Quan Thần

Chương 481 : Tính toán của Chu Kỷ Nguyên

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Mã Tiêu cũng cười:



- Mượn đao giết người là tốt nhất, chúng ta có thể vừa thưởng thức trà vừa quan sát… Vẫn là Tiên Phong thông minh, quả nhiên là ở thủ đô lâu ngày, chẳng những nhiều tiền tài trong tay, mà cách nhìn cũng cao. Chẳng qua không biết khi nào đem chuyện này nói cho Ngô gia biết?



- Không vội, không vội. Bây giờ không phải thời cơ tốt nhất.



Phó Tiên Phong đã tính trước mọi việc mà nói:



- Bây giờ Ngô gia biết rồi, cao lắm là bắt Hạ Tưởng. Hiện giờ Hạ Tưởng mới chỉ là cấp cục nhỏ bé, bắt hắn cũng không có cảm giác thành tựu.



Thôi Hướng vội hỏi:



- Bây giờ là thời khắc mấu chốt điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, bây giờ bắt Hạ Tưởng là nhất cử được nhiều, tuyệt đối không được bỏ qua thời cơ tốt.



Phó Tiên Phong vẫn lắc đầu:



- Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp chưa chắc có thể thành công, cho dù có thể thành công, cũng nằm trong phạm vi cấp trên cho phép. Bây giờ nói với Ngô gia, Ngô gia cũng sẽ không lập tức ra tay, sẽ còn điều tra sự thật, ngầm hỏi lại, xác định lại quan hệ phụ tử giữa Hạ Tưởng và con trai Liên Nhược Hạm, một khi kéo dài là một hai tháng sau. Tôi có hai thời cơ tốt. Chọn bất kỳ một thời cơ đều được.



- Hai thời cơ nào?



Tất cả đồng thanh hỏi.



Phó Tiên Phong cần chính là sự đắc ý mà mọi người bị y dẫn đến xoay vòng, y cười tự tin:



- Một là đêm trước khi ông cụ Ngô gia làm phẫu thuật, nếu như ông đột nhiên nghe được một tin như vậy, e rằng bước lên bàn phẫu thuật rồi sẽ không bước xuống được, ha ha. Hai là nếu như thời cơ không đúng, không đuổi kịp trước khi ông cụ Ngô gia lên bàn phẫu thuật, thì vào đêm trước khi Hạ Tưởng được đề bạt. Tin rằng Hạ Tưởng có kinh nghiệm lý lịch của tổ lãnh đạo, bước tiếp theo ít nhất có thể được đề làm Phó giám đốc sở. Khi chức Phó giám đốc sở của hắn mắt thấy đến tay, sẽ để Ngô gia hủy đi tiền đồ của hắn, chẳng phải so với hắn hiện tại chỉ là một người cấp cục càng khiến người ta hả lòng hả dạ hay sao?



Mọi người nghe xong, đồng loạt cười ha ha.



Thôi Hướng cũng cười, tuy nhiên trong lòng lại thoáng qua một chút ớn lạnh, Phó Tiên Phong so với ông còn ác độc hơn, chiêu thứ nhất là muốn ông cụ Ngô gia tức chết, chiêu thứ hai là muốn Hạ Tưởng tức chết!



Chiêu nào cũng chí mạng không nói, còn chọn thời cơ tuyệt hảo, cũng không cần bản thân ra tay, quả nhiên là đại gia tộc xuất thân Thái Tử đảng, ngay cả thủ đoạn đấu tranh cũng có hiệu quả nhìn xa trông rộng.



Bởi vì tin tốt mà Phó Tiên Phong mang đến, khẩu vị của mọi người đều rất tốt, vừa gọi thêm vài món ăn, vừa mở thêm hai bình rượu.



Sau khi ăn uống no say, Thôi Hướng thấy sắc trời không còn sớm, đề xuất rời khỏi, Cổ Nhân Kiệt liền đánh bạo nói:



- Phó Bí thư Thôi, hiếm khi thả lỏng một lần, nếu như đã đến Tĩnh Tâm sơn trang, hay là tĩnh tâm đến cùng, tu thân, đêm nay cứ ở lại. Ngài xem có bốn căn phòng cho ngài chọn…
- Cũng được, coi như em có lương tâm, anh sẽ để lại cho em thêm một triệu. Anh đi tránh sóng gió trước, hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc giống như chó điên, anh đã bị họ để ý, ngày nào họ cũng phải điều tra anh cho bằng được, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Anh đổi tên khác, đi nước ngoài ở hai năm, rồi phẫu thuật thẫm mỹ, sau khi thay hình đổi dạng sẽ trở về đón em, đến lúc đó sóng gió đi qua, ai còn nhớ Chu Kỷ Nguyên là ai?



- Đều trách Hạ Tưởng.



Tùng Diệp Nhi ẩn ý oán hận Hạ Tưởng



- Hắn không tham tiền không háo sắc, bây giờ cũng còn cán bộ như vậy? Phong Nhi cũng thật là, chắc chắn nó không cố gắng hết sức, nếu không với thủ đoạn của nó, Hạ Tưởng có thể không mắc mưu?



- Không nhắc Hạ Tưởng, không nhắc hắn.



Chu Kỷ Nguyên cũng hận Hạ Tưởng, y hận Hạ Tưởng không mắc mưu, càng hận Hạ Tưởng tương kế tựu kế, kết quả moi ra vấn đề thư tố giác. Y cũng nghe Cổ Nhân Kiệt nói, tuy rằng hiện nay Ủy ban Kỷ luật tỉnh không có tỏ thái độ gì đối với việc tự ý cất giấu thư tố giác, nhưng không tỏ thái độ chính là thái độ lớn nhất, chính là đang ấp ủ tỏ thái độ, đang chờ đợi một thời cơ.



Thời cơ chính là đợi Chu Kỷ Nguyên bại lộ, chỉ cần y bị người ta điều tra được chứng cứ rõ ràng, Cổ Nhân Kiệt chắc chắn bị liên lụy. Đến lúc đó nhắc lại chuyện tự ý cất giấu thư tố giác, Cổ Nhân Kiệt sẽ phải gánh chịu trách nhiệm không thể trốn tránh.



Vậy Hạ Tưởng đã thành công đem tai họa dẫn tới trên người y, để y dẫn lửa thiêu thân, Chu Kỷ Nguyên sẽ khao khát một chân đá chết Hạ Tưởng. Một tên tiểu tử thối, không yêu tiền không yêu phụ nữ, còn sống để làm gì, sao không đi chết?



Chỉ là hận thì hận, y chẳng thể làm gì được Hạ Tưởng.



Đã hơn 11 giờ đêm, Chu Kỷ Nguyên mặc quần áo, xuống lầu từ trong xe lấy ra hai triệu giao cho Tùng Diệp Nhi. Tùng Diệp Nhi vui sướng nhận lấy, lại vô cùng dịu dàng hầu hạ Chu Kỷ Nguyên thêm một lần.



Dù sao Chu Kỷ Nguyên đã hơn 40 tuổi, tinh lực chống đỡ hết nổi, nặng nề ngủ đi một giấc ngủ đến 8 giờ. Sau khi thức dậy ăn sáng, lại căn dặn Tùng Diệp Nhi vài câu, liền lái xe lên đường.



Chu Kỷ Nguyên vừa đi không lâu, Tùng Diệp Nhi đang thu dọn đồ đạc thì có người gõ cửa. Cô mở cửa ra xem, không ngờ là Tùng Phong Nhi, Tùng Diệp Nhi không khỏi kinh ngạc nói:



- Gần đây em trốn đi đâu rồi, chị không thể liên lạc được em.



- Chị, đoán chừng sắp xảy ra chuyện rồi, nghe lời em, bây giờ chị lập tức đi.



Tùng Phong Nhi vẻ mặt sốt ruột, trong tay cô cầm một cuốn hộ chiếu



- Làm xong hộ chiếu cho chị rồi, đi Mỹ, đi Canada đều được, chỉ là đừng ở lại trong nước.



- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?



Tùng Diệp Nhi vẫn chưa nhận thức rõ ràng về tình cảnh khốn khổ hiện nay mà Chu Kỷ Nguyên đang gặp phải, bởi vì từ khi cô quen biết Chu Kỷ Nguyên đến nay, cũng nghe phong thanh vài lần muốn điều tra Chu Kỷ Nguyên, mỗi lần đều bặt vô âm tính, cô cho rằng lần này cũng vậy.