Quan Thần

Chương 683 : Mê cục

Ngày đăng: 03:53 20/04/20


Hạ Tưởng thông báo cho Hoàng Kiến Quân, để y tổ chức lực lượng cảnh sát phụ trách trật tự trong hội hoa đăng, cam đoan không để xảy ra sự cố. Hoàng Kiến Quân đã cam đoan, nói rằng sẽ đích thân đứng ra phụ trách duy trì trật tự.



Vừa mới bố trí xong tất cả, không ngờ Trang Thanh Vân lại đến phòng làm việc.



Hạ Tưởng đứng dậy chào đón, thể hiện sự lễ phép, Trang Thanh Vân gật đầu đáp trả, không vòng vo mà trực tiếp nói:



- Tôi muốn xin anh nghỉ phép trước, 20 tháng 1 là sinh nhật của thị trưởng Hồ, phải trễ nửa ngày.



Hạ Tưởng cười híp mắt.



Trang Thanh Vân không phải đến xin phép, còn đến một tuần nữa, có ai lại xin sớm cả tuần? Cậu ta muốn ám chỉ gì đây.



Mặc kệ là Trang Thanh Vân tự đề ra hay là do ý của Hồ Tăng Chu, bữa tiệc sinh nhật của Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng nhất định phải đi. Nếu không thì hắn có vẻ quá lên mặt. Hơn nữa Trần Phong sắp rời chức, trên cơ bản Hồ Tăng Chu tiếp nhận chức vụ Bí thư đã là kết cục đã định, hắn cần phải hàn gắn lại mối quan hệ gần xa với Hồ Tăng Chu.



Những việc trong chính trị luôn luân phiên nhau, Hồ Tăng Chu là nhân vật số một, có tầm mắt cao, quyền lực lớn thì lòng dạ sẽ rộng rãi hơn, trong đấu tranh chính trị sẽ chiếm được vị trí có lợi, từ lập trường trung lập trước kia đổi thành đẩy mạnh phong cách chấp chính của mình, y phải đoàn kết một nhóm người.



Hiển nhiên, Phó Tiên Phong không phải là đối tượng để y đoàn kết.



Hạ Tưởng tỏ ra hiểu ý cười:



- Được, được, sinh nhật thị trưởng Hồ nhất định sẽ có nhiều bạn thân đến, nếu thị trưởng Hồ không chê bai thì đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến chúc thọ.



Trang Thanh Vân thấy Hạ Tưởng nghe tiếng đàn đã hiểu ý, cũng hiểu ý cười:



- Tôi nghĩ thị trưởng Hồ nhất định sẽ rất vui.



Lời nói của Trang Thanh Vân không phải là tùy ý nói, thái độ của y đại khái cũng là thái độ của Hồ Tăng Chu. Hạ Tưởng ít nhiều gì cũng hiểu được, Trần Phong rời chức, chắc chắn Hồ Tăng Chu cũng có nghe qua, nhưng Trần Phong rời chức không phải là trọng tâm mà trọng tâm là ai sẽ đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng.



Đúng rồi, rốt cuộc ai sẽ đảm nhiệm chức vụ thị trưởng, đây cũng là vấn đề mà Hạ Tưởng luôn đắn đo.



Vu Phồn Nhiên là Phó thị trưởng thường vụ, theo lý thì y là người đảm nhiệm, nhưng kinh nghiệm của y còn non nớt, thời gian đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng thường trực quá ngắn, bước thêm một bước lên vị trí Thị trưởng thì gần như không thể. Hơn nữa cho dù phía trên có người ủng hộ, miễn cưỡng lên chức cũng khó có người phục tùng.



Về cơ bản, khả năng Vu Phồn Nhiên đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng có thể loại bỏ, trừ phi xuất hiện các nhân tố bất ngờ.



Nếu đề bạt từ các ủy viên thường vụ đương nhiệm ở thành phố Yến thì ngược lại Phó Tiên Phong là người thích hợp nhất.



Là một Phó bí thư thành ủy, là nhân vật xếp thứ ba ở thành phố Yến, Phó Tiên Phong ở Thành ủy công tác cũng được hai năm rồi, về cơ bản mọi việc cũng coi như tốt, chủ yếu là cấp trên có người, lại có bối cảnh vững chắc, nếu cố gắng làm việc sẽ có nhiều hi vọng.


Hạ Tưởng sau khi dặn dò xong, luôn dặn mọi việc phải chú ý đến an toàn, sau đó liền rời khỏi, tối nay Liên Nhược Hạm còn ở nhà đợi hắn.



Hạ Tưởng cho tài xế và Triều Vĩ Cương về nhà, hắn tự mình lái xe đến nhà Liên Nhược Hạm, nửa đường nhận được điện thoại của Khúc Nhã Hân.



- Lãnh đạo, tôi muốn báo cáo với ngài về việc liên quan đến Tập đoàn Tứ Ngưu, Chủ tịch Dương tuy đã đồng ý xây trang trại chăn nuôi ở quận Hạ Mã nhưng có một điều kiện…



- Điều kiện gì?



Hạ Tưởng không ngờ sự việc lại tiến triển nhanh như vậy, thuận lợi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, cũng khiến cho hắn càng xem trọng khả năng làm việc của Khúc Nhã Hân.



- Chủ tịch Dương đã để ý miếng đất hoang là nơi tiếp giáp giữa quận Hạ Mã và huyện Thường Sơn, nói là rất thích hợp để xây trang trại chăn nuôi, còn miếng đất ở thôn Thành Tây, cô ấy muốn chỉ định chuyển nhượng cho Tập đoàn Chúng Đại!



Khúc Nhã Hân không rõ mục đích của Dương Quốc Anh là gì, tại sao Tập đoàn Tứ Ngưu và Tập đoàn Chúng Đại lại cùng xuất hiện? Tại sao lại chuyển nhượng miếng đất cho Tập đoàn Chúng Đại, cô ấy nghĩ mãi cũng không có lời giải đáp.



Hạ Tưởng đang lái xe nhanh như bay, nghe câu này xong lập tức giật cả mình, liền dừng xe lại, tiêu hóa tin tức kinh người mà Khúc Nhã Hân mang đến.



Phản ứng đầu tiên của Hạ Tưởng cũng giống như phản ứng của Khúc Nhã Hân lúc đó, kinh ngạc mà khó hiểu, cũng vô cùng buồn bực giữa Tập đoàn Tứ Ngưu và Tập đoàn Chúng Đại không có làm ăn qua lại, tại sao Dương Quốc Anh lại ra mặt cho Trịnh Nghị? Chẳng lẽ Dương Quốc Anh đã âm thầm nhận lợi ích của Trịnh Nghị, hay là xuất phát từ nguyên nhân chính trị?



Dương Quốc Anh không chỉ là Chủ tịch Tập đoàn của Tập đoàn Tứ Ngưu, cô ấy cũng là nhân vật chính trị, cô ấy là cán bộ của doanh nghiệp nhà nước, có lập trường chính trị và lấy hướng đi chính trị là chuyện bình thường, nhưng giữa cô ấy và Trịnh Nghị có qua lại với nhau, việc đề xuất chuyển nhượng đất cho Tập đoàn Chúng Đại khiến cho Hạ Tưởng nghi ngờ rất nhiều, càng thêm một tia cảnh giác. Không ngờ hành động của hắn muốn bóp chết thứ sữa bột gây sỏi thận lại liên quan đến Dương Quốc Anh và Trịnh Nghị, hoặc có thể nói có quan hệ với Phó Tiên Phong, thật sự là có thu hoạch ngoài dự đoán.



Nếu Dương Quốc Anh không có quan hệ với Trịnh Nghị và Tập đoàn Chúng Đại thì cũng có liên hệ với Phó Tiên Phong, nếu không bà ấy cũng không đưa ra một yêu cầu xem ra không hợp lý và có lợi ích ngầm, Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc rồi nói với Khúc Nhã Hân:



- Để tôi xem xét lại, sau này mới trả lời cho cô biết.



Trước khi Hạ Tưởng chưa hiểu được ý định của Dương Quốc Anh thì sẽ không liều lĩnh đáp ứng yêu cầu của bà ấy. Tuy Dương Quốc Anh chủ động đưa ra địa điểm rất hẻo lánh, gần như là đất hoang, cách xa thành phố, danh nghĩa là khu trực thuộc của quận Hạ Mã nhưng thực tế là miếng đất không ai quản lý của quận Hạ Mã và huyện Thường Sơn. Tuy là hẻo lánh, hoang vắng nhưng là ở dưới chân núi, tốn một ít thời gian và tiền bạc để sửa sang lại xây thành trang trại chăn nuôi cũng là một địa điểm không tồi, hơn nữa lại cách xa thành phố sẽ không ảnh hưởng xấu đến quận Hạ Mã.



Nhưng vấn đề là chắc chắn Dương Quốc Anh có mưu đồ khác, nếu không thì không thể bỏ một nơi tốt như vậy mà không dùng nhường cho người khác. Nhân vật chính trị trước đến giờ không có người tốt việc tốt, càng không có chuyện thể hiện phong cách.



Hạ Tưởng vừa nghĩ vừa lái xe đến Sâm Lâm Cư, rồi lại trực tiếp đến nhà Liên Nhược Hạm.



Bởi vì có Liên Nhược Hạm đến nên Liên Cư rộn vang tiếng cười, Vệ Tân đã đến từ sớm, trước là giúp dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, bố trí lại phòng ốc theo thói quen của Liên Nhược Hạm, toàn bộ căn nhà từ trong ra ngoài rực rỡ hẳn lên.



Hạ Tưởng chưa vào đến cửa đã thấy Liên Hạ chạy vội đến, luôn miệng gọi ba rất thân thiết, lao thẳng vào lòng, nhóc con càng lớn càng khỏe, Hạ Tưởng ẵm nó đưa cao lên đầu, xoay một vòng, chọc cho Liên Hạ cười không ngừng.



Buông Liên Hạ xuống đi vào phòng, phát hiện nhà Liên Nhược Hạm vẫn như trước, trong nháy mắt thời gian như quay ngược về quá khứ, quay về thuở xưa hắn và Liên Nhược Hạm mới quen biết nhau, lại nhìn thấy vẻ cười nhạt và ánh mắt đầy phức tạp của Vệ Tân, cùng với cách bày trí trong nhà đều theo phong cách của Vệ Tân, khiến Hạ Tưởng lại quay về vẻ ngẩn ngơ của ngày xưa.



Liên Nhược Hạm không khác xưa mấy vẫn kiểu dáng cũ, cười duyên dáng phảng phất như hoa sen trong nước, lẳng lặng nhìn Hạ Tưởng, Vệ Tân lại có ánh mắt phức tạp, hình như vừa u oán vừa bất đắc dĩ, nhìn thẳng Hạ Tưởng vài lần, cuối cùng cũng bế Liên Hạ lên lầu, giành không gian cho Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm.