Quan Thần

Chương 657 : Chủ kiến

Ngày đăng: 03:53 20/04/20


Khâu Nhân Lễ khẽ gật đầu cười:



- Tự Điệp ngang bướng quen rồi, bác cũng không còn biện pháp nào khác. Thôi đi, đừng đề cập đến nó nữa.



Nói xong, ông ta liền đứng dậy, lấy tay chỉ ra bên ngoài:



- Đi, tiểu Hạ. Chúng ta ra ngoài sân dạo đi.



Khoảng sân của nhà họ Khâu không hề nhỏ, sợ là có đến vài mẫu. Hạ Tưởng biết, nhà họ Khâu cũng được, mấy nhà khác cũng được, đối với công chúng mà nói, thì khu nhà riêng lớn như vậy là không hề tồn tại, vĩnh viễn sẽ không lọt vào tầm mắt của công chúng.



Tầng lớp đặc quyền luôn luôn tồn tại, trừ phi là quốc gia tiêu vong.



Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong một trái một phải đi tản bộ cùng Khâu Nhân Lễ.



Khâu Nhân Lễ chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thản nhiên, bước chân kiên định nhưng giọng điệu lại thân thiết nói với Hạ Tưởng:



- Tự Điệp tuy nói chuyện thẳng nhưng cũng có đạo lý. Bác cũng không nói thêm gì nữa, nhà họ Khâu có thể cho cháu ưu đãi thì nhà khác cũng có thể cho nhưng cháu lại giúp Tự Phong. Tình nghĩa này của cháu bác sẽ không quên.



Đây xem như là một hứa hẹn trịnh trọng của nhà họ Khâu đối với hắn? Hạ Tưởng mỉm cười, lại không tiếp lời mà chuyển đề tài:



- Bác Khâu, thế lực của Tự Phong ở thành phố Yến hơi mỏng. Ở tỉnh thì lại không có người có phân lượng nói giúp cậu ấy.



Câu nói này chính là tiếp lời câu nói cảm thán của Khâu Nhân Lễ lúc ở phòng khách nhưng đã bị Khâu Tự Điệp cắt ngang. Lúc này Hạ Tưởng lại đề cập lại, ý tứ chính là hắn thành tâm muốn giúp nhà họ Khâu.



Khâu Nhân Lễ cười ha hả nói:



- Đúng vậy, tiểu Hạ à, nghĩ hộ cho bác xem, Làm thế nào mới có thể mở ra cục diện?



Khâu Nhân Lễ cũng không khách sáo, nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.



Hạ Tưởng đi cùng với Khâu Nhân Lễ đến bên cạnh hòn non bộ. Nhìn thấy cái ao nhỏ bên trong hòn non bộ đã đóng băng, phía trên hòn non bộ cũng là một cảnh tàn lụi. Hắn chỉ tay cái ao nói:



- Hiện tại, muốn nhìn thấy cá trong nước thì có hai biện pháp. Một là đập nát băng ra, hai là đem ghế đến ngồi chờ, đợi cho xuân về hoa nở thì là lúc băng tự nhiên sẽ tan ra.



Khâu Nhân Lễ đương nhiên là hiểu được lời nói của Hạ Tưởng có hai hàm ý, tức là hai phương pháp để mở ra cục diện, liền hỏi:



- Nếu phá băng thì tất nhiên sẽ có cái giá phải trả tương ứng. Cái giá đó chính là tinh lực và tiền tài. Còn phương pháp đợi mùa xuân đến thì dường như rất đơn giản nhưng thời gian lại không thể chờ được.



- Nhưng trước mắt thì vẫn phải chờ, chẳng những phải chờ đến mùa xuân mà còn phải phá băng trước.



Hạ Tưởng cười tủm tỉm nói:



- Hai bút cùng vẽ mới nhanh hơn, vả lại còn có sự bảo đảm.



- Ai là băng và ai là cá?



Khâu Tự Phong có hứng thú hỏi.



- Băng chính là thủ đô, còn cá chính là tỉnh Yến.



Hạ Tưởng đáp.



Khâu Tự Phong dường như hiểu được điều gì, ánh mắt sáng lên:



- Ở tỉnh có ai bị điều chuyển à?



- Nghe nói là Tiền Cẩm Tùng!



Tin tức Tiền Cẩm Tùng bị điều đi là do Hạ Tưởng nghe được từ Tống Triêu Độ. Đồng thời, căn cứ vào phỏng đoán của hắn thì cũng là lúc Tiền Cẩm Tùng bị điều chuyển, không phải quay về thủ đô mà chính là được điều đến tỉnh khác làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh.




Trong lúc dùng bữa, Liên Nhược Hạm nhận được điện thoại của Vệ Tân. Trong dịp mừng năm mới, Vệ Tân về nhà. Quản Tân Vọng thì bận trước bận sau muốn đưa Vệ Tân về nhưng lại bị cô ấy cự tuyệt. Vệ Tân đang ở nhà gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, đầu tiên là thăm hỏi, sau đó đề cập đến triển vọng của Quốc tế Yến Xuân, trong lúc nói chuyện làm bộ vô ý hỏi thăm Hạ Tưởng dạo này có khỏe không…



Kỳ thực trong lòng Hạ Tưởng đang ngồi bên cạnh hiểu rõ, Vệ Tân đối với hắn vẫn không quên. Trong cuộc đời có cơ hội gặp lại, hắn quyết định không làm tổn thương cô ấy nữa, nhưng Vệ Tân lại không tránh nổi thói quen, vẫn cứ nuôi mộng ảo tưởng với hắn, cam tâm lao đầu vào chỗ chết.



Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, nói với Liên Nhược Hạm:



- Nói với Vệ Tân, bảo cô ấy sống cho thật tốt, đối đãi nghiêm túc với tất cả những gì trong cuộc đời.



Liên Nhược Hạm cảm thấy khó hiểu trước lời nói của Hạ Tưởng, nhưng vẫn nói lại với Vệ Tân. Vệ Tân nghe xong, trầm mặc một lát rồi mới nói:



- Em nhớ kỹ rồi, chị nói với Bí thư Hạ, em có chủ kiến và cũng có suy nghĩ của riêng mình.



Hạ Tưởng nghe xong cũng cười bất đắc dĩ, nghĩ muốn thuyết phục Vệ Tân cũng không dễ dàng. Hắn quyết định tìm một cơ hội gặp mặt Vệ Tân nói chuyện cho rõ ràng.



Cơm nước xong mới hơn 8h. Về đến nhà mới phát hiện ra chiếc Volvo S80 sang trọng đang nằm trong gara. Volvo có tiếng là chú trọng an toàn, tuy không bề thế bằng xe Mercedes Benz, cũng không oách bằng BMW nhưng lại là một loại xe tốt, khiêm tốn.



Liên Nhược Hạm liền cười hỏi:



- Lái thử xem.



Hạ Tưởng cũng không mắc mưu:



- Không thử, bây giờ tối rồi, lười lái lắm.



Liên Nhược Hạm thần sắc hơi ảm đạm nói:



- Không muốn gặp ông nội à?



- Muộn rồi, bây giờ chắc ông cũng đã ngủ. Không nên quấy rầy ông.



Hạ Tưởng khéo léo từ chối lời đề nghị của Liên Nhược Hạm. Kỳ thật thì hắn biết đây không phải là đề nghị của Liên Nhược Hạm mà là ý của ông nội. Hắn không phải là không muốn gặp ông cụ mà là cảm thấy thời cơ chưa tới.



Liên Nhược Hạm cũng không miễn cưỡng. Cô đối với sự gặp mặt giữa Hạ Tưởng và ông nội cũng không lạc quan mấy. Hơn nữa tính cách của cô không thích cưỡng ép người khác, nhất là với Hạ Tưởng, lại càng không miễn cưỡng hắn làm việc mà hắn không muốn làm.



Hạ Tưởng liền cúi đầu, nhỏ giọng bên tai Liên Nhược Hạm:



- Ngày tốt cảnh đẹp, làm sao mà có tâm trí lái xe vào buổi tối chứ. Hay là anh "lái" em cho khỏe nha.



Liên Nhược Hạm lập tức đỏ mặt xấu hổ, cô đang ôm tiểu Liên Hạ, oán trách nói:



- Trước mặt con mà cũng không ý tứ chút, cẩn thận con sẽ bị anh dạy hư đó.



Hạ Tưởng vẻ mặt cười xấu xa, không nói lời nào nhưng cứ lầm bầm trong miệng. Liên Nhược Hạm lúc này quay đầu nhìn mới phát hiện con trai đã ngủ tự lúc nào trên vai cô.



Sau khi đưa con vào giường xong, Liên Nhược Hạm liền đi tắm. Khi đang tắm nửa chừng thì Hạ Tưởng đẩy cửa bước vào, muốn tắm chung. Liên Nhược Hạm xấu hổ, cô có dám có giả vờ đanh đá đi nữa thì cô cũng là phụ nữ, cũng có nét thẹn thùng liền bị Hạ Tưởng bắt nạt.



Xa cách còn hơn mới cưới, huống chi sau khi sanh con xong, thân hình Liên Nhược Hạm có sự thay đổi lớn. Mọi thứ trên cơ thể đều trở nên nhẵn nhụi mê động lòng người. Hạ Tưởng vừa là gặp lại nơi cũ, lại niềm vui bất ngờ, được đền bù tâm nguyện.



Trong một đêm, không thể nói hết được sự sung sướng đấy.



Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng vừa dùng điểm tâm xong thì nhận được điện thoại của Mai Thái Bình.



- Đến thủ đô cũng không đến gặp tôi sao? Có phải là hơi quá đáng?



Mai Thái Bình nửa giận nửa đùa.



- Tôi chờ cậu ở nhà họ Mai, đến hay không tự cậu xử lý.