Quan Thần

Chương 663 : Ra về không vui

Ngày đăng: 03:53 20/04/20


Ảnh hưởng đến chính sách cũng được, biến đổi cục diện chính trị cũng được, chỉ cần là ở chế độ hợp lý, chỉ cần không mất nguyên tắc công bằng, sẽ không cho dân chúng nhiều phản cảm lắm. Nhưng chế độ chính trị trong nước lại quyết định rất nhiều quy tắc vừa bất hợp lý, lại không rõ ràng, không đảm bảo được sự công chính là mọi người tham dự trò chơi dưới chế độ rõ ràng mà hợp lý. Dân chúng chẳng những không có quyền tham dự, thậm chí quyền hiểu rõ cũng không có, bởi vậy trong tình huống như vậy, thế lực gia tộc càng lớn mạnh, càng thâm hậu, thương tổn đến chế độ chính trị lại càng lớn.



Đồng dạng, đối với hình tượng của nhà nước lại càng bất lợi.



Nhà nước là cơ cấu quản lý, đồng thời lại là cơ cấu phục vụ, là đại biểu công bằng, một nhà nước chỉ quản lý mà không phục vụ, và không chấp hành công bằng, thì nhà nước đó mắc bệnh vô phương cứu chữa rồi..



Nhà nước cũng giống con người, không có ai trường sinh bất lão, cũng không có nhà nước nào mãi mãi không diệt vong. Khi một người mới mắc bệnh bên ngoài, có lẽ còn có khả năng trị liệu, nhưng khi bệnh nhập phế phủ, chỉ có một đường chết. Thầy thuốc có một câu là, thuốc không thể trị hết bệnh. Tương tự, nhà nước cũng là như thế. Qua nhiều thế hệ khai quốc Hoàng đế đều muốn thiên thu muôn đời, nhất thống giang sơn, đáng tiếc minh chứng thực tế của lịch sử vô tình, chỉ có thể là mộng tưởng



Trung Quốc từ thời Nam Bắc triều bắt đầu xuất hiện chế độ quý tộc (chế độ gia tộc đời đời làm quan), kéo dài đến mấy trăm năm sau, tới Đường triều liền tiêu vong. Mà Đường triều, là một triều đại cường thịnh nhất trong lịch sử Trung Quốc, vì sao? Chính là bởi vì chế độ quý tộc trên căn bản làm trở ngại con đường làm quan của học trò xuất thân nghèo khó, cái gọi là người ở địa vị cao đều là con ông cháu cha, người ở địa vị thấp đều là kẻ nghèo hèn. Chỉ cần xuất thân từ nhà quý tộc, chính là xuất thân cao quý, có thể kế thừa chức quan. Mà xuất thân từ học trò địa vị thấp, dù có cố gắng ra sao, cũng không hơn được cái xuất thân.



Chế độ bất công, sẽ làm cho toàn bộ xã hội không có quyết tâm vươn lên.



Bởi vậy chế độ khoa cử của Đường triều vô cùng hưng thịnh, mới đưa Đại Đường đẩy lên đỉnh cao.



Đồng dạng, ở thời đại Mãn Thanh, một người Mãn tộc, mặc kệ có biết chữ hay không, mặc kệ đọc sách hay không đọc sách, tới khi trưởng thành đều có thể lĩnh tiền đủ để nuôi sống gia đình, tương đương là ngồi mát ăn bát vàng, tương đương là lúc ấy cứ 100 người Hán phải phụng dưỡng một gã người Mãn. Mà một người Hán, sau mười năm gian khổ học tập thi lên tiến sĩ, cho dù có làm một Huyện lệnh., bỗng lộc đạt được cũng giống một người Mãn không học vấn không nghề nghiệp.



Chế độ bất công làm cho triều Mãn Thanh không có tài hoa văn nhân xuất thế.



Bản thân Hạ Tưởng xuất thân từ tầng lớp bình dân, biết rõ gian nan của dân chúng tầng thấp nhất. Hắn cũng đọc qua không ít lịch sử, biết trên thế giới không có chế độ thập toàn thập mỹ, cũng không có tầng lớp tội ác tày trời, hiện tại gia tộc thế lực lớn mạnh, thì cũng không khác so với tầng lớp quý tộc ở cổ đại, nếu gia tộc thế lực càng ngày càng lớn mạnh, sớm muộn gì sẽ dẫm vào vết xe đổ năm đó tầng lớp quý tộc đã gây trở ngại xã hội tiến bộ.



Thực ra tấm gương nhà Ân không xa, hậu thế của vài năm sau, con nhà giàu mới nổi và con nhà quan cũng nhanh chóng trở thành nghĩa xấu, ở dân gian lưu truyền, khiến cho vô số người căm phẫn, gần như tất cả dân chúng đều không có ấn tượng tốt với con nhà giàu mới nổi và con nhà quan. Quan dân đối lập, giàu nghèo đối lập, nảy sinh hàng loạt danh từ mới từ trước kia như so học thức so năng lực phát triển tới so bối cảnh so quan hệ đã biểu đạt phẫn nộ và bất đắc dĩ của dân chúng, bởi vậy dần dần phát triển thành tầng lớp đối lập.



Tầng lớp đối lập còn tốt, nếu dần dần dẫn đường họ, có lẽ còn có thể hóa giải. Nếu phát triển trở thành giai cấp đối lập, sẽ thành mâu thuẫn không thể hòa giải, sẽ thành tai hoạ ngầm cho xã hội.



Nói trắng ra là, bốn đại gia tộc kỳ thật chính là hình thức ban đầu của tai hoạ ngầm cho xã hội, chính là bắt đầu chủ nghĩa tư bản quyền quý - chủ nghĩa tư bản quyền quý là chỉ quyền lực và tư bản hợp mưu, chiếm đoạt và lũng đoạn tài sản xã hội, cắt đứt không phải quyền quý (nhất là chỉ nhiều công ty nhỏ và vừa, ở trong nước đặc biệt chỉ dân chúng bình thường) thông qua cần cù và trí tuệ, công bằng đạt được giàu có.



Hiện tại quy mô thế lực gia tộc mới thành lập qui mô, qua thời gian, tất nhiên sẽ càng ngày càng phát triển lớn mạnh, dù sao trong tay bọn họ có được quá nhiều thứ có thể điều phối tài nguyên xã hội. Cứ thế, thực lực của bọn họ càng ngày càng mạnh, dân chúng bình thường sẽ không cảm giác được công bằng, mất đi sự tin tưởng vào nhà nước.



Bởi vậy bất cứ chính trị gia nào có một tầm nhìn xa, chỉ cần còn có một sự chính trực ngay thẳng, sẽ muốn xã hội ổn định và hoà bình lâu dài, muốn nhà nước ổn định khỏe mạnh mà phát triển, tất nhiên sẽ áp chế thế lực gia tộc không để lớn mạnh thêm.



Như hoàn cảnh trong nước mà nói, sức mạnh của thế lực gia tộc hơn một nửa tập trung ở ngành nghề lũng đoạn. Ngành nghề lũng đoạn vốn chính là ngành sản xuất để cho dân chúng oán than nhất, nhưng lại là ngành sản xuất có lãi kếch sù dễ dàng sinh ra hủ bại. Thế lực gia tộc nếu theo quy luật thị trường mà ý tốt tham gia thị trường cạnh tranh còn đỡ một chút, nhưng hơn phân nửa thế lực gia tộc đều lựa chọn ngành sản xuất kiếm tiền nhanh nhất cũng dễ dàng nhất - lũng đoạn.



Hạ Tưởng biết rằng, hắn không có sức để thay đổi từ căn bản, nhưng nếu hắn đã tái sinh, lại có ưu thế mạng lưới quan hệ, lại có một chút dự kiến trước, hắn liền biết hắn phải làm cái gì, nên cố gắng theo phương hướng nào.



Tiêu diệt thế lực gia tộc là truyện nghìn lẻ một đêm, nếu hắn có thể vận dụng chính trị trí tuệ, có thể ở giữa chu toàn thế lực của gia tộc, có thể ước đoán giống Thủ tướng đang làm. Cuối cùng đạt tới một cân bằng giữa thế lực gia tộc và tầng lớp bình dân, chính là một việc công đức vô lượng.



Đương nhiên, nếu hắn có thể thành công mà trở thành người làm cầu nối thế lực của gia tộc, hắn có thể không bị thất bại ở bên trong đấu tranh chính trị sau này



Hạ Tưởng nếu lựa chọn một con đường không giống bình thường, là đường bằng phẳng cũng tốt, là xiếc đi dây cũng tốt, dù sao hắn phải làm việc nghĩa không được chùn bước mà đi, phía trước có cái gì khó khăn hiểm trở tạm thời mặc kệ, lúc này còn có trạm kiểm soát thứ nhất phải vượt qua, chính là Ngô Tài Dương.



Hạ Tưởng đón ánh mắt nghi ngờ và có chút khinh thường của Ngô Tài Dương, hắn chậm rãi bình tĩnh, thong thả nói:



- Tôi tuy chỉ là một người xuất thân bình dân, không có gì để dựa, có thể đi tới hôm nay, dựa vào đối xử chân thành với mọi người, làm việc thì suy xét thay người khác, không theo đuổi ích lợi phiến diện. Từ sau khi tiếp xúc với thế lực gia tộc, tôi cũng từng nghĩ tới nếu dựa vào thế lực gia tộc, chắc chắn có thể vì bản thân kiếm được nhiều ích lợi, thăng quan phát tài không là vấn đề gì cả...



- Nhưng vấn đề là, mỗi người đối nhân xử thế đều có một điểm mấu chốt, tôi cũng có điểm mấu chốt và nguyên tắc của mình!
- Chúc mừng năm mới Trưởng ban thư ký, có tinh thần chỉ thị gì cho tôi vậy?



- Năm mới, đừng giở giọng.



Thái độ Tiền Cẩm Tùng cũng không tệ lắm, đương nhiên, ông luôn có thái độ không tồi với Hạ Tưởng.



- Nghe nói cậu ở thủ đô? Vừa lúc buổi chiều không có việc gì, đến chỗ tôi, tôi có lời muốn nói với cậu.



Hạ Tưởng sớm đã có ý nhân cơ hội ngồi xuống cùng Tiền Cẩm Tùng, vào lúc mừng năm mới, dễ liên lạc cảm tình, cũng dễ nói những chuyện không tiện nói so với bình thường, dù sao là năm mới, tất cả mọi người đều vội, có thể mượn cơ hội đến cùng nhau, khẳng định đều là bằng hữu quan hệ không tồi.



Người bình thường, vào lúc mừng năm mới còn lâu mới quan tâm.



- Được, ông nói địa điểm ở đâu, tôi sẽ đến.



Hạ Tưởng sảng khoái mà đồng ý luôn.



Đi tới chỗ mà Tiền Cẩm Tùng bảo, trời đã tối. Hạ Tưởng gọi điện thoại nói cho Liên Nhược Hạm là không trở về ăn cơm, bởi vì chỗ Tiền Cẩm Tùng hẹn hắn là một khách sạn.



Tên khách sạn rất kỳ quái, tên là Khoa Khẩu (nói ngoa), vừa nghe đến làm cho người ta không biết là cảm giác gì, tuy nhiên Hạ Tưởng đoán chỉ sợ là khách sạn có đồ ăn vô cùng ngon, sau khi mỗi người ăn xong đều khen không dứt miệng, cho nên mới kêu nói ngoa.



Tới phòng, Tiền Cẩm Tùng chờ đã lâu.



Hạ Tưởng khách khí vài câu, dù sao Tiền Cẩm Tùng là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, để Trưởng ban thư ký chờ, hắn cũng phải tỏ vẻ đủ khiêm tốn.



Tiền Cẩm Tùng lại không khách sáo gì với Hạ Tưởng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, nói thẳng tới việc chính luôn:



- Năm sau tôi sẽ được điều đi...



Hạ Tưởng không có biểu hiện ra kinh ngạc mà Tiền Cẩm Tùng mong chờ, khiến cho Tiền Cẩm Tùng hơi hơi buồn bực, chẳng lẽ Hạ Tưởng đã biết tin tức mình phải đi?



Hạ Tưởng lại nói:



- Tôi đã đoán được, nhưng không biết Trưởng ban thư ký sẽ đi nơi nào thăng chức?



Tiền Cẩm Tùng ha hả cười:



- Tỉnh Lĩnh Nam.



- Chúc mừng ông!



Hạ Tưởng lập tức đoán được ý Tiền Cẩm Tùng, cũng không nói ra, chỉ tiếp tục đặt câu hỏi.



- Làm phó bí thư hay là thường vụ phó?