Quan Thần

Chương 602 : Thúc đẩy

Ngày đăng: 03:52 20/04/20


Phó Hiểu Bân cười ha hả:



- Chủ nhiệm Lý xin bớt giận, mấy người bọn họ trẻ tuổi cơn giận cũng lớn, chúng ta lớn hơn bọn họ vài tuổi, đã có kinh nghiệm và thận trọng hơn, nên nhường bọn họ, nếu không lại không có lợi cho chính mình, có phải hay không?



Lời nói của Phó Hiểu Bân nghe sơ qua thì có vẻ như là nói chuyện thay cho Lý Ứng Dũng, nhưng phân tích kỹ ra thì chính là âm thầm châm chọc Lý Ứng Dũng đã lớn tuổi nhưng không có một chút kinh nghiệm kiềm chế.



Nét mặt già nua của Lý Ứng Dũng trở nên cứng đờ, muốn phản bác lại rồi lại cảm thấy không có gì để nói, đành phải trừng mắt nhìn Phó Hiểu Bân, nể mặt Bạch Chiến Mặc, buồn bực không nói gì nữa.



Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn và Trưởng ban Tuyên giáo Đằng Phi liếc nhìn nhau, vừa rồi tuy rằng hai người không lên tiếng, nhưng cũng là hoảng sợ trong lòng, Hạ Tưởng không có ở đây, quận Hạ Mã hỗn loạn lung tung, xem ra tình hình kế tiếp cũng không có gì lạc quan, chỉ sợ trước khi Hạ Tưởng trở về chủ trì công việc thì quận Hạ Mã sẽ không thể khôi phục lại trật tự.



Bạch Chiến Mặc làm bí thư đúng là quá thất bại. Hiện giờ ai mà không rõ, Hạ Tưởng tuy là Chủ tịch quận, nhưng trên thực tế chính là nhân vật số một. Trách không được Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp phải âm thầm nhớn nhác hại Hạ Tưởng một phen, đúng là làm cho người ta ngột ngạt, bí thư mà không khống chế được đại cục, dù là ai thì cũng tức giận thôi.



Tuy rằng Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi chỉ có thể đoán không biết có phải Bạch Chiến Mặc có liên quan tới người đứng phía sau giật dây lần này hay không, nhưng màn giương cung bạt kiếm vừa rồi đã chứng minh vấn đề. Sau khi Hạ Tưởng trở về cũng không biết cục diện sẽ trở thành thế nào, bất cứ vấn đề gì về sau sẽ đều đối chọi nhau gay gắt, công tác ở quận Hạ Mã sẽ triển khai như thế nào đây?



Thư ký của Bạch Chiến Mặc là Phí Lập Quốc đã sớm gọi điện thoại cho xe cứu thương, chỉ chốc lát sau, xe cứu thương đã tới, đưa Khang Thiếu Diệp đi.



Bạch Chiến Mặc cũng không còn tâm trạng mà ở lại, cũng cùng đi bệnh viện với Khang Thiếu Diệp. Không ngờ rằng đến bệnh viện lại xảy ra một tiết mục xen giữa không lấy gì làm thoải mái. Vừa lúc này lão Tiền cũng đang ở bệnh viện số hai của tỉnh, hơn nữa còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, Khang Thiếu Diệp được cấp cứu xong cũng được nằm lại phòng chăm sóc đặc biệt, may mắn thế nào lại sát vách với lão Tiền.



Trần Cẩm Minh, Hùng Hải Dương, Hoa Tam Thiếu và mấy công nhân có liên quan đều đang bảo vệ bên người lão Tiền, nghe được tranh cãi ầm ĩ bên ngoài, đi ra thì gặp ngay Khang Thiếu Diệp trong bệnh viện. Rốt cục Hùng Hải Dương không kìm nổi cơn giận, anh ta không biết Bạch Chiến Mặc là ai, cũng không quan tâm gã là ai, liền nói với Khang Thiếu Diệp đang nằm trên giường bệnh:



- Ở hiện trường Phó Bí thư Khang đâu có bị thương, sự việc kết thúc, lại bị thương nằm viện sao? Bệnh của ông đúng là biết chọn thời điểm thật, cũng có thể báo lên nguyên nhân bị thương, nói không chừng còn có thể được cấp lãnh đạo khen ngợi đó? Tôi thật khâm phục ông, thực sự là đối xử với con người còn kém hơn là làm việc!



Hùng Hải Dương đã lăn lộn nhiều năm ở công trường, từ trước đến nay đã giao tiếp với rất nhiều kiểu người, những lời nói thô tục với đám công nhân, lúc cần nói sẽ nói, những lời châm chọc khiêu khích hay ngấm ngầm hại người cũng sẽ nói.



Khang Thiếu Diệp vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp hồi, lại bị Hùng Hải Dương nói một câu, lập tức thở không ra hơi, thiếu chút nữa lại trở lại hôn mê bất tỉnh.



Bạch Chiến Mặc giận dữ:



- Mấy người là ai? Mấy người có biết ông ta là ai không? Ông ta là Phó bí thư Quận ủy đó! Mấy người tất cả tránh sang một bên đi, đừng cản lối!



Hoa Tam Thiếu "hừ" một tiếng:



- Ai chẳng biết Phó Bí thư Khang đường đường là Phó bí thư Quận ủy, là Phó bí thư gặp sự cố chỉ biết trốn ở trong xe không ra mặt! Chủ tịch quận Hạ là bị thương tại chỗ. Phó Bí thư Khang là sau đó mới bị thương, giờ tôi mới biết được thế nào mới là người thông minh đấy? Khâm phục, thực sự là khâm phục.



Bạch Chiến Mặc giận tím mặt:



- Nếu mấy người không tránh ra, tôi bảo bệnh viện mời mấy người đi ra ngoài. Mấy người thân phận thế nào, có tư cách gì mà đòi ở phòng chăm sóc đặc biệt hả?




- Sếp Tôn đừng nên chuyên quyền độc đoán, tôi muốn báo cáo tình hình lên Thành ủy.



Tôn Định Quốc đập bàn tới "rầm":



- Tùy anh! Nhưng chớ quên, ai là cục trưởng, chuyện ở Cục công an là do tôi định đoạt! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Tôn Định Quốc nói năng rất có khí phách, hống hách, khí thế.



Mọi người có mặt cũng không dám nhìn thẳng vào Tôn Định Quốc, tất cả đều cảm thấy cục trưởng vốn cứng rắn mạnh mẽ từ khi vào hội nghị thường vụ thì càng có xu thế mạnh bạo hơn. Không có cách nào, ai bảo người ta là ủy viên thường vụ Thành ủy, trong tay nắm quyền. Phó cục trưởng tuy rằng ở bên ngoài chỉ kém một nửa so với cục trưởng nhưng danh hiệu ủy viên thường vụ Thành ủy thật lớn, làm cho khoảng cách thành lớn hơn một bậc.



Ở Thành ủy Tôn Định Quốc cũng có một chỗ đứng nhất định, lời nói của ông ta thì hiện tại trong Cục công an thành phố không có một ai dám ra mặt phản bác lại!



Tần Thì Vũ nhớn nhác đóng sầm cửa lại đi ra, Tôn Định Quốc cũng không thèm liếc mắt nhìn y, ngược lại nói sơ lược với mọi người đang có mặt:



- Nếu ai cảm thấy quyết định của tôi không đúng đắn, có thể trực tiếp đến Thành ủy, tìm Bí thư Trần nói chuyện.



Ai chẳng biết Trần Phong cũng có ý bảo vệ Hạ Tưởng không kém gì so với Tôn Định Quốc. Ai còn chủ động mà tự tìm đến cho mất mặt nữa?



Nhưng khác với cục diện nhất ngôn cửu đỉnh của Tôn Định Quốc trên Cục công an thành phố, ở phòng họp của phân cục Công an quận Hạ Mã thì đề xuất tạm thời cách chức để tự kiểm điểm Lục Tiểu Khu của Hoàng Kiến Quân lại bị mấy tên Phó cục trưởng liên hợp lại phản đối.



Hoàng Kiến Quân giận không kìm nén nổi, không ngờ thân phận anh ta là ủy viên thường vụ Quận ủy mà ở trong phân cục lại không làm được việc nói một không ai dám nói hai, hơn nữa thấy dáng vẻ chẳng sợ hãi gì của Lục Tiểu Khu, lại liên tưởng đến chuyện bây giờ Hạ Tưởng vẫn còn đang nằm trong viện ở Bắc Kinh thì anh ta càng không kìm nổi lửa giận trong lòng, thể hiện tác phong nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán từ những năm tháng còn ở trong bộ đội mà nói:



- Lệnh cưỡng chế cách chức đồng chí Lục Tiểu Khu để tự kiểm điểm là việc nằm trong phạm vi chức trách của tôi, ai có ý kiến phản đối mời trực tiếp lên Quận ủy hoặc Cục Công an thành phố đề xuất mà khiến Quận ủy và Cục Công an thành phố phủ định quyết định của tôi là được rồi. Nếu vẫn không phục, có bản lĩnh có thể bảo cấp trên thay thế vị trí của tôi!



Hoàng Kiến Quân nói hết lời, rồi đột nhiên quẳng tập biên bản ghi chép hội nghị trong tay nói:



- Tan họp!



Mấy tên Phó cục trưởng ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù trong lòng căm tức, không phục nhưng quả thật lại không có cách nào, ai bảo Hoàng Kiến Quân là nhân vật số một, là ủy viên thường vụ Quận ủy chứ? Không có cách nào, dù có lên trên phản ánh tình hình với Cục Công an thành phố thì cũng không tin có thể đảo lộn được tình huống.



Buổi chiều ngày thứ hai, phó cục trưởng phân cục công an quận Hạ Mã bị tạm thời cách chức tự kiểm điểm, y trong lòng không phục tìm đến Bạch Chiến Mặc, tỏ vẻ bất mãn rõ ràng đối với sự chuyên quyền độc đoán của Hoàng Kiến Quân, yêu cầu Bạch Chiến Mặc chủ trì công bằng.



Lúc này Bạch Chiến Mặc liền gọi điện thoại cho Hoàng Kiến Quân, chất vấn chuyện gì đã xảy ra, yêu cầu Hoàng Kiến Quân xuất phát từ đại cục, đứng ở góc độ cao của chính trị để xử lý vấn đề. Bạch Chiến Mặc nói những lời nói khách sáo một hồi lâu, lại bị Hoàng Kiến Quân trả lời lại một câu:



- Đây là điều chỉnh công tác bên trong hệ thống công an, tôi làm Trưởng phòng công an quận và bí thư tổ Đảng, có quyền xử lý các sự việc nội bộ của phân cục, Bí thư Bạch không cần phải quan tâm nhiều quá như vậy!