Quan Thần

Chương 449 : Hạng mục đàn ông phải chú ý

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Câu nói này mang hàm nghĩa rất phong phú, khiến cho người ta miên man bất định. Hạ Tưởng không tự chủ than thở về sức tưởng tượng của Tiêu Giai. Vốn định trị cho cô một trận nhưng nhớ đến ngày mai còn phải nộp bản thảo nên chỉ còn cách nén giận, nói:



- Mau đi dán miếng dán vào đi, sau đó đi ngủ. Buổi tối anh còn bản thảo phải viết nốt, chắc sẽ ngủ muộn hơn.



Tiếu Giai vui mừng "ừ" một tiếng, chạy đi được vài bước bỗng đứng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng rồi nói:



- Buổi tối anh ngủ phòng khách là được rồi, em muốn ta phân riêng ra, cũng chỉ vì trong thời gian đang mang thai phụ nữ không được nằm chung giường với đàn ông. Vì để sinh được người nối dõi thông minh, từ bây giờ trở đi em sẽ giữ khoảng cách với anh.



Hạ Tưởng cười khổ, đây là đâu với đâu chứ. Tiếu Giai cũng nghĩ xa quá rồi. Một năm nữa mới có ý định có con, mà từ bây giờ đã đòi ở riêng thì cũng quá là chuyện bé xé ra to rồi. Thật đúng là cầm lông gà làm lệnh tiễn.



Hạ Tưởng viết liên tục đến tận không giờ sáng mới chỉ hoàn thành bước đầu của bản thảo. Viết xong chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, một chút suy nghĩ không an phận đều không có, cũng không làm kinh động đến Tiếu Giai nên hắn ngủ luôn tại phòng khách.



Sáng sớm hôm sau, Tiếu Giai vô cùng dịu dàng hầu hạ hắn mặc quần áo, ăn cơm, rồi tiễn hắn ra tận cửa. Cẩn thận dặn dò rồi tiễn hắn đi. Hạ Tưởng không khỏi khó hiểu, Tiếu Giai thích trẻ con, muốn có được kết tinh tình yêu như vậy sao? Tâm lý của phụ nữ đàn ông là không bao giờ lý giải nổi, nhưng việc Tiếu Giai muốn có một đứa con thì Hạ Tưởng còn hiểu được ít nhiều.



Hắn đi tới Viện khoa học xã hội, gặp được Cốc Nho. Cốc Nho đang gọi điện thoại, vẻ mặt mừng rỡ. Sau khi nói chuyện vài phút xong y buông điện thoại xuống, nói với Hạ Tưởng:



- Bản thảo của tôi mai sẽ được đăng trên trang Kinh tế nhật báo đấy. Bài của cậu viết xong chưa?



Hạ Tưởng liền đẩy bài của mình ra trước. Trong lòng hắn không chắc ăn lắm, cho dù trước kia hắn yêu thích viết văn, thậm chí còn từng làm Trưởng ban biên tập khoa văn học, nhưng đã lâu rồi không động đến viết lách, mà đây là lần đầu viết văn luận chiến, cộng thêm Cốc Nho luôn ăn nói thẳng thừng, nên vẫn sợ bị Cốc lão phán một câu là dẹp. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m



Cốc Nho xem một hồi lâu, đôi lông mày càng ngày càng nhíu lại. Cuối cùng đột nhiên đập tập bản thảo "phịch" một tiếng lên trên mặt bàn, lớn tiếng nói:



- Hay! Chửi hay lắm.



Hạ Tưởng giật mình hoảng sợ, sau đó đã hiểu thì ra đó là giọng điệu khen ngợi của Cốc lão, bất giác thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ cũng may, bước đầu thế là ổn rồi. Xem ra Cốc lão vì đọc quá nhập tâm nên sắc mặt cũng biểu đạt theo, còn khi ông bốp một tiếng kêu hay, thì Hạ Tưởng lại thầm nghĩ là may quá. Hắn dựa vào kinh nghiệm của những người hiện nay thường xuyên xem truyenfull.vn, khi viết văn rất chú ý đến cảm giác đại nhập, tức là để đọc giả đọc hiểu, nhập tâm và được họ đón nhận. Những bài văn mà chỉ cần được họ đón nhận thì họ mới tiếp nhận quan điểm. Được tiếp nhận rồi mới coi là bước thành công đầu tiên.



Có điều Cốc Nho khen hay xong, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, nói:



- Hạ Tưởng, bản thảo này từ suy nghĩ đến lối hành văn đều không có vấn đề gì cả, nhưng ít chuyển biến quá, kỹ thuật vận dụng còn thiếu sót. Tuy đọc sảng khoái đấy nhưng sảng khoái từ đầu đến cuối mà không có nút khúc chiết cũng không được. Viết văn giống như nhìn núi mà không thích núi bằng, ở giữa phải sáng tạo ra vài điểm nhấn thích hợp nổi trội lên, chọi lại với quan điểm của đối phương. Phải trước nâng sau ép mới có thể khiến cho đọc giả xem rồi dậy lên phản ứng mạnh mẽ. Tục ngữ nói rất hay, trèo cao ngã đau. Thử sửa đổi một chút, nâng cao quan điểm Trình Hi Học trước, sau đó lại nâng cao lên rồi đập mạnh xuống.



Hạ Tưởng cứ theo chỉ dẫn của Cốc lão, vùi đầu sửa lại bài viết. Sửa lại cũng gần hai tiếng đồng hồ, rồi cuối cùng cũng đã được Cốc lão ưng ý, coi như là bản thảo chính rồi.



Giữa trưa, Hạ Tưởng mời Cốc lão dùng cơm, giữa bữa cơm hắn trịnh trọng rót rượu mời y coi như là lễ bái sư. Cốc lão cũng vui vẻ đón nhận rượu mời từ Hạ Tưởng, nói:



- Không ngờ cậu lại vừa trở thành học sinh của tôi, sát cánh cùng với tôi, vai kề vai phản bác lại Trình Hi Học. Hạ Tưởng, bài văn của cậu tôi sẽ trình lên Bộ trưởng Dịch xem duyệt, bước đầu chắc sẽ đăng trên báo Thanh Niên, cậu có ý kiến gì không?



- Dạ, không có ý kiến ạ.


Lời của cô bé có chút gì đó của vị ghen tuông.



Hạ Tưởng giờ đã hiểu, liền bật cười ha ha, đưa tay lấy miếng ngọc bội ở cổ ra:



- Em đúng là đoán trúng rồi. Miếng ngọc này của anh chính là của một người đẹp tặng đó.



- Để em xem là ai tặng.



Cô bé đưa tay ra đón lấy, giơ ra trước mặt ngắm nghía, ngưỡng mộ nói:



- Đẹp quá, quả nhiên là miếng ngọc tốt và dây đeo cũng tết rất đẹp nữa, đúng là người có lòng. Nghe nói ngọc khí là vật linh thiêng, nhìn độ trong và phần sắc của nó, chắc chắn là đến từ cao nhân biết thưởng thức ngọc. Màu sắc và mối tết của dây vô cùng dịu dàng, đẹp, cô ấy chắc chắn là Cổ Ngọc.



Hạ Tưởng thầm đổ mồ hôi, từ lúc nào mà cô bé lại hiểu biết về ngọc kinh như vậy? Cất tiếng là đạo lý đâu ra đấy, còn hiểu hơn cả hắn, đúng là kỳ lạ quá. Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn là, phụ nữ đúng là ai cũng thận trọng, từ kiểu tết của dây đeo thì có thể nhận ra là Cổ Ngọc có lòng hay không? Hắn đúng là phục tận răng.



Hạ Tưởng liền giả vờ ra vẻ thoáng nói:



- Tặng em vậy. Anh cũng là nhờ hơi của Bí thư Trần mới có được đó. Ông ấy luôn mong muốn có một miếng ngọc cầm tay, nên Cổ Ngọc tìm một miếng tặng ông ấy. Chắc là ngại khi chỉ tặng có một cái nên tiện thể tặng cho anh cái đầu thừa đuôi thẹo này.



- Em không thèm đâu, đồ của người khác tặng anh, anh lại tặng em thì sẽ không công bằng với Cổ Ngọc, không công bằng với em, không công bằng với chính bản thân anh, sao lại phải khổ thêm như vậy?



Khi mà sử dụng đến cái miệng thì cô bé đúng là không tha được cho ai, tiện tay trả lại cho Hạ Tưởng.



- Ngọc nuôi người, người nuôi ngọc. Anh phải đeo bên mình cẩn thận vào, đừng làm mất kẻo phụ tấm lòng tốt của người ta là không được đâu.



Từ lời cô bé thốt ra Hạ Tưởng nghe thấy mùi vị chua chua của lọ dấm ghen tuông, hắn cuời:



- Em vừ từ Sơn Tây về à? Có phải mang về một vò dấm chua Sơn Tây không? Để đâu rồi, cho anh nếm xem có chua không?



Cô bé bất mãn cười:



- Đáng ghét, anh rõ ràng biết là em đang ghen còn không dỗ ngọt người ta, lại ngồi đấy trêu cười em nữa. Em giận lắm rồi!



Hạ Tưởng dỗ giành cô bé là giỏi nhất, vì hắn hiểu tính khí của cô, cô không phải người quá khó tính, thi thoảng hơi bất mãn và không vui, chỉ với vài câu là sau cơn mưa trời lại sáng. Chuyện hôm nay không phải là do cô bé vô cớ gây sự, mà là miếng ngọc được Cổ Ngọc tặng đẹp, tinh xảo quá một chút, hắn không nghĩ ngợi nhiều liền đeo lên cổ luôn. Hắn quên mất hạng mục quan trọng nhất cần chú ý: Người đàn ông đi công tác ở ngoài, sau khi về nhà, chuyện đầu tiên phải làm là kiểm tra lại trên người có đồ gì khác lạ không?



Nếu thiếu đồ thì dễ ăn nói, nhưng nếu nhiều đồ hơn, đặc biệt là đồ mà hiện rõ là của người khác giới biếu tặng, nhất định phải chú ý cất kỹ, nếu không sẽ dễ gây ra chiến tranh trong nhà. Cũng may trong việc này Hạ Tưởng không có gì khuất tất cả, nên giải thích qua hắn đến văn phòng làm việc, đúng lúc gặp Cổ Ngọc ở đó, sau đó mới có chuyện được cô ấy tặng cho miếng ngọc.



Chắc chắn là cô bé nghi ngờ hắn và Cổ Ngọc hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh.