Quan Thần

Chương 445 : Ứng chiến

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Trung Quốc di động (China Mobile - giống như Vinaphone) là một ví dụ điển hình. Thời điểm bọn họ còn là nhà độc quyền trong mảng điện thoại di động của Trung Quốc thì cước phí của bọn họ cao vút tận trời xanh. Sau khi Trung Quốc liên thông (China truyenfull.vn - tương tự như Mobiphone hoặc Viettel) xuất hiện mới phá vỡ sự độc quyền, không chỉ cước phí di động giảm xuống cực mạnh mà số người sử dụng điện thoại tăng trưởng một mạnh mẽ. Cuối cùng, việc phá vỡ độc quyền này đã làm cho Trung Quốc biến thành một trong những quốc gia có sự phát triển về ngành công nghệ viễn thông mạnh nhất của thế giới.



Nếu không phải việc China truyenfull.vn mang đến cho Trung Quốc sự cạnh tranh thực tế thì China Mobile còn lâu mới chịu cúi cái đầu cao ngạo xuống. Có lẽ bọn họ vẫn cứ duy trì giấc mộng xuân thu, mỗi phút điện thoại thu một khoản phí kếch xù, chưa kể nói thái độ phục vụ cực kỳ kém, đối với khách hàng luôn bày ra một tư thế ban ơn, không dùng thì thôi, thái độ phục vụ đúng là độc nhất vô nhị.



Các doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc có thói hư tật xấu đó chính là muốn dựa vào sự bảo trợ của nhà nước để lũng đoạn thị trường, luôn muốn chính sách của quốc gia phải nâng đỡ họ. Bọn họ muốn theo kiểu nửa công chức nửa doanh nghiệp, vừa làm trọng tài lại vừa đá bóng.



Doanh nghiệp nào cũng muốn mình trở thành Cục Thuế vụ, đem việc kinh doanh giống như đi thu thuế vậy, cứ vậy là thu tiền.



Thái độ của các doanh nghiệp nhà nước chính là nếu mày cách xa rời tao thì mày sẽ không có còn cái gì cả, vì vậy nên tao nói cái gì thì mày phải nghe theo cái đấy.



Các ví dụ cụ thể như các Tập đoàn Than, Khí đốt, Cung cấp nước, Điện lực, nhất là những công ty mà làm cho người ta hận thấu xương đó chính là Tập đoàn Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc, Tổng công ty Xăng dầu Trung Quốc. Không có Tổng công ty, Tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn đến đời sống dân chúng mà nhà nước không phải nâng đỡ, thế mà kết quả kinh doanh là như thế nào? Kết quả là tất cả các doanh nghiệp lớn này đều hàng năm thua lỗ, trong khi đó lương thưởng hàng năm của cán bộ công nhân viên các doanh nghiệp này là cao nhất. Hàng hóa của bọn họ thì lúc nào cũng có lý do phải điều chỉnh theo thị trường, muốn tăng là tăng, chỉ có điều bọn họ thích tăng ít hay tăng nhiều mà thôi. Dân chúng trong cả nước cứ đều như cá nằm trên thớt, còn tất cả các doanh nghiệp nhà nước đều giơ dao để mổ, ai nấy cũng đều muốn cắt được phần nhiều thịt hơn.



Với những ví dụ thực tế như vậy nên Hạ Tưởng càng mong muốn thu hút nhà đầu tư nước ngoài đầu tư vào nhiều hơn, lúc đó sẽ có sự cạnh tranh bằng công nghệ kỹ thuật để giảm bớt chi phí thực hiện. Nếu không kiên quyết thực hiện điều này thì dân chúng càng lúc càng chịu thiệt, chỉ có các tập đoàn lợi ích là được lợi, đây không phải là thị trường phát triển một cách lành mạnh.



- Tất nhiên nhà nước phải nắm trong tay các doanh nghiệp trong một số lĩnh vực quan trọng là mạch máu của quốc gia và một số ngành nghề sản xuất quan trọng, nhưng bên cạnh đó cũng nên mở ra con đường để thu hút đầu tư nước ngoài. Mục đích của chúng ta không chỉ là vốn từ nguồn lực ngoài nước mà còn có các kinh nghiệm quản lý và kỹ thuật tiên tiến, nhất là các kỹ thuật tiên tiến. Kỹ thuật lạc hậu có nghĩa là ngành khoa học kỹ thuật trong nước bị lạc hậu, khoa học kỹ thuật đã bị rơi lại phía sau thì lực cạnh tranh của quốc gia sẽ bị suy yếu.



Cốc Nho lập tức phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học.



- Bây giờ đã là năm bao nhiêu rồi mà ông vẫn còn giữ tư tưởng bế quan tọa cảng như vậy? Nghe câu nói vừa rồi của ông, tôi còn tưởng rằng mình lạc về tới thời kỳ trước giải phóng.



Lời nói của Cốc Nho vang lên làm những người xung quanh nổ vang tiếng cười.



Sắc mặt Trình Hi Học khẽ biến, tuy nhiên lập tức trấn tĩnh lại:



- Theo như lời Bộ trưởng Dịch vừa rồi thì ai dám cam đoan rằng không có cạm bẫy trong việc thu hút đầu tư từ bên ngoài? Thu hút đầu tư về nhưng lại vứt bỏ đi các thương hiệu có sẵn, kinh doanh như vậy thì là lời hay là thâm hụt, những cái bất lợi khác còn chưa tính đến? Một ví dụ khác tôi xin đưa ra là Tập đoàn Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc, Tập đoàn Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc là doanh nghiệp mà nhà nước sở hữu 100% vốn, hiện tại đã phát triển nhanh chóng, trong vài năm thành lập ngắn ngủi thì bây giờ đã trở thành một công ty có năng lực mạnh trên toàn cầu. Qua đó có thể thấy được chỉ bằng dựa vào lực lượng của chính mình thì chúng ta cũng có thể tạo ra những tập đoàn mạnh siêu việt như vậy.



Hạ Tưởng âm thầm liếc mắt Trình Hi Học một cái rồi suy đoán rằng chẳng lẽ Trình Hi Học là người phát ngôn cho các nhóm lợi ích của Tập đoàn Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc? Có thể nói chưa có có một doanh nghiệp nào lũng đoạn trong sản xuất, nhập và phân phối trong nước đáng sợ như Tổng công ty Xăng dầu và Tập đoàn Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc.



Đó chính là doanh nghiệp lũng đoạn lớn nhất cả nước, hàng năm lợi nhuận kếch sù, cho tới hiện giờ giá xăng dầu chỉ có tăng không có giảm. Hạ Tưởng có thể tự trải nghiệm. Kiếp trước, hắn cũng đã từng có ô tô riêng, lúc đầu chi phí xăng dầu còn có thể chịu đựng được, nhưng sau này giá xăng dầu cứ tăng không ngừng nghỉ, đến mức nhiều khi hắn phải đi xe bus để tiết kiệm chi phí.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một giả thiết, không thể có khả năng chính sách này được thực thi, trừ phi quốc gia này muốn tự diệt vong. Nhưng hình tượng này đưa ra giống như sao Khuê rọi sáng sự nguy hại của việc lũng đoạn nhà nước. Nếu khoa học kỹ thuật phát triển đến một mức nào đó, có một siêu cường quốc có thể chế tạo ra một vệ tinh che được ánh sáng mặt trời thì lúc đó, bọn họ chỉ cần đem vệ tinh đặt giữa không trung và yêu cầu các quốc gia còn lại phải nộp thuế, nếu quốc gia nào không chịu nộp thì vệ tinh đó sẽ ngăn ánh sáng của quốc gia đó lại làm cho quốc gia này phải vĩnh viễn lâm vào màn đêm tối, với một tình huống như thế này thì sự lũng đoạn chính là sự bức ép người khác đi vào khuôn khổ.



Chẳng qua theo như lời nói của Hạ Tưởng thì Tổng công ty Kinh doanh Không khí là cưỡng bức người khác phải nộp thuế, mà Tập đoàn Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc là doanh nghiệp có dạng lũng đoạn mềm dẻo hơn để bắt buộc người khác phải thực hiện, trừ khi không sử dụng các dịch vụ hay các phương tiện có liên quan đến xe cộ, còn khi đã sử dụng thì chắc chắn sẽ phải sử dụng đến xăng dầu. Giá cả của xăng dầu cao đúng là sự thật, nhưng tôi không ép buộc mọi người phải sử dụng, có đúng như vậy không? Là do anh tự nguyện bỏ tiền để sử dụng, nếu không cũng chẳng có ai dí súng vào đầu bắt anh phải trả tiền cả.



Cách ví von có vẻ khác nhau nhưng cùng một đạo lý. Sự lũng đoạn sinh ra một món lợi nhuận kếch sù nhưng lại không tuân theo các hiệu quả và lợi ích của quy luật thị trường, ngược lại lại sử dụng các hiệu quả và lợi ích của thị trường để tác động vào quy luật của thị trường, làm cho không có đối thủ cạnh tranh, không có áp lực tiết kiệm các phí tổn sản xuất, không có cơ chế giám sát, muốn kiếm tiền thế nào là làm thế đó. Nếu tất cả các chính sách trong nước đều tiếp tục nâng đỡ các doanh nghiệp nhà nước trong việc đạt lợi nhuận của mình thì thật ra là một hành vi tự sát không sáng suốt của mình.



Trình Hi Học cười lạnh mấy tiếng, đang muốn nói cái gì đó nhưng cảm thấy nếu cùng Hạ Tưởng tiếp tục tranh luận thì cũng mất thân phận, nên chỉ nói một câu:



- Mạnh mồm đòi che lấp công lý.



Hạ Tưởng từ trước tới nay đối với những người phát ngôn cho các tập đoàn lợi ích thì không có cảm tình gì, nhất là người phát ngôn của tập đoàn lũng đoạn lợi ích, mặc dù những người này cũng chỉ mới có tính chất là bán chính thức. Uy lực của bọn họ lớn hơn nhiều so với các lĩnh vực khác như bất động sản, y dược hoặc là các minh tinh màn ảnh đang quảng cáo cho các loại sản phẩm làm đẹp. Các minh tinh màn ảnh khi quảng cáo thì bọn họ cũng phải sử dụng thân phận mình là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này, sử dụng các phương tiện tuyên truyền để tiến hành lay động, ảnh hưởng đến những người kém nhận thức hơn từ đó đạt được mục đích mong muốn là sản phẩm bán ra được nhiều hơn.



Hạ Tưởng không tiếp tục diễn thuyết nữa, lúc này thì Cốc Nho tiếp nhận.



- Thật ra các cuộc tọa đàm đều là các cuộc tranh luận trong đó già mồm sẽ át các lẽ phải, mà nói cho cùng đó cũng chỉ là các lý luận suông thôi. Một lý luận nào đó mà muốn thấy được sự đúng đắn, chính xác thì chỉ có mỗi một con đường là đưa ra thực tiễn để kiểm nghiệm, lúc đó mới phân ra thắng hay bại. Giáo sư Trình, lý luận của ông thì tôi đã có vinh dự được đọc qua, với đại bộ phận quan điểm của ông thì tôi không thể tán thành được, kể cả cách viết bài của ông. Tôi cũng sẽ có một bài viết phát biểu về cách quan điểm của tôi, đến lúc đó mời ông xuất hiện để ứng chiến, đừng có thấy lâm trận thì lùi bước.



Trình Hi Học cười ha hả:



- Tôi đang chờ bài viết phản bác của ông xuất hiện, nếu không một mình tôi diễn thuyết mà không có ai phản biện thì không phải cũng buồn lắm sao? Tốt, tôi chờ đợi để được đọc bài viết sâu sắc của ông, mong rằng bài viết này thực sự có giá trị.



Hai người nói chuyện với nhau, anh một câu, tôi một câu, sắc thái giọng điệu thì bình thường, khuôn mặt còn tỏ vẻ tươi cười nhưng thật ra trong nháy mắt ánh đao, sắc kiếm đã giao đấu nhau mấy hiệp.



Dịch Hướng Sư làm bộ không nghe được những lời này, mà hơn nữa các cuộc tranh luận trong giới học thuật như thế này thì ông ta cũng đã nhìn quen, trong lòng cũng rất rõ ràng rằng sau lưng các chuyên gia, học giả là các tập đoàn lợi ích của các nhóm lĩnh vực khác nhau, hoặc là tập đoàn chính trị, hoặc là tập đoàn kinh tế, tất cả các tập đoàn này đều vì lợi ích mà giao tranh với nhau, tranh luận với nhau là việc bình thường.



Tuy nhiên, ông ta cũng không muốn để hai người tiếp tục xiên xỏ nhau, vì thế ông ta liền nói chen vào:



- Xin nhắc lại cho mọi người để tâm một chút, đừng đi vào lạc đề, chủ đề hôm nay của chúng ta là mời đồng chí Hạ Tưởng diễn giải cho chúng ta biết quá trình giao tiếp, đàm phán với người nước ngoài như thế nào? Làm sao để thu hút được đầu tư từ nguồn vốn nước ngoài? Trong quá trình đàm phán làm thế nào để thu được lợi ích tốt nhất? Bây giờ, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi, mọi người có điểm gì còn thắc mắc thì đề nghị đưa ra câu hỏi cho đồng chí Hạ Tưởng.