Quan Thần

Chương 666 : Lý luận về dao làm bếp

Ngày đăng: 03:53 20/04/20


Cổ Ngọc từ bên ngoài đi vào với hai tay ướt. Đôi tay nhỏ bé trắng mịn bị lạnh mà đỏ bừng, vừa thấy Hạ Tưởng đã nói:



- Mau giúp em lấy một con dao, em muốn giết anh...



Hạ Tưởng hoảng sợ:



- Em giết anh làm gì?



- Ái chà, em nói nhầm, là muốn giết cá.



Cổ Ngọc nghịch ngợm mà mỉm cười, quay đầu lại hướng trong sân nhìn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói



- Ông nội làm sao mà tức giận thế? Có phải anh đem chuyện của hai chúng ta nói cho ông không, nên ông mới giận?



"..." Hạ Tưởng dở khóc dở cười, nữ nhân có lối suy nghĩ không giống với nam nhân, điểm xuất phát để xem xét vấn đề cũng kém rất nhiều, hắn đang muốn xoay người vào bếp lấy dao, ánh mắt liền nhìn vào tay Cổ Ngọc, không khỏi quan tâm nói.



- Tay em bị lạnh mà đỏ hết rồi, đừng để da tổn thương vì lạnh. Da của em mỏng, bị tổn thương do giá lạnh dễ để lại vết thương, sẽ không đẹp nữa.



Cổ Ngọc ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp nhìn Hạ Tưởng không chớp, vừa mừng vừa sợ:



- Anh thật sự quan tâm em?



Hạ Tưởng gật gật đầu, hắn quả thật có chút cảm tình với Cổ Ngọc. Thích tính cách đơn thuần và nghịch ngợm, còn có sự vui vẻ bẩm sinh của cô, cùng một chỗ với Cổ Ngọc, làm cho người ta cảm thấy thoải mái và sung sướng.



Cổ Ngọc bỗng chốc cảm động, liền nhào vào lòng của Hạ Tưởng, ô ô mà khóc lên:



- Anh là người rất xấu, em nghĩ rằng anh chỉ là lừa em một lần, về sau không bao giờ để ý tới em nữa, em còn khóc thầm vài lần. Gặp anh muốn hỏi anh, lại sợ anh chê cười em.



Cổ Ngọc khóc giống như một cô bé con, khóc nức nở làm cho người ta thấy thương xót, Hạ Tưởng đang ôm cũng không thể đẩy Cổ Ngọc ra, nhưng bởi vì hai người đang đứng ở trước cửa, sợ để lão Cổ nhìn thấy, hắn liền ôm Cổ Ngọc lui lại sau mấy bước.



Không ngờ Cổ Ngọc hiểu lầm ý tứ của Hạ Tưởng, mặt đỏ tới mang tai:



- Anh muốn làm gì? Ban ngày ban mặt, ông nội còn ở bên ngoài, anh đừng xằng bậy!



Hạ Tưởng dở khóc dở cười, trí tưởng tượng của Cổ Ngọc thật phong phú, nghĩ rằng hắn sẽ giữa ban ngày làm chuyện đó, chẳng lẽ động tác của hắn vậy làm cho cô suy nghĩ? Lập tức không thể không kìm nổi cười, bởi vì lúc Cổ Ngọc ôm hắn, ôm lấy cả cánh tay của hắn, nên hắn không thể giơ tay lên, vì vậy khi ôm Cổ Ngọc, tay ôm xuống phía dưới một ít, liền chạm vào mông Cổ Ngọc.



Làm như hắn có suy nghĩ xấu thì phải.



Hiện tại Hạ Tưởng cũng không có tâm suy nghĩ lệch như vậy, trong lòng hắn có việc không thể bỏ xuống được, nên một chút hứng thú cũng không có. Tuy nhiên ôm Cổ Ngọc vào trong ngực cảm giác cũng quả thật không tồi, chỗ hai tay chạm vào cũng là xúc cảm mười phần, nhưng nhịn một chút, vẫn là buông tay, nhỏ giọng nói:



- Đừng làm cho ông nội thấy, mau buông tay.



Cổ Ngọc nghe lời mà buông Hạ Tưởng ra, lại giống như dỗi mà đem đôi tay nhỏ bé ửng đỏ duỗi đến trước mặt Hạ Tưởng:



- Nhưng lạnh, giúp em hà hơi làm ấm đi.



Hạ Tưởng đem tay Cổ Ngọc - quả thật là mỹ nhân như ngọc, ngọc thủ động lòng người - nắm ở trong lòng bàn tay, chăm chỉ thổi vài hơi ấm.



Như vậy Cổ Ngọc mới vui vẻ, nhanh chóng hôn Hạ Tưởng một cái:



- Em đi nấu cơm cho anh, nhớ kỹ, cố gắng làm ông nội vui. Ông cũng già rồi, có nhiều lúc tính tình giống trẻ con.



Thực ra Hạ Tưởng đã sớm muốn đi khuyên nhủ lão Cổ, hắn lấy dao giúp Cổ Ngọc, đi ra bên ngoài, còn chưa đưa dao cho Cổ Ngọc, đã thấy lão Cổ từ sau núi giả đi qua.



Lão Cổ thấy trong tay Hạ Tưởng cầm dao làm bếp, gương mặt đang nghiêm bỗng nhiên mỉm cười:
Đương nhiên, lý do có đầy đủ thế nào cũng không có thể giải thích với ông. Sau này phải nói cô bé ngốc Cổ Ngọc cho tốt, đừng có luôn ở trước mặt lão Cổ thất thần, khiến lão Cổ nhìn ra manh mối gì sẽ không tốt lắm, giống như hắn gặp một người yêu một người



Trên thực tế cho tới bây giờ, chỉ có vài nữ nhân hắn yêu thực sự, Tào Thù Lê là không cần phải nói, Liên Nhược Hạm là một, Tiếu Giai cũng có cảm tình có nguyên nhân ở bên trong, cuối cùng chính là Cổ Ngọc, hắn hiện tại cũng quả thật có chút tình cảm với Cổ Ngọc



Mà đối với Mai Hiểu Lâm... Có lẽ thật sự chỉ thích hợp làm một hồng nhan tri kỷ.



Giữa trưa, Cổ Ngọc làm một bàn đồ ăn phong phú rất ngon miệng, Hạ Tưởng và lão Cổ khá vui vẻ, liền mở một chai rượu, uống vào mấy ngụm. sau khi ăn ít đồ ăn, Cổ Ngọc liền ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn để hỏi trưng cầu ý kiến của hai người.



Lão Cổ nói:



- Ăn ngon, là lần cháu nấu ăn ngon miệng nhất từ trước đến nay



Hạ Tưởng cũng tốt:



- Ăn ngon thật, tuy nhiên nếu dựa theo cách anh nói thay đổi một chút, thì càng ngon hơn.



Cổ Ngọc vội hỏi:



- Là cái gì?



- Cho ít nước tương thôi.



Cổ Ngọc bực mình, làm bộ muốn đánh Hạ Tưởng, làm cho ông nội có vẻ mặt hồ nghi mà nhìn chăm chú Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, Cổ Ngọc sợ tới mức lè lưởi, vội vàng thu tay, giải thích:



- Trước kia ở tổ lãnh đạo, anh ấy tính tình tốt, có cô nữ đồng sự hay nói đùa với anh ấy, động cái là đánh anh ấy, cháu cũng đi theo bắt chước làm vậy.



Bịa, cực kỳ bịa chuyện, Hạ Tưởng nheo mắt nhìn Cổ Ngọc một cái, phát hiện trong mắt Cổ Ngọc cười giảo hoạt, nghĩ thầm rằng nữ nhân đơn thuần cũng có một tâm tư phức tạp, Cổ Ngọc cũng biết gạt người.



Sau khi nói chuyện, Hạ Tưởng cùng ông Cổ nói trong chốc lát, lại hàn huyên tán gẫu thế cục trước mắt. Lão Cổ không nói ông là người phát ngôn cho ai, Hạ Tưởng cũng không có hỏi nhiều. Dù sao hắn cũng rõ ràng lập trường của ông, biết về sau nên nói chuyện như thế nào với lão Cổ.



Buổi chiều hơn hai giờ, lúc chuẩn bị ra về, lão Cổ nhận một cuộc điện thoại. Tiếp điện thoại xong, cao hứng mà nói với Hạ Tưởng:



- Có một cuộc gặp, cậu nhất định phải tham gia.



Hạ Tưởng thấy vẻ mặt tươi cười của ông, liền hỏi:



- Có chuyện tốt gì hả ông?



- Là một buổi họp mặt chúc tết nội bộ, chính là sẽ không công bố ra ngoài để thăm hỏi một vài đồng chí cán bộ lão thành, cậu có thể theo đi cùng, đến lúc đó sẽ có một vài lãnh đạo trung ương tham gia.



Cơ hội tốt, Hạ Tưởng mỉm cười:



- Đương nhiên tốt, mở mang kiến thức cũng là chuyện tốt.



Chào tạm biệt lão Cổ, Cổ Ngọc đưa Hạ Tưởng ra cửa, đưa đến tận bên ngoài, cô mới nhỏ giọng nói:



- Khi nào anh lại đến thăm em.



Hạ Tưởng lắc đầu:



- Mấy ngày nay là không có thời gian, phỏng chừng còn phải quay về thành phố Yến. Anh cùng lắm ở thủ đô nốt ngày mai, ngày kia phải trở về!



Hạ Tưởng mùng 7 còn phải trực, tuy hắn là bí thư, không đi cũng không ai nói gì, nhưng hiện tại quận Hạ Mã là lúc đi vào quỹ đạo, hắn phải làm gương tốt dẫn đầu.