Quan Thanh

Chương 116 : Cải trang thị sát huyện (1+2)

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Xe chuyên dụng của Đỗ Canh là một chiếc xe Santana 2000 mới tinh. Nếu tính thời điểm ấy thì đây quả thực là một đãi ngộ rất tốt. Sau khi loại xe này được đưa ra thị trường thì đã nhanh chóng trở thành xe dùng cho công vụ và thương vụ trong cả nước. Đỗ Canh đổi chiếc xe này thay cho chiếc Hồng Kỳ cũ cũng chưa được nửa năm.



An Tại Đào ngồi ở ghế lái phụ. Lái xe Triệu nhanh chóng chạy xe đi. Đỗ Canh thì im lặng tựa lưng vào ghế sau, suy nghĩ chuyện của mình. An Tại Đào thì nhàm chán lật mấy quyển tạp chí Đỗ Canh bỏ trong xe. Tin tức trang đầu của báo Tân Hải Thần là của phóng viên Mã Hiểu Lệ. An Tại Đào nhìn đến Thần Báo thì trong lòng tự nhiên có vài phần thân thiết, không khỏi cảm giác cay cay nơi mắt.



Theo tin tức này đưa tin thì đúng là chuyện mà Đỗ Canh muốn đến huyện để làm.



"Một người chết, ba người mất tích, thiệt hại kinh tế hơn triệu đồng" Dòng đầu tiên của bài báo viết. "Ba đến bốn giờ rạng sáng ngày hôm qua, gió to, dông tố kèm theo mưa đá đã bất ngờ đổ xuống huyện Cao Lãm và huyện Hằng Thái. Theo người phụ trách của huyện Cao Lãm miêu tả lại thì toàn bộ năm xã, thị trấn, năm mươi hai thôn ấp bị tổn thất nghiêm trọng. Thời tiết ác liệt đã làm gián đoạn việc cung cấp điện cho ba xã, thị trấn. Một cụ bà 91 tuổi ở thị trấn Mã Kiều, huyện Cao Lãm đã bị thiệt mạng do nhà bị sụp đè chết. Trong vụ thảm họa này, còn có ba người mất tích, hai người bị thương nặng, năm người bị thương nhẹ. Bước đầu công tác thống kê được, 4.5 vạn mẫu rau quả bị hủy hoại, 3198m2 vườn trại bị phá hủy, 609 ngôi nhà bị hư hao, trong đó có 73 ngôi nhà là bị sụp hoàn toàn. Tính đến trước mắt thì tổn thất của toàn bộ huyện đã lên đến hơn một triệu đồng.



- Sau khi tai nạn diễn ra, lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cao Lãm đã xuống xem xét tình hình, giám sát toàn bộ tình trạng giao thông và phối hợp với người dân trong việc tìm kiếm, cứu hộ những người dân bị mất tích; động viên 65 hộ đang trong tình trạng nguy hiểm di dời đến nơi an toàn; sắp xếp cho 73 hộ gia đình nơi ở mới; hơn 60 nhân viên cầu đường đã tham gia vào việc sửa chữa đường bộ, khôi phục lại việc cung cấp điện. Tại thị trấn bị thiệt hại nhiều nhất trong đợt thảm họa này là thị trấn Mã Kiều, 288 thôn dân đã được di dời đến nơi an toàn. Mì ăn liền, chăn bông cũng đã được đưa đến tay người dân.



Tai họa này đã được thông báo lên thành phố. Ủy ban nhân dân thành phố đã phân công cho Phó chủ tịch thành phố phụ trách quản lý nông nghiệp Tôn Quân Thắng dẫn theo các cán bộ lập thành một tổ cán bộ đến huyện Cao Lãm để chỉ đạo việc cứu tế.



Căn bản, Đỗ Canh không có lịch trình để làm công việc này. Điều này hoàn toàn là do ông ấy nhất thời nhiệt huyết dâng trào, thậm chí còn không có thông báo cho văn phòng Thành ủy. Buổi sáng, sau khi ông đọc báo xong, thì quyết định đi ngay. Cho nên, vốn mỗi lần Bí thư Thành ủy xuất hành đến các cơ sở thì phải có người đi theo, cũng như là có phóng viên truyền thông đi cùng. Nhưng chuyến đi lần này của Đỗ Canh đến huyện lại quá im ắng.



Ở văn phòng Thành ủy, Tống Lượng thì đi tỉnh, còn người chủ trì công tác của Thành ủy là Phó chủ nhiệm Mạnh Đông Linh cũng không rõ ràng lắm. Không ngờ Bí thư Đỗ lại lặng yên xuống tham quan cơ sở.



An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, rồi quay đầu lại hỏi Đỗ Canh:



- Bí thư Đỗ, không phải là nên thông báo cho văn phòng Thành ủy, yêu cầu văn phòng Thành ủy thông báo cho huyện Cao Lãm.



Đỗ Canh hừ một tiếng nhưng bất chợt cười tươi:



- Không cần, tôi chỉ muốn xem xét tình hình một chút. Không cần phải quá kinh động đến người dân.



An Tại Đào ồ lên một tiếng rồi xoay người lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Chiếc Santana 2000 lao nhanh như vút, đến hơn giữa trưa một chút đã đến huyện Cao Lãm. Đỗ Canh đi đột ngột vào buổi trưa nên hai người vẫn chưa ăn cơm. An Tại Đào cảm thấy đói bụng nhưng vẫn cố kìm nén xuống. Chỉ có điều là lão Triệu, lái xe cho Đỗ Canh thì lại không chịu nổi, cười nói một câu:



- Bí thư Đỗ, buổi trưa ngài còn chưa ăn cơm. Ngài xem chúng ta nên tìm một quán ăn nào đó kiếm chút gì bỏ bụng chứ?



Đỗ Canh ngẩn người ra, mỉm cười:



- Được, được, ăn cơm thôi. Lão Triệu, ông tìm một quán ăn sạch sẽ nào đó để chúng ta dùng cơm.



Đỗ Canh đối mặt với những cấp dưới của mình trong chốn quan trường thì uy nghiêm vô cùng nhưng khi đối đãi với người lái xe thì lại rất bình dị, gần gũi. Mà đối với những nhân viên bình thường trong cơ quan, thì ông ta lại tỏ ra rất khách khí. Càng đối mặt với cán bộ có chức vụ nhất định thì ông lại càng có thái độ tự cao tự đại.



Đây chính là điểm khiến cho An Tại Đào khâm phục Đỗ Canh. Đỗ Canh đúng là người sinh để làm quan. Ông ta biết ai nên tự cao tự đại, biết ai không nên. Người thân cận thì nhất định phải thân cận. Người nên lôi kéo thì nhất định phải lôi kéo. Người nên duy trì khoảng cách thì nên duy trì khoảng cách. Người cần phải nhường thì nhất định phải nhường. Cách cư xử này khiến cho người bên cạnh không có cảm giác có khoảng cách, lại sinh ra cảm giác thân cận và trung thành; khiến cho cấp dưới phải kính sợ. Đỗ Canh về phương diện này đúng là làm rất tốt.



Lão Triệu là người từ địa phương khác đến làm lái xe cho Đỗ Canh hơn mười năm nay, hiển nhiên là đã quá quen thuộc với Đỗ Canh. Ông ta liếc mắt nhìn An Tại Đào cười ha hả nói:



- Thư ký Tiểu An, cậu vừa mới được bổ nhiệm làm việc bên cạnh Bí thư Đỗ. Cậu đừng quá lo lắng, cũng như quá gò bó. Bí thư Đỗ là người rất bình dị, gần gũi.



Đỗ Canh bật cười hai tiếng. An Tại Đào ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng thì âm thầm lắc đầu. Lo lắng? Gò bó? Làm như tôi là loại nhóc con hỷ mũi chưa sạch vậy.



Khi nói chuyện thì xe đã tiến vào huyện Cao Lãm. Ven đường có một quán cơm bình dân. Lão Triệu liền dừng xe lại.



- Bí thư Đỗ, ngài im lặng đến đây thì chúng ta cũng đừng nên đến khách sạn lớn. Quán ăn bình dân là được rồi. À, thư ký Tiểu An, bữa cơm này do Bí thư Đỗ đãi. Ông ấy còn nợ tôi vài bữa cơm.



Đỗ Canh cười mắng một tiếng:



- Lão Triệu ông đó! Được, hôm nay tôi đãi nhưng bữa cơm này không được vượt qua một trăm đồng. Vượt qua một trăm đồng thì chị dâu của ông sẽ về lải nhải không ngừng đó.



Ba người bước vào quán cơm bình dân. Quán ăn này tuy không lớn nhưng lại rất sạch sẽ. Ba người chọn món bánh sủi cảo để dùng. Trên bàn ăn, Đỗ Canh kéo hai ống tay áo lên để ăn cho ngon miệng. Thỉnh thoảng trò chuyện vui vẻ với hai người. Nói chung, không khí trên bàn ăn rất tốt.
- Phó chủ tịch thành phố Tôn, thật là ngại quá. Tôi vừa mới nhận được thông báo, Bí thư Thành ủy Đỗ hiện nay đang ở thị trấn Mã Kiều cùng với nhân dân cứu tế.



Trương Tiểu Xuyên vội vàng nói, cố không để ý đến sắc mặt của Tôn Quân Thắng:



- Ngài xem chúng ta có nên đến đó hay không?



Sắc mặt Tôn Quân Thắng cũng lập tức thay đổi, vội phất tay:



- Đi, chúng ta khẩn trương đến thị trấn Mã Kiều.



Đỗ Canh tuy không hoàn toàn nắm giữ quyền lực ở Tân Hải nhưng dù gì cũng là Bí thư Thành ủy do Tỉnh ủy bổ nhiệm, cũng là nhân vật số một của Tân Hải. Nếu là người không có bối cảnh to lớn thì làm sao mà đến Tân Hải làm Bí thư Thành ủy được. Điều này đã nói lên được năng lực của Đỗ Canh. Tôn Quân Thằng dù gì cũng chỉ là một Phó chủ tịch thành phố không quan trọng gì. Ông ta cũng chẳng giống như Mông Hổ dám cùng đương đầu với Đỗ Canh. Nếu như chọc giận Đỗ Canh thì ông ta không xử lý nổi. Đối phó với một Phó chủ tịch thành phố bình thường như ông hẳn là không khó.



Bảy tám chiếc xe công vụ màu đen chạy như bay đến. Một đám cán bộ áo mũ chỉnh tề bước xuống xe, nhìn từ phía xa, dưới đám sương mù âm u bao phủ, một đám người dân trồng rau đang khắc phục lại vườn trại với khí thế ngất trời. Tôn Quân Thắng và Trương Tiểu Xuyên mới vừa xuống xe, liếc mắt đã thấy bên cạnh vườn trại gần nhất chính là Đỗ Canh. Ông ta đang mặc một chiếc áo lót lông dê màu xám, cúi người kê lại các viên gạch và đống rơm rạ làm thành một cái đệm.



Tôn Quân Thắng trong lòng cả kinh, khẩn trương bước đến. Trương Tiểu Xuyên cũng nối gót theo sau.



Các nhân viên của thị trấn Mã Kiều khẩn trương đưa qua vài bao nilong to, cười nói:



- Phó chủ tịch thành phố Tôn, Bí thư Trương, đường rất lầy lội. Mọi người nên mang bao nilong to vào mà đi.



Tôn Quân Thắng cúi đầu nhìn thấy một đám cán bộ của thị trấn Mã Kiều đều mang dưới chân những bao nilong đầy màu sắc, cũng vội gật đầu, vội vàng chụp lấy rồi bao vào trong đôi dày da bóng loáng của mình.



Tuy rằng gió lạnh thấu xương nhưng lao động trong hơn một giờ khiến cho Đỗ Canh và An Tại Đào hai người đổ mồ hôi, không có cảm giác rét lạnh. An Tại Đào quay đầu nhìn thấy một đám người đang đi tới, liền cúi đầu cười:



- Bí thư Đỗ, Phó chủ tịch thành phố Tôn đến đấy.



Đỗ Canh quay đầu lại nhìn lướt qua, bắt gặp một đám cán bộ to nhỏ, quấn quanh chân những túi nilong đầy màu sắc, đang giẫm lên bùn, phát ra tiếng ồn ào vui tai, trên mặt nở nụ cười thật tươi. Ông ta liếc nhìn An Tại Đào, nhăn mặt một chút rồi lại tiếp tục công việc.



- Tiểu An, đừng để ý đến đám người đó. Chúng ta cứ làm việc của chúng ta.



Tôn Quân Thắng và Trương Tiểu Xuyên bước đến vườn trại trước mặt. Phía sau là một đám cán bộ cấp bậc không đồng nhất. Tôn Quân Thắng cười xấu hổ nói:



- Bí thư Đỗ!



Đỗ Canh chầm chậm ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng dần chuyển sang thư giãn hơn. Ông ta khẽ mỉm cười nói:



- Lão Tôn à, các người không phải là đang họp sao? Sao lại chạy đến đây chứ?



Tôn Quân Thắng nghe thấy Đỗ Canh nói có vẻ châm chọc nên không khỏi càng thêm xấu hổ, cúi đầu mà xoa tay nói:



- Bí thư Đỗ, sao ngài đến đây mà không gọi điện trước để đón tiếp chứ?



Đỗ Canh cười mà không nói gì thêm, chỉ có điều ông ta đảo mắt nhìn qua những túi nilong đầy màu sắc dưới chân mọi người. Trương Tiểu Xuyên thấy vậy trong lòng không khỏi run lên, nhìn thấy đôi giày màu đen của Đỗ Canh dính đầy bùn đất, đang vất qua một nơi so sánh với đám người của mình đang bọc trong chân những túi nilong to nhỏ, trông thật là chói mắt.



Y theo bản năng khẩn trương cúi người tháo cái túi nilong đang bọc chân ra, ném qua một bên. Mọi người thấy thế cũng lập tức tỉnh người lại, nhất nhất quăng mấy cái túi nilong bọc chân đi. Kết quả là trên đám bùn đen xì lại đầy những túi nilong rực rỡ màu sắc.



An Tại Đào và Trương Hỉ Vượng đang đứng trong đám bùn ở một bên, thấy vậy không khỏi nhíu mày nói:



- Các người mau nhặt mấy cái túi nilong đó lên đi. Ném ở đây ô nhiễm môi trường mất, làm sao mà người ta còn trồng rau gì được chứ.