Quan Thần

Chương 670 : Giằng co

Ngày đăng: 03:53 20/04/20


Quả nhiên, Phó Bá Cử cười vẻ lạnh lùng:



- Hạ Tưởng? Bí thư quận ủy quận Hạ Mã của Thành phố Yến? Cậu không đủ tư cách để được vào trong hội trường này. Tại sao cậu lại trà trộn được vào đây? Là người phụ trách hội trường, bây giờ tôi mời cậu đi ra ngoài ngay lập tức!



Sự tươi cười trên mặt của ông cụ Mai gia đọng lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận:



- Lão Phó, cho qua, cho qua!



Ngược lại thì ông cụ Phó gia tỏ vẻ thoải mái, ông ta khoát tay:



- Việc Hạ Tưởng cản đường tôi, thì xem như việc đã qua. Nhưng Bá Cử mời cậu ta đi ra ngoài là sự suy xét xuất phát từ sự an toàn của hội trường. Dù sao hôm nay nó cũng là người phụ trách của hội nghị này, phải bảo đảm việc an toàn cho các thủ trưởng.



Phó Bá Cử lại thay đổi sắc mặt, mang chút ý cười nói với ông cụ Mai gia:



- Xin Mai lão tha thứ, tôi được Thủ tướng Hà giao trách nhiệm phụ trách trật tự của toàn bộ hội trường. Mà Hạ Tưởng thì một mình tự động xâm nhập vào hội trường, trường hợp này thì không cần phải bàn tới nữa ạ.



Vẻ mặt của Phó Bá Cử luôn mỉm cười, tỏ vẻ cực kỳ tôn kính, nhưng giọng điệu là đang giải quyết việc chung, hiển nhiên là không có ý định nể mặt ông cụ Mai gia. Nguồn: https://truyenfull.vn



Mai Thái Bình nóng nảy, đẩy những người xung quanh Hạ Tưởng ra, đứng chặn ở trước mặt Hạ Tưởng rồi nói:



- Muốn mời Hạ Tưởng đi ra ngoài, đừng mơ. Có bản lĩnh thì cũng mời luôn tôi đi ra ngoài! Đừng lấy Thủ tướng ra để đè mọi người, Hạ Tưởng là do tôi dẫn đến, nếu Thủ tướng trách tội thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.



- Thái Bình. Không được hành động theo cảm tính.



Lời nói Phó Bá Cử thành khẩn, tình ý sâu xa.



- Đây là nơi nào thì cậu chắc chắn rất rõ. Ở đây không phải là nơi cậu đùa giỡn làm bừa được, phải cẩn thận, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ đó.



Ý tứ châm chọc và khinh thường của Phó Bá Cử hoàn toàn biểu lộ ra ngoài.



Cũng do Mai Thái Bình chỉ mới có cấp bậc Phó tỉnh, Phó Bá Cử là Phó Thủ tướng, cấp bậc chênh lệch rất xa. Nếu Phó Bá Cử không phải nể mặt mũi nhà Mai gia, thì thậm chí còn có thể khiển trách Mai Thái Bình một trận không thương tiếc.



Hạ Tưởng thấy sự tình náo loạn kiểu này thì cũng cảm thấy không thể ở đây được nữa. Vì thế, hắn liền chủ động nói:



- Cảm ơn ý tốt của ông cụ và Trưởng ban Mai. Vừa rồi vốn tôi là đưa người đến đây, vừa lúc gặp Chủ tịch tỉnh Ngô, nói chuyện mấy câu nên đã quên đi ra ngoài. Đã có quy định thì phải tuân theo, tôi sẽ ra bên ngoài chờ đợi, cũng không có việc gì đâu ạ.



Phó Bá Cử nghe thấy Hạ Tưởng đưa Ngô Tài Giang ra thì ánh mắt không khỏi chớp chớp mấy cái, lông mày hơi nhíu lại.



Mặc dù Hạ Tưởng và Phó gia bất hòa với nhau, đã cùng Phó Tiên Phong so chiêu và đánh cho Phó Tiên Phong không còn lực để trả đòn, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân căn bản để ông cụ Phó gia và Phó Bá Cử tức giận với Hạ Tưởng. Với thân phận của hai người bọn họ mà nói thì cũng không chấp nhặt những việc nhỏ nhặt như vậy, cũng không đến mức độ nhân cơ hội này để gây khó khăn cho Hạ Tưởng.



Điều mà ông cụ Phó gia và Phó Bá Cử hận Hạ Tưởng thấu xương chính là việc chọn người vào vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến.



Việc Hạ Tưởng trợ giúp cho hành động Khâu gia liên hợp Mai gia đã rơi vào trong tai Phó gia, sau đó Phó gia mới biết được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến sẽ thay đổi người, bọn họ kinh hãi vội vàng bắt tay vào vận tác, nhưng mà vẫn chậm một bước. Chẳng những Khâu gia đã đi trước một bước mà ngay cả Ngô gia cũng có ý tham gia, Phó gia đã chậm chân hơn rất nhiều, vì thế không còn một chút hy vọng.



Bởi vậy, Phó gia đem toàn bộ mọi căn nguyên của sự thất bại này quy kết lên người Hạ Tưởng, cho rằng sở dĩ Hạ Tưởng làm như vậy, nói cho cùng chính là cố tình và muốn cố ý đối nghịch với Phó gia, mục đích chính là không muốn Phó gia lớn mạnh tại tỉnh Yến. Là người, nếu nhẫn nhịn được thì nên nhẫn nhịn, nhưng trường hợp này thì không thể được rồi, tất cả mọi người của Phó gia, bao gồm cả Phó Tiên Phong ở bên trong, tất cả đều rất phẫn nộ.




Ý đồ Phó Bá Cử rất rõ ràng, các người không phải đang muốn giữ gìn Hạ Tưởng sao? Được, nếu thật sự muốn một lòng giữ gìn Hạ Tưởng thì cũng đừng trách khi ở trước mặt Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng thì y sẽ nhắc tới việc này. Điều này sẽ khiến hai nhà Khâu gia và Mai gia cũng phải suy nghĩ thật kỹ về độ nặng nhẹ, đó là để Hạ Tưởng ở đây trọng yếu hơn hay là để Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng không vui là trọng yếu hơn?



Quả nhiên lời của Phó Bá Cử vừa ra khỏi miệng rất có uy lực. Khâu Nhân Lễ không nói gì nữa, chỉ có liếc mắt nhìn ông cụ Khâu gia một cái. Mai Thái Bình thì dưới chân cũng chần chừ, theo bản năng nhìn về phía ông cụ Mai gia với ánh mắt trưng cầu ý kiến.



Lúc này Hạ Tưởng đang đứng ở giữa đám người nhưng thật ra thì hiện tại không ai để ý đến. Bởi vì từ sau lúc Phó Bá Cử nâng Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra thì Khâu Nhân Lễ trở nên do dự và Mai Thái Bình bắt đầu chần chừ khó quyết định. Cả hai người đều phải trưng cầu ý kiến của hai ông cụ, hành động này có thể toát ra một tin tức cực kỳ quan trọng, đó là Chủ tịch Quốc hội có phải người thuộc thế lực phản đối gia tộc của bọn họ hay không thì Hạ Tưởng không dám đưa ra kết luận, nhưng Thủ tướng thì tuyệt đối đi lại không gần gũi với thế lực gia tộc bọn họ, thậm chí có thể nói là có khoảng cách nhất định!



Sự tình, càng lúc càng tinh tế, cũng càng lúc càng có ý tứ...



Thủ tướng là một nhân vật đỉnh cao của quyền lực, nếu để lại một ấn tượng không tốt với nhân vật này thì sẽ không hay ho gì, điều này tất nhiên làm cho cả hai nhà Khâu gia, Mai gia phải đem lòng kiêng kị.



Dĩ nhiên trên phương diện các tin tức đối ngoại công khai và các tài liệu công bố ra ngoài thì cũng sẽ không nhìn ra được điều gì. Mặc dù có rất nhiều chính sách được đưa ra sân khấu nhưng về mặt bản chất thì cũng sẽ không tạo ra được sự thương tổn đến các ngành sản xuất lũng đoạn của thế lực các gia tộc đối nghịch. Bởi vì từ trước đến nay để đưa ra được các chính sách thì cơ bản là kết quả thỏa hiệp trong chính trị.



Mặc dù rất muốn giữ Hạ Tưởng lại, nhưng sau khi Phó Bá Cử nâng hai nhân vật có quyền lực tối cao là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra thì cũng làm cho một người có tính cách không sợ trời không sợ đất như Mai Thái Bình rốt cục cũng phải lùi bước, mà Khâu Nhân Lễ cũng phải duy trì một thái độ trầm mặc thỏa đáng. Điều này chứng minh rằng hoặc là Thủ tướng, hoặc Chủ tịch Quốc hội, hoặc là cả hai người đang đảm đương vị trí Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đều khiến cho Mai Thái Bình và Khâu Nhân Lễ cảm thấy áp lực.



Hôm nay tháp tùng lão Cổ đến đây để xem náo nhiệt, không nghĩ rằng đúng thật là cực kỳ náo nhiệt. Chẳng những gặp mặt được ông cụ Phó gia và ông cụ Khâu gia mà còn gặp được Phó Bá Cử, mà quan trọng nhất chính là Hạ Tưởng còn phát hiện ở trong không khí này còn có một số ý tứ sâu xa gì đó.



Thu hoạch không nhỏ, có thể nói là rất nhiều thu hoạch, không uổng công đã đi đến đây.



Thấy không khí lúc này có vẻ trở nên vắng lặng, cũng là lúc mà hắn nên ra mặt. Vì thế Hạ Tưởng nói:



- Chỉ vì một chút việc nhỏ nhặt của tôi mà đã làm cho mọi người không được vui, thật sự là tôi không phải. Ông cụ Mai, Trưởng ban Mai, ông cụ Khâu, Trưởng ban Khâu, ông cụ Phó, Phó Thủ tướng Phó, tôi xin bày tỏ sự xin lỗi chân thành nhất đối với mọi người. Là do tôi đi nhầm vào trong hội trường nên mới tạo không ít phiền toái cho mọi người. Bây giờ cũng là lúc tôi nên rời khỏi đây, như vậy sẽ bớt phần tạo thêm những phiền phức cho mọi người.



Hạ Tưởng cúi đầu chào mọi người, sau đó xoay người bước đi...



- Tiểu Hạ, cậu không cần phải đi…



Rốt cuộc ông cụ Khâu gia cũng lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, có vẻ khó nghe. Chất giọng của ông cụ và vẻ người giống hệt nhau, làm cho người khác cảm thấy không được thoải mái. Nhưng Hạ Tưởng thì lại nghe ra sự thân thiết ở bên trong giọng nói của ông cụ nhà Khâu gia.



Chắc chắn là Khâu Tự Phong đã đem đến những ảnh hưởng nhất định tới ông cụ Khâu gia, từ đó ảnh hưởng tới sự quan tâm của ông cụ đối với Hạ Tưởng.



Ông cụ Khâu gia nói ra suy nghĩ của mình nên Hạ Tưởng phải chỉnh trang lại hành động và thái độ của mình. Hắn vội vàng đứng lại, xoay người lại, tỏ vẻ rất cung kính nói:



- Ông cụ, ngài có chỉ bảo gì?



- Vẫn nghe Tự Phong nói rất nhiều về cậu, nói rằng cậu là người bạn tốt nhất của nó mà tôi thì vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Hôm nay thật khó mới có cơ hội gặp gỡ như thế này, ồ, dù sao đây cũng là buổi chúc mừng năm mới, kiểu gì cậu cũng phải ở lại nói chuyện với tôi một chút.



Hai mắt của ông cụ Khâu gia vẫn híp lại đột nhiên chậm rãi mở ra, liếc mắt nhìn Phó Bá Cử một cái rồi thong thả nói.



- Cậu nói cho Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng biết rằng Hạ Tưởng chính là khách của tôi. Nếu Hạ Tưởng có vấn đề gì thì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.



Lời nói của ông cụ Khâu gia rất chậm, thanh âm cũng không lớn, hơn nữa tiếng nói khàn khàn mà nếu không cố tình lắng nghe thì sẽ không rõ. Nhưng lúc này, những người ở đây đều nghe rất rõ ràng, giống như tiếng nổ lớn đánh thẳng vào trong tim của mọi người.



Nói như vậy xem như ông cụ Khâu gia hoàn toàn đảm đương việc này? Nói cách khác, để Hạ Tưởng ở lại thì ông cụ cũng không sợ đắc tội với Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng?