Quan Thần

Chương 613 : Hồng nhan họa thủy

Ngày đăng: 03:52 20/04/20


Chu Hồng quyến rũ cười:



- Bí thư Bạch nói đùa. Sao tôi chưa từng cảm thấy mùi thơm trên người mình…



Bạch Chiến Mặc thấy Chu Hồng trả lời lại, liền càng thêm hưng phấn thốt ra:



- Nhập chi lan chi thất, cửu nhi bất văn kỳ hương (vào vườn lan ở lâu thì không còn nhận thấy mùi thơm), cũng giống như đôi mắt mình không thể nhìn thấy phía sau của mình, phụ nữ càng có mùi hương cũng không thể ngửi thấy mùi thơm của chính cơ thể mình.



- Trên người tôi thực sự có hương thơm?



Đôi mắt Chu Hồng chớp chớp rất là mê người, lấp lánh trong suốt như nước mùa thu, Bạch Chiến Mặc đã rơi vào cái bẫy và cũng không thể nào tự thoát ra được.



Thường nói đàn ông là bến cảng của phụ nữ, kỳ thật không đúng, phụ nữ mới là trạm dừng chân của đàn ông. Một người đàn ông khi đắc ý, khi thất vọng, khi phiền muộn, khi hưng phấn, anh ta đều cần một người phụ nữ khoan dung độ lượng, cần một người phụ nữ thật lòng an ủi. Một người phụ nữ tốt, có thể khiến cho trái tim điên cuồng của người đàn ông ngừng lại, có thể khiến cho trái tim hoang dã của người đàn ông có được sự an ủi.



Một người phụ nữ tốt như biển cả, như bến cảng, mặc kệ người đàn ông là bão táp dữ dằn hay là chiếc thuyền buồm rách nát, đều có thể ở trong vòng tay của một người phụ nữ tốt, nhận được sự ấm áp và thư giãn.



Giờ này khắc này, ở trong mắt Bạch Chiến Mặc, Chu Hồng chính là ngôi sao trên bầu trời, cướp lấy hồn phách của người khác.



- Thơm, mùi thơm phụ nữ mê người.



Bạch Chiến Mặc có chút không kiềm chế được, gã không phải là Hạ Tưởng là người hai thế giới, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, gã chỉ là một người đàn ông bình thường, là một người đàn ông độc thân ở bên ngoài lại nắm quyền lực trong tay, lại là người đàn ông vốn đã định đi giải trí thư giản, đột nhiên có người đẹp bên cạnh sao tim có thể không đập nhanh hơn, lòng bàn toát mồ hôi.



Chu Hồng khởi động ô tô, liếc mắt nhìn Bạch Chiến Mặc một cái:



- Ghét ghê, cái gì mùi hương phụ nữ, khó nghe chết đi được.



Một câu với giọng điệu nủng nịu vừa yêu kiều vừa ủy mị, suýt tý nữa thì khiến Bạch Chiến Mặc rụng rời xương cốt.



- Nghe nói Tiểu Chu hiện nay vẫn độc thân? Sao vậy, chẳng lẽ là tầm mắt quá cao?



Bạch Chiến Mặc làm bộ quan tâm cuộc sống của Chu Hồng.



- Cũng phải, với điều kiện của cô, vừa xinh đẹp vừa có năng lực, quả thật không dễ mà tìm được người thích hợp.



Chu Hồng lái xe thành thạo ra khỏi cổng trụ sở Quận ủy, chỉ chốc lát sau đã chạy trên đại lộ Viễn Cảnh, thẳng tới hướng bắc.



- Bí thư Bạch nói đùa, tôi mà điều kiện tốt gì? Tôi hiện tại là cao không tới thấp cũng không xong, muốn trèo cao thì lại với không tới, quá kém thì lại thấy chướng mắt, mới đây mà đã 30 tuổi rồi, vậy mà vẫn độc thân một mình cũng thật là đáng thương.



Bạch Chiến Mặc vừa nghe càng thêm mở cờ trong bụng, độc thân tốt, phụ nữ độc thân càng tốt, người phụ nữ độc thân xinh đẹp chín chắn 30 tuổi quả thực chính là lễ vật trời ban, gã liền híp mắt suồng sã mà quan sát trước ngực và vòng eo Chu Hồng mấy lần, nói:



- Toàn thân từ trên xuống dưới của Tiểu Chu thật sự là không một chỗ nào không đẹp. Với điều kiện cùa cô tìm một triệu phú cũng là dễ như chơi, nếu chỉ muốn tìm một người làm chỗ dựa thì ít nhất cũng phải tìm nhân vật số một.



- Nhân vật số một? Số một chính là bí thư rồi?



Chu Hồng cười khúc khích, lấy tay che miệng, ánh mắt lườm Bạch Chiến Mặc một cái.



- Ngài cũng thật là người biết an ủi, hiện nay con gái xinh đẹp tuổi 20 có rất nhiều, dù tôi thật sự muốn dựa vào một Bí thư, Bí thư Quận ủy không dám mơ, Bí thư huyện ủy cũng được nhưng mà người ta chỉ thích con gái trẻ, không thích đàn bà tuổi 30.




Câu sau thì có ý tứ thùy mị chút, có lẽ là ý thức được có chút không ổn, Mai Hiểu Lâm liền ho khan một tiếng.



- Sau khi xuất viện, anh sẽ đối phó Phó Tiên Phong như thế nào? Có cần tôi hỗ trợ hay không?



Lần này trả đòn, Hạ Tưởng không muốn để bất kỳ gia tộc Mai gia hay Khâu gia nhúng tay vào. Là ân oán cá nhân giữa hắn và Phó Tiên Phong, quá nhiều lực lượng tham gia không nhất định sẽ thu được hiệu quả tốt đẹp, nói không chừng mỗi thế lực có một ý khác nhau sẽ càng làm cho phức tạp thêm. Hắn rất rõ với thực lực trước mắt của hắn, Mai gia và Khâu gia đồng ý giúp hắn là ân tình, không giúp hắn là bổn phận, nhưng nếu hắn đã mở miệng thì chắc chắn sẽ hoặc nhiều hoặc ít mà giúp đỡ một chút. Nhưng có một điểm, ân tình sẽ có ngày dùng cạn, hơn nữa dù là Mai gia và Khâu gia chỉ cần ra tay chắc chắn sẽ tìm kiếm sự đền đáp về lợi ích, có lẽ sẽ làm cho sự tình càng thêm phức tạp thêm.



Giai đoạn hiện nay, ý tưởng của hắn rõ ràng, mục tiêu rõ ràng thì sẽ không muốn thế cục phức tạp hóa thêm.



Cho dù Mai gia và Khâu gia ra tay, bây giờ một chân đá Phó Tiên Phong ra khỏi tỉnh Yến cũng không thực tế cho lắm.



Suy xét sâu xa của Hạ Tưởng là, nuôi dê lấy thịt vẫn là đợi sau khi con dê mập mạp đem ra giết làm thịt là tốt nhất, tuy rằng hiện tại giết đi cũng có thể trút bớt cơn giận nhưng dễ dàng khiến con dê sợ mà chạy mất, vẫn là không bằng khi con dê béo tròn, một đao chém xuống, càng có miếng thịt dê khoái khẩu thơm ngon vừa miệng.



Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, còn chưa nói chuyện, Mai Hiểu Lâm bất mãn nói:



- Biết hiện tại Ngô gia đã đồng ý hổ trợ anh, anh liền không thèm để ý đến Mai gia chúng tôi. Tùy anh vậy, có bản lĩnh thì sau này đừng có nhờ vả gì với chúng tôi.



Hạ Tưởng liền vui vẻ:



- Đang nói chuyện chính, em lại nổi giận không đâu. Thật đúng là lòng của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, quá huyền bí.



"Xì" một tiếng, Mai Hiểu Lâm cười:



- Đối với đàn ông mà nói, phụ nữ trước khi chưa đạt được mới đáng để hao tâm tổn sức để suy đoán tâm tư của cô ta, phụ nữ sau khi đạt được thì loại bỏ như chiếc guốc mòn, sớm đã đem lòng dạ thảnh thơi đặt trên người phụ nữ khác rồi, ví dụ như càng trẻ trung, càng xinh đẹp hoặc là càng có tiền...



- Em muốn nói Cổ Ngọc thì cứ nói rõ, đừng nói bóng gió.



Lần trước khi Mai Hiểu Lâm đến thăm hắn, Hạ Tưởng liền phát hiện ánh mắt của cô thỉnh thoảng dừng ở trên người Cổ Ngọc, có chút bối rối và bất mãn liền biết cô lại đa nghi rồi.



- Cổ Ngọc chỉ là em gái anh.



- Hừ!



Mai Hiểu Lâm cũng không biết là tức giận thật, hay là cố ý chọc giận người khác.



- Người em và người tình chỉ khác nhau một chữ, trên thực tế cũng chỉ là một bước đi. Đừng trách em không nhắc nhở anh, vợ lớn của anh cũng không tệ, khoan dung độ lượng, nếu phát hiện cái tính gian xảo của anh không chừa thì nhiều lắm là chửi vài câu, chắc chắn sẽ tha thứ cho anh, còn cô vợ nhỏ thì khó nói à, cô ta là người có cá tính lại nóng nảy, cẩn thận cô ta cho anh một trận.



- Nhìn xem, lại bận tâm lo lắng không đâu, người đẹp bên cạnh anh nhiều như mây, chỉ ngẫu nhiên phạm phải một lần sai lầm, còn là bị ép…



Hạ Tưởng lại muốn nhắc lại chuyện xưa, đề cập tới một lần duy nhất giữa hắn và Mai Hiểu Lâm.



Mai Hiểu Lâm cũng rất mau lẹ, trực tiếp cắt đứt điện thoại:



- Tạm biệt!



Có câu là không nên nói dối, vừa nói dối là phạm sai lầm, Hạ Tưởng vừa mới nói dối, không ngờ mấy tiếng sau lại phạm thêm một sai lầm nữa...