Quan Thần

Chương 520 : Trịnh trọng phó thác

Ngày đăng: 03:51 20/04/20


Hạ Tưởng đối xử với Tiếu Giai rất tốt, chẳng qua Tiếu Giai lại đề xuất đến việc muốn sinh cho Hạ Tưởng một em bé làm cho Hạ Tưởng trở nên hoảng sợ, hắn phải luôn miệng từ chối. Sau đó, Hạ Tưởng mới an ủi Tiếu Giai rằng chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì nhất định hắn sẽ đáp ứng thỏa mãn nguyện vọng của cô, hắn nhắc lại rằng trước kia hắn đã hứa với cô thì chắc chắn sẽ không để cô thất vọng.



Hiện tại thì Hạ Tưởng cũng không muốn có thêm con nhỏ nữa, trước mắt là đứa con trong bụng của Tào Thù Lê chưa ra đời, như vậy hắn đã là bố của ba đứa trẻ, điều này cũng đã làm cho hắn thấy khó khăn lắm rồi, cũng không muốn làm tình làm tội thêm người khác nữa. Cũng may mắn mẹ của mấy đứa bé đều có bản lĩnh, không cần hắn cũng có thể nuôi dưỡng đứa bé tốt được.



Nếu không chỉ cần tiền sữa cung cấp cho mấy đứa nhỏ này cũng sẽ làm cho hắn phải sạt nghiệp.



Trong nháy mắt, hắn đã ở Bắc Kinh được ba tháng. Cũng có lúc Hạ Tưởng quay về thành phố Yến mấy ngày, nhưng ngay lập tức quay lại Bắc Kinh ngay. Tào Thù Lê vẫn khỏe, có Lam Miệt chiếu cố một bên, lại thuê thêm một bảo mẫu tới chăm sóc, như vậy xem như cũng khá yên tâm. Thế cục thành phố Yến cũng tạm thời bình tĩnh, nhân sự Quận ủy và Ủy ban quận Hạ Mã đang ở trong giai đoạn sắp xếp, đang chuông trống rùm beng, các thế lực khắp nơi đang tiến nhập vào trạng thái giằng co lẫn nhau.



Tất cả đều gắng sức để đấu cho được các vị trí ngoại trừ chức vụ Bí thư và Chủ tịch Quận, rất nhiều người thông minh nên không gia nhập vào cuộc cạnh tranh hai vị trí này. Bởi vì tất cả mọi người đều rất rõ ràng rằng vị trí Bí thư và Chủ tịch Quận thì Trần Phong và Hồ Tăng Chu sớm đã có những tuyển lựa.



Thời tiết chuyển sang ấm áp, vào một ngày trong tháng sáu thì Hạ Tưởng ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Cổ Ngọc.



Cổ Ngọc đang ở Bắc Kinh, đề nghị muốn được gặp mặt Hạ Tưởng, đương nhiên, còn có Cổ lão cũng muốn gặp mặt hắn.



Cổ lão đã có lời nên Hạ Tưởng không thể không chối từ, hơn nữa hắn cũng rất muốn nói chuyện cùng Cổ lão.



Địa điểm hẹn gặp là một khu vực thần bí rất tĩnh lặng. Nói là thần bí là bởi vì theo sự chỉ đường của Cổ Ngọc thì Hạ Tưởng hết rẽ ngang rồi rẽ dọc, ở trong Bắc Kinh mà chỉ trong chốc lát hắn đã lạc cả phương hướng. Hắn chỉ cảm thấy rằng hắn không ngừng đi về hướng Tây, hướng Bắc rồi sau đó thông qua một loạt các xét hỏi thông hành rồi mới vào được khu vực này. Ở nơi này, hắn nhận ra bên trong có rất nhiều ngôi nhà màu xám được xây dựng một cách có bài bản.



May mắn là Cổ Ngọc đã dự kiến trước việc này nên đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài Bộ Thương mại, cô ngồi trên ghế phụ, với bộ dáng chỉ huy dẫn dắt Hạ Tưởng đi đến chỗ ở của Cổ lão. Nếu không vậy, chỉ dẫn đường bằng điện thoại thì chắc chắn Hạ Tưởng không thể nào tìm ra được nơi cần đến.



Bây giờ là tiết trời đầu hạ, Cổ Ngọc mặc tùy tiện một áo sơ mi trắng và một quần bò phủi, cách ăn mặc này của cô có vẻ rất thanh xuân, đầy sức sống lại có toát ra vẻ đẹp giản dị. Cô cũng không cất vòng ngọc treo cổ đi mà giấu vào trong áo sơ mi, thấp thoáng bóng ngọc lấp lánh cùng với làn ngực trắng tạo ra một phong vị rất khác lạ. Tuy nhiên, Hạ Tưởng chỉ liếc mắt một cái tùy ý rồi sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt lại.



Sau khi dừng xe, Hạ Tưởng bước theo Cổ Ngọc, đi dọc theo con đường nhỏ lát gạch xanh. Hạ Tưởng chú ý xung quanh thấy rằng trong những ngôi nhà màu xám có thấp thoáng rất nhiều bóng cây xanh ở bên trong, trông có vẻ tĩnh lặng một cách phá lệ. Trong khu vực này thì nhà cao nhất là có hai tầng, phần lớn là nhà trệt và khuôn viên. Ngoại trừ những cây ngô đồng cổ thụ cao lớn ra thì còn có không ít hàng bạch dương thẳng tắp đón gió phấp phới. Khuôn cảnh này tạo cho Hạ Tưởng có cảm giác tạo ra sự yên lặng ngăn cách với cõi nhân thế bên ngoài, tạo ra dáng vẻ thế ngoại đào nguyên cổ kính.



Mà trong lòng hắn cũng rất rõ ràng rằng đây là đang trong nội thành Bắc Kinh, cũng không phải là khu vực ngoại ô thành phố. Điều này nói rằng đây là một địa phương khác thường, người bình thường không thể đặt chân vào chốn này, mà cũng rất nhiều người không biết ở trong chốn phồn hoa của Thủ đô lại có một khu vực nhà cao cửa rộng lại giữ được sự yên lặng và cổ kính đến vậy.



Nhà cao cửa rộng thì chỉ có thể một số ít người có đặc quyền được hưởng thụ, ở nơi tấc đất tấc vàng này mà có một khu đất khoảng chừng trăm mẫu thì giá trị đâu chỉ là vài tỷ tệ? Tuy nhiên, xem ra những người ở bên trong này đều là những nhân vật có bối cảnh thâm hậu, kể cả có là người nhiều tiền đến đâu cũng không thể tạo ra được kiểu cách dạng này.



Hạ Tưởng có chút hơi cảm thán, bất kể là nước Mỹ hay là Trung Quốc, chỉ có người có quyền hoặc có tiền mới có nhà đất biệt thự mà ở, chỉ có người nghèo mới ở những nhà cao tầng. Cổ Ngọc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi khẽ cười hỏi:



- Ánh mắt của anh lúc vừa rồi nhìn loạn phải không?


Hạ Tưởng biết rằng Cổ lão nói ra những suy nghĩ của bản thân ông ta, lại còn lấy ông cụ Ngô gia làm dẫn dắt câu chuyện thì hiển nhiên ông ta sẽ có yêu cầu nào đó cho hắn. Vì thế, hắn liền cung kính nói:



- Cổ lão, ngài có chỉ bảo gì thì xin ngài cứ nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.



- Tôi già rồi, không sống được mấy năm nữa, cũng chẳng có ý tưởng gì khác. Chẳng qua, tôi cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, chỉ có một đứa con, nhưng đứa con lại đi trước tôi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cuộc sống này đúng thật quá bất công. Tôi nghĩ cậu cũng đoán được, sau khi tôi chết, điều duy nhất tôi không yên lòng chính là Cổ Ngọc.



Cổ lão ngẩng đầu lên nhìn vào trời xanh, trên không trung một màu chân trời xanh biếc dường như muốn xua tan bao nỗi u uất trong lòng của mọi người. Ông lão xúc động nói:



- Quen biết cậu quá chậm, nếu biết cậu sớm hơn thì kiểu gì tôi cũng sẽ giao phó việc chung thân đại sự của Cổ Ngọc cho cậu. Ha ha, điều mà tôi muốn chính là nếu chẳng may có một ngày tôi chết đi, cậu phải xem Cổ Ngọc như là người thân thích của cậu để bao bọc, che chở cho nó. Cậu có làm được không? Có đáp ứng được yêu cầu của tôi không?



Đối với Cổ lão thì Hạ Tưởng không có suy nghĩ nhiều lắm, hắn cảm thấy rằng tính tình của hắn và ông ta hợp nhau, lại cảm thấy ông ta tuổi đã già rồi mà lại một mình cô đơn, chỉ có Cổ Ngọc làm bạn, cũng rất đáng thương. Hơn nữa, từ nhỏ hắn không có ông nội, cũng cảm giác sự thân thiết khác người đối với Cổ lão. Khi Cổ lão đưa tặng ngọc quý cho hắn, lại sắp xếp Cổ Ngọc vào tổ lãnh đạo thì hắn đã đoán được ý Cổ lão có vẻ muốn tiếp cận hắn, khả năng là đang còn có những tính toán khác. Tất nhiên điều này cũng không làm cho hắn có sự nghi ngại gì. Đối với Cổ lão, so sánh với ông ta thì hắn quá yếu ớt, hắn không có điểm nào đáng giá để ông lão phải tính kế cả, như vậy cần gì phải tính toán làm gì. Tuy vậy, bằng bản năng thì hắn cũng cảm giác được đây là Cổ lão có ý sắp xếp để hắn đi lại gần gũi với Cổ Ngọc.



Tính tình của Cổ Ngọc đơn thuần, tính cách ôn hòa, nói thật thì cô đúng là một cô gái rất tốt. Nhưng cũng đúng là bởi vì tính tình cô rất ôn hòa, đơn thuần nhưng trong tay lại có một gia sản mấy tỉ tệ, nếu Cổ lão còn có ở trên đời thì không sao, nhưng một khi Cổ lão mất đi thì chắc chắn sẽ có không ít người sẽ nảy sinh chủ ý đối với Cổ Ngọc. Cổ Ngọc thông thường không hay phòng bị người khác, vì thế rất dễ dàng bị mấy người dụng tâm kín đáo lừa đảo. Đương nhiên, nếu là người thật tâm thích Cổ Ngọc thì điều này quá hoàn hảo, chỉ sợ là bị người ác có trái tim đen tối lừa tình lừa tiền. Do vậy, gia sản hàng tỉ tệ của Cổ Ngọc cũng không phải là niềm hạnh phúc, mà đây lại chính là nguồn gốc của mọi tai họa.



Theo góc độ suy xét của người ông nội thì đúng thực Cổ lão không yên lòng chút nào về Cổ Ngọc, đây cũng là tâm bệnh lớn nhất của một người ông mà tuổi đã sắp phải gần đất xa trời rồi.



- Ngay từ đầu thì tôi đã xem Cổ Ngọc như là em gái tôi, mà thực ra tôi cũng không có chị em gái, có một người em gái dịu dàng thông minh như Cổ Ngọc thì cũng là tôi có phúc.



Vẻ mặt của Hạ Tưởng nghiêm lại, nói giọng rất chắc chắn. Hắn không rõ ý tứ cụ thể của Cổ lão về chuyện hậu sự nên nói ra lời có ý tứ hàm súc. Trong lòng hắn vẫn còn điểm lo lắng nên hỏi thêm:



- Hiện tại thì sức khỏe của ngài vẫn rất cường tráng, ngài còn sống thêm được vài chục năm nữa, đến lúc đó Cổ Ngọc cũng đã yên bề gia thất, như vậy thì ngài cũng yên tâm. Thế tại sao lúc này ngài lại đột nhiên nói về chuyện này làm gì?



- Tôi đã 70 tuổi, ở tuổi này thì bất kỳ lúc nào cũng có thể ra đi.



Cổ lão lấy thức ăn cho cá rồi ném xuống dưới hồ, từng bầy cá vàng xúm xít đua nhau tranh đớp mồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



- Đợt vừa rồi lão Ngô bệnh nặng, thiếu chút nữa phải hết mệnh. Ông ta và tôi là bạn cùng tuổi, ông ta bị bệnh thì còn có bầy con cháu, lại còn có thằng bé kia làm cho ông ta vui vẻ. Tôi thì có cái gì? Mấy ngày hôm trước, tôi đi đưa tiễn người bạn chiến hữu cùng chiến trường cũ với tôi qua đời, lúc này tôi biết rằng cũng sẽ nhanh chóng tới lượt tôi thôi. Chỉ cần tôi ngã bệnh, lúc đó muốn gượng lại sợ rằng cũng khó có thể.



Tâm tình Hạ Tưởng trở nên trầm trọng, Cổ lão già rồi, khó tránh tới việc cực kỳ để ý đến sự sinh tử. Hắn liền khuyên giải, an ủi Cổ lão.



- Ngài có Cổ Ngọc, lại còn có tôi, còn có những người cấp dưới trung thành. Người khác thì tôi không nói, nhưng tôi và Cổ Ngọc sẽ nhất định sẽ săn sóc ngài chu đáo.