Quan Thần

Chương 475 : Giai đoạn thứ hai

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Lý do tặng ngọc rất đơn giản. Chính là ông nội của cô lão Cổ Hà yêu mến Hạ Tưởng, muốn tặng món quà đính hôn. Tìm hết nửa ngày, thì tùy tiện tìm một miếng ngọc trong nhà đem đi tặng. Về phần rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền, có thể là bốn mươi ngàn, cũng có thể là không có giá trị. Vàng bạc còn có giá nhưng ngọc thì vô giá, ở trong mắt người yêu thích, thì vô giá. Nhưng nếu gặp người không thích, thì một xu cũng không đáng



Lưu Húc hơi khó xử nói:



-Từ trong quà tặng kết hôn có vẻ hơi khó đột phá, bởi vì lúc ấy không ít người tặng quà cho Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng làm việc rất là ngoài mọi người dự đoán, hắn đều không nhận, mà là trực tiếp quyên tặng cho hội quỹ từ thiện, mọi người đều thu nhận được biên lai, chỉ với mảnh ngọc không rõ giá trị có thể đột phá được không?



Nghe xong lời nói Lưu Húc, trong đầu Hoàng Lâm bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, cảm thấy chuyện này ít nhiều có hơi kỳ quái, tuy nhiên ý niệm trong đầu chỉ lóe qua, cũng không có ý nắm bắt. Có lẽ y công tác nhiều năm ở Ủy ban Kỷ luật, nên có thói quen ở trong mắt không có người tốt, thái độ được hỏi thì trả lời của Hạ Tưởng tuy nói rằng hơi kỳ quái, nhưng ở trong tình huống bình thường, cũng có khả năng với tính cách Hạ Tưởng cho rằng, tất nhiên sẽ có cấp trên ra mặt tạo áp lực giúp hắn thoát



Cuộc đời Hoàng Lâm căm hận nhất là người tham ô nhận hối lộ, Hạ Tưởng nhận hối lộ tiền mặt ngạch tuy rằng không nhiều nhưng bởi vì thân phận hắn mang tính đặc thù, một khi xảy ra vụ án, ảnh hưởng đặc biệt ác liệt.



Lưu Húc suy xét vấn đề toàn diện hơn, y nghe xong Hoàng Lâm nói tình huống vừa rồi khi thẩm vấn Hạ Tưởng, suy nghĩ sâu xa, nói:



- Thái độ Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đều quá tốt đến kỳ lạ, có thể chuyện này có mưu kế gì đó không? Tôi cứ cảm thấy có chỗ không đúng



- Tôi cũng nghĩ vậy, tuy nhiên nếu chính mồm Hạ Tưởng thừa nhận có nhận tiền biếu thì đã đủ cấu thành tội hối lộ, chỉ bằng điểm này là có thể định tội hắn



Hoàng Lâm nói.



- Mấu chốt là phải có vật chứng mới được



Lưu Húc hơi trầm ngâm, lại nói:



- Đi ăn cơm trước, tranh thủ buổi chiều mở bước đột phá



Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đột nhiên cùng nhau "Mất tích" dẫn đến một trận hỗn loạn



Đầu tiên là Tống Triêu Độ đợi tới đợi lui, vẫn không thấy Hạ Tưởng đến báo cáo công việc. Ông ta cũng biết Hạ Tưởng đang dựng lên một đợt sóng triều, đang lo lắng chờ nghe thành quả chuyến đi thành phố Bảo của hắn, sao đột nhiên không thấy bóng dáng? Cho thư ký đến tổ lãnh đạo tìm Hạ Tưởng, Phương Cách và Vương Lâm Kiệt lại nói không nhìn thấy Hạ Tưởng, cũng không rõ Cổ Ngọc đã đi đâu



Sau đó là thư ký Trương Chất Tân của Phạm Duệ Hằng cũng gọi điện thoại đến tổ lãnh đạo tìm người, cũng nhận được câu trả lời là không biết Hạ Tưởng đã đi đâu. Gọi di động của Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, thì đều tắt máy



Phương Cách vẫn không ý thức được vấn đề xảy ra, còn ác ý mà nói với Vương Lâm Kiệt, rằng không chừng là Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đã đi thuê phòng. Kết quả bị Vương Lâm Kiệt quở trách một trận, Vương Lâm Kiệt biết Hạ Tưởng không phải người bình thường, đột nhiên mất tích, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề. Anh ta đắn đo suy nghĩ một hồi, liền chạy đến các phòng ban khác hỏi han có thấy Hạ Tưởng đi ra ngoài hay không



Khi Hoàng Lâm và Lưu Húc đưa Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đi, vừa đúng mới hơn một giờ, lúc này nhân viên trong văn phòng rất ít, cho nên không mấy người chú ý tới Hạ Tưởng đã đi nơi nào. Vương Lâm Kiệt chưa từ bỏ ý định, đi đến từng văn phòng một mà hỏi, rốt cục đã hỏi tới một văn phòng có một người đã nhìn thấy Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cùng hai người đi ra, vừa lúc người đó cũng biết Hoàng Lâm và Lưu Húc.



Vương Lâm Kiệt chấn động, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cùng lúc bị người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi, xảy ra chuyện lớn gì rồi?



Không đợi Vương Lâm Kiệt báo cáo với Tống Triêu Độ, Thư ký Ma Thu của Diệp Thạch Sinh đã gọi điện thoại tới tổ văn phòng lãnh đạo. Ma Thu cũng là chịu ủy thác của Diệp Thạch Sinh, kêu Hạ Tưởng mau đến báo cáo công tác.



Bởi vì Diệp Thạch Sinh đặc biệt quan tâm với nhất cử nhất động của Hạ Tưởng, sau khi biết hắn trở về, cố ý chờ hắn đến đây báo cáo công tác. Không ngờ đợi mãi không thấy người, nên cho Ma Thu gọi điện thoại đến thúc giục.



Ma Thu cũng từ miệng Vương Lâm Kiệt biết được tình trạng Hạ Tưởng



Diệp Thạch Sinh nghe được lời Ma Thu thuật lại, khiếp sợ ngay tại chỗ!




- Tôi và Lưu Húc chưa từng e ngại qua áp lực, ở trước mặt pháp luật, người người bình đẳng. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng đã chính mồm thừa nhận thu tiền biếu, hắn cũng đã ký tên, đã trở thành sự thật, muốn chống chế cũng không có khả năng đâu



- Hạ Tưởng chỉ thừa nhận thu tiền biếu, cũng không có nhận tội. Trước khi hắn nhận tội, dù có ký cái gì cũng không được tính



Cổ Nhân Kiệt đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nói:



- Mau chóng chứng thực vấn đề tung tích khoảng tiền biếu, chỉ cần có vật chứng, mới có thể kết án được



Hoàng Lâm tự tin nói:



- Cứ dựa theo trình tự từng bước một mà đi, vào buổi chiều sẽ đi lấy vật chứng. Hạ Tưởng, không thể trở mặt được



Buổi chiều vừa tới giờ làm việc, Hoàng Lâm liền báo cáo tiến triển vụ án với Hình Đoan Đài, xin chỉ thị sẽ đi cùng với Hạ Tưởng tới nhà hắn lấy vật chứng. Hình Đoan Đài không nói tiếng nào, tỏ vẻ đồng ý.



Hoàng Lâm và Lưu Húc thấy buồn bực, Chủ nhiệm Hình cũng không hề nói giúp vài lời, cũng không rõ ràng biểu hiện đứng về phía Hạ Tưởng, cả ý tứ kéo dài thời gian cũng không có



Hạ Tưởng dường như không có việc gì, đi cùng Hoàng Lâm và Lưu Húc lên xe, Cổ Ngọc cũng đang tiến đến, bởi vì đề cập đến vấn đề cô tặng ngọc. Ở trên xe Cổ Ngọc và Hạ Tưởng được xếp cùng ngồi một chỗ, cô còn cao hứng rất phấn chấn nói:



- Hiện tại em và anh trở thành người cùng hoạn nạn, coi như là một lần trải nghiệm hiếm có. Anh nói xem, anh có nên cảm ơn em vào thời điểm quan trọng kề vai sát cánh với anh không?



- Cảm ơn em, anh tức em còn không kịp nè



Hạ Tưởng bất mãn nói:



- Em cứ ngây ngô có phải tốt không, đâu cần phải thêm phiền phức vậy? Chỉ là việc nhỏ, anh không muốn quấy rầy ông nội em.



- Cổ Ngọc mỉm cười xảo quyệt:



- Anh sao biết em muốn kinh động đến ông nội?



- Em vừa nhắc đến chuyện ngọc là anh biết liền. Suy nghĩ của em, anh còn không đoán được sao?



Hạ Tưởng vẻ mặt bất đắc dĩ:



- Với anh mà nói thì là giết ruồi đi dùng dao mổ trâu, để cho ông nội em biết chuyện, chẳng phải chê cười anh sao? Nếu để lão nhân gia người tay, chẳng khác gì đại bác bắn muỗi



- Ông nhàn rỗi lâu rồi, em thì nghĩ nên để ông hoạt động cho giãn gân cốt



Bộ dáng Cổ Ngọc cười hì hì không coi ai ra gì, vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Lâm và Lưu Húc không là gì trong mắt cô



Hoàng Lâm và Lưu Húc ở một bên nghe xong không khỏi bật cười, rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, còn định đưa một lão già ra dọa người. Nhìn tuổi tác Cổ Ngọc có lẽ không lớn, nhưng mà là vai vế ông nội của cô thì khẳng định không còn trên quan trường, người không còn trên quan trường thì có năng lực gì nào? Hơn nữa Hạ Tưởng đã thừa nhận sự việc, làm sao còn có khả năng lật lại bản án? Đúng là tuổi trẻ vẫn không biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào