xem xem phóng viên sẽ tạo nên một chân dung quá trình đàm phán thần kỳ như thế nào.



Hạ Tưởng thấy Phạm Duệ Hằng chịu bỏ ra thời gian quý báu để tiếp mình và Khâu Tự Phong, trong lòng cũng rất cảm kích. Bình thường đã tới cấp độ như Phạm Duệ Hằng thì việc đàm phán thế này, từ trước tới nay luôn chỉ hỏi kết quả chứ không quan tâm quá trình. Ông ta không có thời gian và sức lực để quan tâm! Hôm nay chẳng những cẩn thận hỏi rất nhiều chi tiết, còn đặc biệt kiên nhẫn bàn bạc rất nhiều các khía cạnh trong kỹ thuật đàm phán. Có thể nói thể hiện cực kỳ kiên nhẫn và kiềm chế.



Ngay cả Khâu Tự Phong cũng âm thầm tán thưởng.



Phạm Duệ Hằng cầm báo từ tay Thạch Vĩ, đọc nhanh đại khái mất mười phút là xong. Sau khi xem xong, ông ta cầm tờ báo đưa cho Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong nói:



- Nói vậy các cậu cũng chưa đọc bài viết này nhỉ. Nhìn một chút đi, tôi cảm thấy viết rất tốt, ý tứ biểu đạt khen ngợi rõ ràng, những gì không nên nói cũng biểu đạt một cách kín đáo. Các nhà báo này trình độ thật là không thấp.



Hạ Tưởng biết rằng trước khi bài viết được đăng, khẳng định đã phải đưa cho Tống Triêu Độ xem trước. Hắn chỉ xem qua loa một chút rồi trao đổi báo với Khâu Tự Phong. Cảm giác văn phong của hai phóng viên một người thì cẩn thận nghiêm túc, một người thì phóng khoáng, tuy nhiên bài viết rất tốt. Hạ Tưởng xem cảm thấy rất vừa lòng. Tác dụng của báo chí là rất lớn, có thể ngấm ngầm hại người, có thể chỉ chó mắng mèo, cũng có thể ca tụng công đức, cũng có thể giết người vô hình. Người ta thường nói bút viết như đao, quả nhiên không hề sai.



Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong vừa đi khỏi văn phòng Phạm Duệ Hằng, liền lại nhận được thông báo, nói là bí thư Diệp muốn tiếp kiến bọn họ. Hai người nhìn nhau cười, không có cách nào. Lãnh đạo triệu tập, nhất định phải nghe lệnh. Nếu là người khác bí thư tỉnh uỷ tiếp kiến, còn không phải vui mừng tới cuồng lên sao.



Đương nhiên, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong từ sâu trong lòng cũng rất vui vẻ, ai cũng khát khao được coi trọng. Hạ Tưởng như thế, thân là Thái Tử đảng Khâu Tự Phong thì cũng vậy.