Quan Thần

Chương 452 : Chuẩn bị phá cục

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Lại nói, Hạ Tưởng thấy Mai Thái Bình xuất hiện bất ngờ vội đứng dậy nghênh tiếp, cười nói:



- Trưởng ban Mai đại giá đến chơi chắc chắn là có chỉ thị tinh thần quan trọng rồi.



Mai Thái Bình không cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:



- Tiểu Hạ, Hiểu Lâm có chuyện gì?



Hạ Tưởng giật mình vội hỏi lại:



- Sao vậy ạ?



- Nó muốn về Bắc Kinh bằng được, tôi vốn muốn nhờ cậu khuyên bảo nó thì mới biết, cậu và nó đã liên lạc ổn hết rồi, còn giúp nó sắp xếp công việc ở trung ương Đoàn, rốt cuộc là thế nào hả? Sao nó đột nhiên muốn về Bắc Kinh?



Vẻ mặt Mai Thái Bình rất không hài lòng.



Lần này Hạ Tưởng giật mình:



- Cái gì ạ? Lúc đầu tiên khi nói chuyện điện thoại với cô ấy, cô ấy nói đã bàn với chú hết cả rồi, chú cũng đồng ý rồi, cô ấy muốn cháu tìm giúp một ban có công việc nhẹ nhàng một chút, nên cháu mới giúp cô ấy đến Trung ương Đoàn… Thì ra là cô ấy không lộ một chút gì với chú trước ạ?



Mai Thái Bình hiểu rồi, hơi than thở:



- Cũng không phải không nói qua, mà là nói rồi nhưng tôi không đồng ý, nó cũng đồng ý là sau một thời gian nữa mới nói, trước mắt cứ để từ từ. Ai ngờ nó lại đi nhờ cậu, cậu lại tìm Khâu Tự Phong. Vừa rồi Hiểu Lâm mới nói cho tôi biết, thủ tục cũng gần xong hết rồi, chỉ thiếu mỗi chỗ tôi đồng ý nữa là xong thì tôi mới biết là mình mắc bẫy của nó. Nó dùng kế hoãn binh với tôi.



Thấy thời gian đã đến lúc hết giờ làm việc, Hạ Tưởng nói:



- Cháu mời chú dùng cơm trưa, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện.



Mai Thái Bình gật đầu, không phản đối.



Mai Thái Bình chẳng có mấy tâm trí ăn cơm nữa, nên tìm một quán thanh tịnh gần với chỗ Tỉnh uỷ, gọi vài món rồi nói chuyện với Hạ Tưởng. Có lẽ là vừa giận, vừa tức, vừa thương Mai Hiểu Lâm, ông ta bắt đầu kể chuyện Mai Hiểu Lâm từ lúc còn rất nhỏ, cho tới sự ngang bướng của cô ấy khi đã lớn. Đầu tiên là cùng bạn trai đến sơn lâm cùng cốc làm công việc địa chất, sau đó chia tay, quay về Bắc Kinh dưỡng bệnh. Khỏi bệnh xong thì vào làm ở Uỷ ban trung ương, sau khi thăng lên chức Phó cục thì tìm cơ hội đến huyện An.



Đang làm rất tốt tại huyện An, giờ đã làm đến chức Chủ tịch huyện rồi, lý lịch cũng đẹp rồi, nếu đảm nhiệm thêm một nhiệm kỳ bí thư nữa, bước tiếp theo cất nhắc lên chức Phó giám đốc sở sẽ không vấn đề gì thì lại đột nhiên muốn về Bắc Kinh, còn làm hết phần công việc giai đoạn trước, rất quyết tâm, khiến cho Mai Thái Bình tức không được mà mắng cũng không xong.



Trong lòng Hạ Tưởng giờ mới biết mình cũng mắc bẫy Mai Hiểu Lâm. Cũng tại gần đây hắn bận quá, không có thời gian gặp Mai Thái Bình nói chuyện, tạo điều kiện Mai Hiểu Lâm giấu được cả hai, được chuyện từ cả đôi bên, thành công hoàn thành kế hoạch của chính mình.



Chỉ là Hạ Tưởng không đoán nổi lý do vì sao Mai Hiểu Lâm lại vội vàng phải về Bắc Kinh bằng được.



Chuyện đã đến nước này, nói nhiều vô ích, hắn chỉ còn cách khuyên Mai Thái Bình:



- Trưởng ban Mai, Hiểu Lâm không còn nhỏ nữa, làm việc gì chắc cũng có suy nghĩ riêng của mình. Mỗi người đều có chí hướng khác nhau không thể gượng ép được. Cô ấy mà không muốn ở cơ sở nữa, cho dù chú lát sẵn đường, xây sẵn cầu, cô ấy không muốn đi cũng không có tác dụng. Thôi thì cô ấy đã muốn về Bắc Kinh lại rồi thì để cô ấy về.



Mai Thái Bình gật đầu bất lực:



- Chủ yếu là nó không chịu nói nguyên nhân khiến tôi khó chịu không chịu nổi. Tôi nghĩ rằng nó sẽ nói với cậu, không ngờ đến cậu cũng chẳng hay biết gì. Thôi đành kệ nó vậy, không phải ai cũng muốn tốn công phí sức chịu đựng trong chính trường, chỉ là đáng tiếc khi lãng phí một cơ hội tốt lớn. Nhưng nói đi nói lại, cậu từ huyện An nhảy đến Tỉnh uỷ cũng là lỡ qua cơ hội tốt.



Có thể nói là nếu như Hạ Tưởng có thể ở huyện An thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ làm thêm một nhiệm kỳ Chủ tịch huyện, để có được cơ bản vững chắc trước, nhưng mỗi cái đều có mặt lợi, mặt hại riêng. Ở huyện An làm Chủ tịch huyện, nhìn vào lý lịch sẽ rất mượt mà, nhưng bây giờ đến Tỉnh uỷ làm, không những được lên cao nhìn xa, gia nhập vào công tác tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, và còn tiến thêm một bước lọt vào tầm mắt của tầng cao hơn. Chủ yếu là nâng cao cơ sở lý luận của bản thân, hiểu sâu sắc hơn về phương châm chính sách quốc gia, so với điểm khởi đầu thì cao hơn mấy phần.



Hơn nữa vì việc mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp sẽ mang đến tỉnh Yến không khí mới. Tổng thể mà nói, so với sự hạn chế của cục diện ở huyện An thì tầm nhìn ở tỉnh Yến sẽ lớn hơn rất nhiều, những cống hiến bỏ ra cũng không thể so sánh nổi.



Trong khi nói chuyện lại nhắc tới chuyện của Ban tuyên giáo. Mai Thái Bình cũng có biết đôi chút chuyện Mã Tiêu ở Ban tuyên giáo gây khó dễ cho công việc tổ lãnh đạo, cách nghĩ của ông ta là:




- Hay là tôi tặng ngài thêm một miếng ngọc nữa nhé.



Trần Phong cười ha hả:



- Khỏi giở chiêu này với tôi, chuyện của Trần Công chắc chắn sẽ phải cậu phụ trách rồi, không thì tôi sẽ cho cậu biết tay.



Con trai lãnh đạo theo sau mình không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu như tính tình giống như Phương Cách thì còn dễ xử, nếu là kiểu con ông cháu cha thì phiền phức to. Hạ Tưởng có tiếp xúc qua với Trần Công, là một kiểu mọt sách, nhưng Trần Phong lại một lòng muốn cậu ta theo nghiệp chính trị, e là sẽ khó ăn lắm. Hạ Tưởng tình nguyện thà cho Trần Phong mười phần trăm cổ phần Bất động sản Giang Sơn cũng không muốn cho Trần Công theo cạnh mình.



Nhưng Trần Phong đã mở miệng rồi thì phiền phức, đau đầu đến mấy hắn cũng phải đồng ý. Hắn chỉ còn nước phải nói:



- Vậy được ạ, nhưng tôi phải nói rõ trước là nếu Trần Công bị tôi mắng hoặc bị giáo huấn đến nỗi khóc, cậu ta có về nhà kể lể thì ngài cũng không được tính sổ với tôi đâu nhé.



Trần Phong giả vờ giận:



- Câu nói này xem tôi có phải người nhỏ nhen như vậy không? Tôi không hiểu chuyện như vậy không? Được, cậu cũng đừng dài dòng nữa, phải đi tìm ai thì đi tìm đi, tôi còn bận việc khác, không giữ cậu lâu thêm. Còn nữa, việc cậu ở Bất động sản Giang Sơn phải bí mật hơn, gần đây Đàm Long đang điều tra người thân trực hệ của các cán bộ lãnh đạo có tham gia kinh doanh, đừng để hắn tóm được đuôi là ổn.



Trần Phong càng không khách khí với hắn thì nói chuyện càng tùy ý hơn, càng không coi hắn là người ngoài. Hạ Tưởng đứng dậy định đi thì quay người lại, tự rót lấy một cốc trà, uống một hơi:



- Nói chuyện nửa ngày trời, tôi khát quá mượn chút nước của Bí thư Trần để uống.



Trần Phong trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:



- Tôi cũng biết Công ty thiết kế của Tào Thù Lê nhà cậu, nghe nói là bên Ủy ban kỷ luật có người ra mặt tìm đến? Tôi còn chưa kịp hỏi Thác Phu, cậu tự đi hỏi cậu ta xem. Sau này những chuyện nhỏ này cậu giải quyết tốt hơn, đứng để người khác bới được lỗi sai. Tuy là không phải chuyện lớn gì, nhưng cứ khiến người ta lo lắng thì cũng phiền hà có phải không?



Trong lời nói nghe có vẻ đang oán giận nhưng thực tế lại chứa đầy sự quan tâm, trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy ấm áp, đáp lại một tiếng, gật đầu cung kính đi ra ngoài.



Hạ Tưởng vừa đi Trần Phong liền cười, lắc lắc đầu, tự nói với mình:



- Cái cậu tiểu Hạ này, đúng là khiến người khác yêu mến, hi vọng Trần Công có thể đi theo cậu ta học được nhiều thứ khác, tăng thêm sự từng trải. Còn chuyện trước mắt, tin chắc cậu ta có thể tự giải quyết ổn.



Hạ Tưởng đến văn phòng của Hồ Tăng Chu, hàn huyên vài câu thì chuyển qua bàn về chuyện biến động nhân sự ở huyện An. Hạ Tưởng cũng biết việc hợp tác giữa Trần Phong và Hồ Tăng Chu hiện giờ phần nhiều là sự chia rẽ, cũng hiểu rõ vừa rồi Trần Phong đã nói ra ý đồ của ông ta, và không sợ hắn tiết lộ với Hồ Tăng Chu nên Hạ Tưởng đã tường thuật lại suy nghĩ của Trần Phong cho Hồ Tăng Chu nghe.



Đương nhiên hắn không quên nhắc đến vấn đề của Chung Nghĩa Bình.



Hồ Tăng Chu thì càng không có ấn tượng gì về Chung Nghĩa Bình, nhưng đã là người của Hạ Tưởng, hắn lại mở miệng giới thiệu thì vị trí Ủy viên thường vụ vẫn là để ra cho hắn, nên Hồ Tăng Chu gật đầu:



- Tôi tán thành đề nghị của Trưởng ban Phương là được.



Điều kiện trước tiên là, bắt buộc phải thông qua Ban tổ chức cán bộ đề bạt. Vấn đề đề bạt khó đó cũng chính là vấn đề của Hạ Tưởng.



Hạ Tưởng cười thể hiện lòng cảm ơn, để Phương Tiến Giang đề bạt thì chuyện Chung Nghĩa Bình càng không phải vấn đề nữa. Bây giờ Bí thư và Thị trưởng đều đồng ý rồi, nếu có thêm Trưởng ban tổ chức đề bạt nữa thì sẽ thành kết cục đã được định, sẽ không có ai phản đối. Chuyện mà Bí thư và Thị trưởng bắt tay sắp xếp, đa số là mọi người giơ tay tán thành, không có ai là ngu ngốc đối nghịch lại với hai người họ.



Trừ khi Bí thư và Thị trưởng chia rẽ mới xảy ra sự tranh luận nghiêm trọng.



Điểm dừng của Hồ Tăng Chu và Trần Phong quả là không giống nhau, nói chuyện với Hạ Tưởng được vài câu thì chuyển sang nhắc đến việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp.



- Vốn là muốn đợi thời cơ đến, và cũng muốn thành phố Yến trở thành thành phố thí điểm thứ hai, ai ngờ đột nhiên xuất hiện ở đâu ra tiếng phản đối kết cấu sản nghiệp. Đúng rồi tiểu Hạ, cậu cũng viết bài phản bác lại Trình Hi Học trên báo Thanh Niên, rất có dũng khí, có điều có hơi liều lĩnh không? Tôi nghĩ Ban tuyên giáo chắc chắn sẽ không hài lòng với chuyện này đâu.



Hồ Tăng Chu là người thế nào chứ, đối với việc trong chính trị vừa nhìn là biết ngay. Khi nhìn thấy bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến biểu thị sự hoài nghi về việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp thì ông ta liền lập tức cảnh giác, nghĩ tới việc Trình Hi Học sớm một bước viết bài trên Nhật báo quốc gia, trong lòng liền nổi lên sự so đo. Theo sau đó lại thấy Hạ Tưởng và Cốc Nho cùng lúc đăng bài phản bác trên báo Thanh Niên và báo Kinh tế, Hồ Tăng Chu liền âm thầm lắc đầu cảm than, tiểu Hạ còn trẻ quá, nông nổi, bị người ta biến thành tay súng rồi.