Quan Thần

Chương 835 : Khẩn cấp, dư luận xôn xao

Ngày đăng: 03:56 20/04/20


Lộ Hồng Chiêm rút điện thoại ra, đang định tự mình gọi điện thoại cho Giám đốc sở Mã ngay trước mặt Hạ Tưởng và Vu Binh, không ngờ di động vừa mở ra đã đổ chuông, khiến y giật mình, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến liền vui mừng khôn xiết, nói với Hạ Tưởng một câu dường như có ý khoe khoang:



- Giám đốc sở Mã đích thân gọi tới.



Lộ Hồng Chiêm nào biết rằng, cuộc điện thoại mà hắn sắp nghe, là cuộc gọi thiếu chút nữa khiến y thân bại danh liệt.



Hạ Tưởng không tỏ thái độ gì, chỉ phất phất tay, có ý bảo Lộ Hồng Chiêm cứ nghe máy.



Lộ Hồng Chiêm liền vô cùng đắc ý nghe điện thoại:



- Xin chào Giám đốc sở Mã, tôi vừa định gọi điện cho ngài, ngài đã gọi tới, thật trùng hợp, tôi có việc cần báo cáo với ngài.



Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy phẫn nộ của Mã Kiệt:



- Đồng chí Lộ Hồng Chiêm, mời anh lập tức đến Sở công an tỉnh họp, việc khẩn cấp, lập tức lên đường.



Lộ Hồng Chiêm thoáng chốc liền sợ ngây người, chưa hề nghe nói gần đây có cuộc họp quan trọng nào, liền hỏi thêm một câu:



- Giám đốc sở Mã, họp gì cơ ạ?



- Cứ đến rồi anh sẽ biết.



Mã Kiệt nói cụt lủn rồi dập máy luôn.



Bây giờ thì họp hành gì? Lộ Hồng Chiêm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, y đương nhiên không biết, một cơn bão táp nữa lại đang hình thành, hơn nữa còn chỉ thiếu chút nữa là khiến y lật thuyền.



Sắc mặt Lộ Hồng Chiêm cực kỳ tệ, y cũng không ngốc, đương nhiên thấy rõ trong lời nói của Giám đốc sở Mã ẩn chứa cơn giận đang được kìm nén, đã xảy ra chuyện gì? Giám đốc Sở Mã tại sao lại nổi giận với y? Trong lòng y thấp thỏm, lo lắng không yên mà nhìn Hạ Tưởng và Vu Binh, nhưng lại không thấy được bất kỳ chuyển biến cảm xúc nào từ trên gương mặt hai người.



Đều là những người có tài diễn kịch, đều thản nhiên như không, Lộ Hồng Chiêm mặt mày có phần ủ dột, vốn định nở mày nở mặt một chút thì bị mắng một trận phủ đầu, lại còn ngay trước mặt tất cả mọi người, trên gương mặt y thể hiện có phần không nhịn được, ngượng ngùng nói:



- Tôi phải tới thành phố Yến họp, việc điều tra đợi sau khi tôi quay về sẽ quyết định lại.



Sở công an tỉnh có lệnh không thể không nghe, Lộ Hồng Chiêm lập tức gọi tài xế, lên ô tô lên đường. Lúc sắp đi còn đặc biệt dặn dò Long Khổng vài câu, bảo anh ta trước khi y về không được nói bất kỳ điều gì, phải kiên định lập trường, không được dao động, không được để bị vài câu nói của người khác hù dọa.




- Đã đến thành phố Yến rồi, đã chạm trán các đồng chí ở Sở công an tỉnh, không kịp quay về nữa rồi.



Ngừng một chút, giống như nhớ ra điều gì:



- Quên không nói, khi nãy trên đường vội vàng chỉ lo báo cáo tình hình, Phó thị trưởng Hạ hiện đang cùng tổ điều tra điều tra chuyện mặt sẹo…



- Tất nhiên là tôi biết hắn đang làm gì, không phải là bọn họ vẫn chưa tìm ra chứng cứ sao?



Trong lòng Cổ Hướng Quốc như thiêu như đốt, cứ luôn cảm thấy đằng sau việc Hạ Tưởng vắng mặt trong cuộc họp là có âm mưu gì đó rất nguy hiểm.



- Có vẻ như… cũng đã điều tra ra một chút.



Lộ Hồng Chiêm đã đến thành phố Yến, bình tĩnh lại, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, trong lòng không hiểu tại sao mà bắt đầu hoảng loạn.



- Khi tôi đi, bọn họ vừa đưa ra mấy bản khẩu cung, gần như đã chạm gần đến chân tướng sự việc…



Nghe Lộ Hồng Chiêm kể lại, Cổ Hướng Quốc thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên:



- Cái gì? Tình hình nghiêm trọng như thế mà ông không nói sớm? Ông muốn hại chết người ta à? Ông Lộ ơi ông Lộ, sự nhanh nhạy chính trị của ông để đâu rồi?



Quăng điện thoại xuống, Cổ Hướng Quốc lập tức gọi điện thoại cho Long Khổng, tắt máy, dự cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng rõ rệt, lại gọi điện cho Biểu Lý và Anh Thành, tổng đài báo rằng không thể liên lạc được. Sau cùng lại gọi cho Hạ Tưởng, cũng đang tắt máy.



Hỏng việc rồi, tình hình cực kỳ xấu, chẳng lẽ Long Khổng đã nhận tội rồi? Cổ Hướng Quốc lại nghĩ, không đúng, nếu muốn thẩm tra Long Khổng, Hạ Tưởng không có quyền thẩm vấn, tổ điều tra càng không có quyền đó, ngoại trừ Ủy ban kỷ luật thành phố đứng ra, chiếu theo pháp luật bắt giam Long Khổng.



Đúng, Ủy ban kỷ luật thành phố, Cổ Hướng Quốc cũng không để ý tới chức danh Thị trưởng gì nữa, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vô cùng lo lắng vội vã tự mình đến văn phòng của Lữ Nhất Khả, cũng không buồn để ý phép lịch sự gõ cửa, đẩy thẳng cửa đi vào trong:



- Chủ nhiệm Lữ có ở đây không?



Thư ký của Lữ Nhất Khả có lẽ là lần đầu nhìn thấy người luôn điềm tĩnh như Thị trưởng Cổ cũng có lúc thất thố, liền sửng sốt:



- Chủ nhiệm Lữ dự xong Hội nghị thường vụ đã vội vàng ra ngoài, chưa quay về văn phòng.