Quan Thần

Chương 653 : Hỏi kế

Ngày đăng: 03:53 20/04/20


Hạ Tưởng không muốn cùng cha vợ tranh luận cái gì, hắn cũng biết rõ giữa hắn và Tào Vĩnh Quốc, trên đạo làm quan và đối nhân xử thế có không ít khác biệt, mỗi người có một nguyên tắc riêng. Không phải nói ai đối nhân xử thế tốt, Hạ Tưởng không muốn làm quan theo cách của cha vợ mà cũng không muốn học cách đối nhân xử thế như ông ấy.



Dù có không muốn thì cũng không dám thảo luận với cha vợ ai đúng ai sai, chỉ gật đầu nói:



- Dạ, sau này con sẽ chú ý, có khi trong quan thân bất do kỷ, trước sự nguy hiểm, thân là quan phụ mẫu mà không dũng cảm đứng ra, trong lòng cũng thấy bứt rứt.



Tào Vĩnh Quốc thở dài:



- Năm xưa ba cũng rất nhiệt huyết, cũng biết tuổi trẻ rất dễ kích động, thật ra cũng không thể trách con…bắt con phải theo cách làm quan và đối nhân xử thế của ba cũng chưa chắc có tiền đồ tốt. Con cứ đi theo con đường của con, nhưng nhớ một điều, quan có thể không làm nhưng phải nghĩ cho gia đình một chút.



Câu nói rất có lý, Hạ Tưởng gật đầu ghi nhớ.



Sau đó, liền nói một đề tài thư giãn.



Tào Vĩnh Quốc rất thích Hạ Đông, nhắc đến Hạ Đông là lộ rõ bộ mặt rạng rỡ yêu thương, khiến cho trong lòng Hạ Tưởng cảm thán, quả nhiên là cách bối thân (cách một đời thì thân thiết hơn). Vừa nãy cha vợ và hắn thảo luận vấn đề với bộ mặt rất nghiêm túc, bây giờ nhắc đến Hạ Đông thì có khuôn mặt hiền từ, khác biệt quá nhiều.



Bởi vậy nghĩ đến việc người trong nước sau khi sinh con thường giao cho ông bà nội hoặc ông bà ngoại trông. Người già cưng chiều đứa nhỏ quá mức, không nỡ la mắng, đứa nhỏ làm sai chuyện một câu nói nặng cũng không dám nói, nhất là các cụ già rất thích khi đứa cháu bị ngã, nếu bị cái ghế làm ngã thì đánh cái ghế, bị té xuống đường thì chửi con đường, không để cho các cháu ý thức được khi đi đường bị té nguyên nhân là do mình, mà không phải oán trời oán đất mà oán người khác.



Dần dà khiến cho đứa trẻ từ nhỏ trở nên ích kỷ mà không biết đề cao khả năng xử lý tình huống của mình, gặp chuyện gì lại oán trách người khác, cuối cùng sẽ là kẻ vô tích sự.



Hạ Tưởng liền quyết định, cho dù cực một chút mệt một chút cũng phải tự mình chăm con, từ nhỏ yêu cầu nghiêm khắc với con là có trách nhiệm với nó. Hắn muốn nuôi dạy con trai thành một người biết tự lập mà không phải là một đứa công tử hay một đứa con quan hư hỏng.



Thành phổ Yến cách thành phố Đan Thành rất gần, còn chưa đến giữa trưa thì đã đến thành phố Đan Thành, vừa kịp lúc ăn bữa cơm đoàn viên.



Trưa 30 tết ăn sủi cảo, tập tục là nấu sủi cảo và đốt pháo, mấy người Hạ Tưởng đi vào nhà trong tiếng pháo dày đặc.



Hạ Thiên Thành và Trương Lan từ sớm đã chờ sẵn ở đầu đường, vừa thấy xe của Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc xuất hiện đều tỏ ra rất phấn khởi, vui mừng. Chờ xe ngừng hẳn, Hạ Thiên Thành liền nắm chặt tay của Tào Vĩnh Quốc, nhất định phải mời Tào Vĩnh Quốc vào nhà ăn cơm.



Tào Vĩnh Quốc còn cha mẹ ở đây, vốn dĩ không muốn ở lại nhà họ Hạ ăn cơm, câu nói của Hạ Thiên Thành đã làm thay đổi ý định của ông ấy:



- Bí thư Vương đã ở nhà chờ ông cả nửa ngày rồi, tết ông ấy không có về nhà chính là cố ý muốn chờ ông sui về.



Vương Tiếu Mẫn cũng đến sao? Không thể không nể mặt Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, Tào Vĩnh Quốc đành phải đồng ý. Hạ Thiên Thành, Trương Lan với Hạ An và Hứa Ninh vây quanh Tào Vĩnh Quốc, khi cả đoàn người của Hạ Tưởng chậm rãi đi qua khu nhà ở, tất cả mọi người đều rất ngưỡng mộ Hạ Thiên Thành.



Không ngưỡng mộ cũng không được, ai cũng biết con trai lớn của Hạ Thiên Thành, Hạ Tưởng là Bí thư Quận ủy, nghe nói còn là cán bộ Phó giám đốc sở, tương đương với Phó thị trưởng thành phố Đan Thành. Con trai thứ hai là thư ký của Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, là thư ký của một người đứng đầu sẽ rất có tiền đồ. Bí thư Vương giờ là khách của nhà họ Hạ, tết lớn như vậy mà không về nhà ăn tết lại cố tình đến nhà Hạ Thiên Thành, thật sự rất nể mặt.



Bí thư thành ủy ở trong nhà Hạ Thiên Thành, không chỉ là tổng giám đốc công ty Nhất Kiến, ngay cả Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận đều ngồi không yên, cũng muốn đến tiếp khách nhưng lại bị Bí thư Vương đuổi về. Bởi vì Bí thư Vương nói, ông ấy đến làm khách, không phải việc công, không cần người đến cùng. Cuối cùng Bí thư Quận và Chủ tịch quận đành phải đi về khiến cho hàng xóm đều trố mắt ra. Ôi! Thật không ngờ, lúc trước một người không có tiền đồ như Hạ Thiên Thành bây giờ càng ngày lại càng khá lên, Bí thư, Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận cũng đến ngồi ở nhà họ Hạ không đi, nghe nói là cố ý muốn chờ Hạ Tưởng về?




- Sự phát triển tổng thể của Thành phố Đan Thành hiện tại rất vững vàng, tiềm năng cũng rất lớn. Tôi cũng nghe Hạ An nói một ít về các kế hoạch quy hoạch, cảm thấy cũng rất hợp cho quy luật phát triển, cũng mang đặc sắc của thành phố Đan Thành…



Vương Tiếu Mẫn khẽ mỉm cười:



- Tiểu Hạ nói vào vấn đề chính đi, cũng không phải là người ngoài, tôi và cậu quen biết nhau cũng đã lâu rồi, tôi vẫn luôn xem cậu là bạn.



Hạ Tưởng liền cười ha hả:



- Bí thư Vương, ngài cứ luôn xem tôi như thư ký miễn phí của ngài vậy. Tôi không có ý kiến, Bí thư Trần cũng sẽ có ý kiến, sẽ trách tôi không tập trung vào xây dựng quận Hạ Mã mà lại đi nhúng tay vào việc của thành phố Đan Thành là ôm đồm quá nhiều việc.



- Xem kìa, Tiểu Hạ thật biết nói chẹn họng người khác.



Vương Tiếu Mẫn cười ha hả:



- Xin Bí thư Tào phân xử giúp, tôi cho cậu ta đưa ra kế sách để phát triển quê nhà, cậu ta ngược lại còn ra sức từ chối, còn đem Bí thư Trần ra đè tôi, xem có tức không chứ?



Tào Vĩnh Quốc biết Hạ Tưởng và Vương Tiếu Mẫn so chiêu là cố ý mai phục, cũng là một nghệ thuật nói chuyện để kéo gần mối quan hệ. Ông ta liền nâng ly rượu cùng Vương Tiếu Mẫn cụng ly, trầm tư một lúc, nói:



- Suy cho cùng Hạ Tưởng cũng còn trẻ, kiến thức nông cạn, chỉ sợ điều nó nói ra lại không vừa ý anh, ngược lại còn để lộ ra sự nông cạn. Nhưng đối với hướng phát triển sau này của thành phố Đan Thành, tôi lại có cái nhìn non yếu một chút…



Vương Tiếu Mẫn vốn dĩ muốn xin ý kiến của Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc, nếu Tào Vĩnh Quốc đã chủ động mở lời, ông ta rất sẵn lòng, vội nói:



- Mời Bí thư Tào phát biểu cao kiến.



Tào Vĩnh Quốc khoát tay cười:



- Cũng không phải là cao kiến gì, chỉ vì là một người con của Đan Thành có ước vọng Đan Thành sau này ngày càng tốt đẹp hơn thôi… Đan Thành nằm ở phía nam của thành phố Yến, tiếp giáp với tỉnh Dự, ưu thế cũng là điểm bất lợi. Ưu thế là, có thể nằm trong tỉnh Yến, đem tài nguyên của tỉnh Yến hóa thành tài nguyên của Đan Thành, phát triển thành phố Đan Thành trở thành cửa sổ phía nam của tỉnh Yến, khiến cho Đan Thành trở thành trận tuyến mậu dịch đứng đầu của tỉnh Yến với tỉnh Dự, hẳn là một thị trường rất có triển vọng…



Vương Tiếu Mẫn nghe xong liên tục gật đầu:



- Ý tưởng của Bí thư Tào không tồi, để tôi trở về sẽ tổ chức một cuộc họp nghiên cứu để bàn bạc với các phòng ban liên quan.



Nói xong, ông ta lại nhìn Hạ Tưởng cười tủm tỉm hỏi:



- Cậu cũng nói mấy câu đi. Tiểu Hạ, chắc cậu cũng có ý tưởng tốt, đúng không?