Quan Thanh

Chương 126 : Lưu Ngạn phỏng vấn (1)

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


An Tại Đào trở lại lầu nhỏ ủy viên thường vụ khu cơ quan Thành ủy, tới văn phòng Đỗ Canh báo cáo chuyện chiều hôm nay hắn đi trang trại nuôi cá liên hệ cùng với đi bệnh viện thăm Cao Dương, còn cố ý nhắc tới cho ông ta, sự cảm kích của Cao Lâm Lâm đối với ông. Hắn vừa nói, vừa thấy lúc Đỗ Canh nghe đến ba chữ Cao Lâm Lâm này mặt mày có dao động cảm xúc rất nhỏ, trong lòng âm thầm khinh thường, thầm nghĩ, Đỗ Canh quả nhiên có vài phần ý tứ đối với Cao Lâm Lâm này.



Trong khu cơ quan chính phủ, nữ cán bộ nữ nhân viên nhào vào lòng lãnh đạo không tính ít, đây cũng không phải chuyện lạ gì. Nhưng Bí thư Thành ủy hiện tại coi trọng con gái Bí thư Thành ủy tiền nhiệm, nếu thật sự có thể thông đồng thành gian, đó thật sự là một chuyện lạ, thật sự không thấy nhiều lắm.



Kỳ thật An Tại Đào cũng hiểu được, Đỗ Canh chiếu cố Cao Dương nhiều hơn vào lúc này, trong lòng chắc chắn có ý đồ. Tới việc sinh ra vài tia động tình với Cao Lâm Lâm, thì chỉ do bất ngờ và ngẫu nhiên.



Tan ca, nhìn Đỗ Canh ngồi xe rời khỏi, An Tại Đào cũng đóng cửa phòng làm việc, rời khu viện chính phủ. Hắn đứng ở ven đường đợi một hồi, quả nhiên thấy Lỗ Binh lái chiếc xe thể thao màu đen của gã chạy như bay mà tới. Lộ Binh mở cửa xe nhảy xuống, cười ha ha:



- Người anh em, tôi ở bên ngoài chờ cậu đã lâu, tôi vừa thấy xe Bí thư Đỗ rời đi, chỉ biết cậu chắc chắn sẽ xuống. Đi, lên xe, ngồi xe thể thao của anh!



Ngồi trong xe nói chuyện với Lộ Binh, An Tại Đào đột nhiên thấy chiếc Santana 2000 màu đen của Đỗ Canh ở bùng binh địa phương không quay về khu viện cán bộ cao cấp mà quẹo về phía đông, trong lòng không khỏi hơi tò mò: Đêm nay Đỗ Canh cũng không có hoạt động gì chứ?



Lộ Binh là người thông minh ra sao, thấy thần sắc An Tại Đào không đúng, cũng không nói gì thêm, xeo quẹo một cái liền đi theo. Chiếc xe thể thao màu đen theo phía sau xe chuyên dụng của Đỗ Canh không nhanh không chậm đi được mấy trăm mét, ngay tới cửa công viên Tân Hải, xe Đỗ Canh ngừng lại, một bóng dáng quen thuộc ở ven đường, trong tay mang theo một bao đồ khom lưng chui vào trong xe Đỗ Canh, sau đó, xe Đỗ Canh liền quay đầu chạy như bay trở về.



An Tại Đào chấn động trong lòng, giật mình kinh hãi.



Lộ Binh cười ha ha:



- Người kia là thư ký Quách Thục Khuê của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi đúng không?



Vẻ mặt An Tại Đào hơi hoảng hốt, yên lặng gật đầu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Lộ Binh tự lo nói:



- Quách thư ký này quan hệ không tầm thường với Dương Mậu Nguyên của tập đoàn Mậu Nguyên, Dương Mậu Nguyên thường xuyên mở tiệc chiêu đãi hắn ở khách sạn Hải Thiên…



An Tại Đào không yên lòng mà nghe, tùy ý gật đầu, cũng không nói gì thêm. Hiện giờ trong lòng hắn nổi lên gợn sóng không nhỏ, ba gương mặt Đỗ Canh, Tôn Phúc Lợi, Quách Thục Khuê vẻ mặt không giống hoặc uy nghiêm hoặc âm trầm hoặc nịnh nọt, bồng bềnh lên xuống trong đầu hắn, chờ xe Lộ Binh chạy đến cửa khách sạn Hải Thiên, hắn đã cơ bản sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của mình.



Giơ khắc này, hắn mơ hồ có một loại dự cảm: táo tạp sẽ tới, Đỗ Canh thật sự sẽ xuống tay với Tôn Phúc Lợi!



Không thể đợi nữa. Trong lòng hắn âm thầm thở dài một tiếng, sau khi xuống xe của Lộ Binh, hắn vừa đi vừa gọi số di động của Hạ Hiểu Tuyết.



- Hiểu Tuyết, đêm nay anh có việc, sẽ không tới nhà em ăn cơm, em tự ăn tạm chút gì đi ---- đúng rồi, đêm nay em phải gọi điện tới tỉnh thành, để cha và mẹ ngày mai phải chạy về Tân Hải, nhớ kỹ lời anh, nhất định phải trở về gấp vào ngày mai!



Hạ Hiểu Tuyết kinh ngạc một tiếng:



- Ông xã, rốt cuộc có chuyện gì? Sao anh lại để cha trở về gấp như thế?



- Hiểu Tuyết, điều này rất quan trọng, chuyện tình cũng rất phức tạp, tạm thời anh cũng không nói rõ với em được, dù sao em không cần lo lắng, em chỉ cần gọi điên jcho cha, nói là anh nói, cần để ông trở về gấp trong ngày mai, càng nhanh càng tốt!



An Tại Đào cúp điện thoại, bỏ di động vào túi mình, quay đầu vừa thấy, Lộ Binh đang đút tay vào túi, đứng ở xa xa mỉm cười nhìn mình chằm chằm.



An Tại Đào thờ dài một cái, ngẩng đầu nhìn màn trời tối như mực, gió lạnh gào thét qua bên tai, hắn khoác vội áo khoác của mình đi nhanh tới đại sảnh khách sạn Hải Thiên.



Sóng vai cùng Lộ Binh đi vào trong đại sảnh khách sạn Hải Thiên ngọn đèn sáng trưng, bạn gái Văn Hà của gã đã chờ bên trong. Hôm nay Văn Hà bỏ đi bộ váy chức nghiệp thay bằng bộ sườn xám tơ lụa, búi tóc đen bóng, xoa lớp phấn mỏng, dáng người lả lướt lộ ra, cả người nhìn qua khá yêu mị.



Văn Hà mỉm cười bắt tay An Tại Đào, liền mangtheo hai người đi phòng xa hoa lầu hai.



Đẩy cửa ra, trên bàn đã bày bảy tám món cơm lạnh thịt nguội trà bánh tinh xảo. Lộ Binh hàn huyên với An Tại Đào, Văn Hà thì lặng yên đi gọi một cuộc điện thoại. Không bao lâu, một người đàn ông trung niên dáng người không cao mặc áo da màu đen mang theo một bọc nhỏ màu đen đi nhanh tới, mắt ông ta sáng ngời, hơi mỉm cười nhìn An Tại Đào.



Vẻ mặt người này tuy rằng ôn hòa, nhưng khiến cho người ta cảm thấy dương như rất mạnh mẽ. Đầu đinh ngắn không khiến người ta cảm thấy chán ghét, mà tăng thêm vài phần khí thế cao cao tại thượng, cùng với khí chất vô cùng khôn khéo.


An bài Lưu Ngạn ổn thỏa, thừa dịp Ngưu Ngạn ở trong phòng tắm rửa, trong đại sảnh khách sạn, Lộ Binh nhìn An Tại Đào cười ha ha:



- Người anh em, cô gái này không tồi, rất đẹp, có thân hình có khí chất có tính cách, là tình nhân của cậu à?



An Tại Đào ngẩn ra, đánh qua một quyền:



- Bậy bạ, đây là bạn của tôi, bạn bè bình thường mà thôi, anh cũng đừng bậy bạ, tôi có thể nói với anh, trước mặt Lưu Ngạn anh đứng đắn cho tôi một chút, tính tình cô ta không tốt lắm, đừng tự làm mất mặt.



Lưu Ngạn nhẹ nhàng tránh được nắm đấm của An Tại Đào:



- Nếu hai người chỉ là bạn bè bình thường, như vậy, có phải nói rằng tôi có cơ hội phải không?



An Tại Đào nhíu mày, nhìn lướt qua Văn Hà mỉm cười đứng đó không xa, cúi đầu nói:



- Không phải anh có bạn gái sao, đừng càn rỡ!



Lộ Binh lại cười gượng một tiếng, cũng không nói gì nữa.



Suy nghĩ một chút, An Tại Đào chậm rãi tới gần Lộ Binh, nhìn mặt gã thật sâu, hơn nửa ngày mới cúi đầu nói:



- Lộ Binh, tôi với anh là bạn bè... Lưu Ngạn tới Tân Hải phỏng vấn, tôi không tiện ra mặt, trước sau liền nhờ anh chiếu cố --- chuyện này xong rồi, tương lai người anh em tôi sẽ có báo đáp!



Thấy thần sắc Lộ Binh hơi ngạc nhiên, An Tại Đào cười âm trầm:



- Việc này rất quan trọng! Anh không nên hỏi vì sao, cũng không cần lo tôi muốn làm gì ---- tôi chỉ xin anh giúp tôi một việc như vậy, anh có đồng ý không? Về chuyện Lưu Ngạn tới Tân Hải phỏng vấn, anh đừng nói với bất cứ ai...



Lộ Binh thấy trong đôi mắt trong sáng của An Tại Đào mơ hồ phát ra vài phần âm trầm linh hoạt, sắc bén, trong lòng không khỏi giật mình một cái, gã lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ vai hắn:



- Không thành vấn đề, việc rất nhỏ thôi. Tôi không có ưu điểm gì khác, chính là bạn chí cốt, ông em cậu coi tôi là bạn tốt, tôi tự nhiên là... Như vậy đi, hai ngày này tôi không làm gì cả, làm lái xe đi dạo với vị đại mỹ nữ này ở Tân Hải thế nào?



An Tại Đào lắc đầu:



- Không cần anh tự mình ra mặt ---- anh phái tài xế và xe đi theo Lưu Ngạn là được rồi.



Xong rồi, An Tại Đào liếc Lộ Binh một cái, thần sắc dần khôi phục như thường, có lẽ chính hắn cũng không phát giác, trong vô tình, hắn đã có vài phần uy thế kẻ bề trên.



- Lộ Binh, thứ hai có thể Bí thư Đỗ sẽ mời họp hiện trường tại tập đoàn Dân Thái của anh, anh để chú Lộ có chuẩn bị trong lòng.



Nói xong, An Tại Đào vỗ nhẹ bả vai Lộ Binh, hai người nhìn nhau cười ha ha.



Văn Hà cũng mỉm cười đi tới từ bên kia:



- Thư ký An, hai người nói chuyện gì cao hứng như vậy!



Lộ Binh vươn tay tới Văn Hà, ôm nàng tới bên người, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông khá vểnh của cô, lập tức khiến Văn Hà đỏ mặt tai hồng, hung hăng trừng mắt nhìn gã. Lộ Binh cười ha ha:



- Văn Hà, em nhanh chóng đi lấy hai bình rượu vang đỏ nước Pháp anh cất tới, đêm nay anh muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý!



An Tại Đào đứng đó khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Lộ Binh là một người thông minh, tuy rằng người khéo léo nhưng quả thật khá giảng nghĩa khí bạn bè, từ ý nghĩa nào đó, gã coi như là một loại đặc biệt trong giới thương nhân.