Quan Thanh
Chương 128 : Lưu Ngạn phỏng vấn (3)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
An Tại Đào vừa mới nằm ngủ, An Nhã Chi liền đẩy cửa tiến vào, gọi một tiếng:
- Tiểu Đào, hôm nay mẹ muốn đi tỉnh thành một chuyến, chỗ mẹ xuống nông thôn gặp gỡ thanh niên trí thức, nếu buổi tối mẹ không về mà nói, thì sẽ ở lại tỉnh thành, con hãy nấu cơm cho Trúc Tử, hiện giờ Trúc Tử đang học bù tại trường học.
Vừa nói tỉnh thành, An Tại Đào bật người lên ngồi dậy từ trên giường, cả kinh nói:
- Mẹ, mẹ không có việc đi Thiên Nam làm gì? Cuộc gặp gỡ gì vậy, không đi không được sao?
An Nhã Chi cười mắng một câu:
- Mẹ thì không có hoạt động nào sao? Được rồi, nhiều nhất sáng mai mẹ sẽ trở lại, con nhớ nấu cơm cho Trúc Tử, Trúc Tử giao cho con, thật sự không được, con hãy mang theo Trúc Tử đi ăn cơm hàng.
Nói xong, An Nhã Chi cũng không đợi An Tại Đào phản ứng lại, vội vàng mang theo túi rời cửa. Cuộc gặp giữa trưa, cô phải nhanh chóng gọi xe tới Thiên Nam, nếu không sẽ không kịp thời gian rồi. Nếu trước kia, An Nhã Chi chắc chắn sẽ không tham gia loại gặp gỡ này, nhưng mấy ngày nay, tâm tình cô bắt đầu dần dần vui tươi, cuộc sống lo âu dĩ vãng đều dần tiêu tan đi, cũng bắt đầu có tâm tư xã giao.
An Tại Đào ngẩn ra, nghe thấy tiếng An Nhã Chi đóng cửa, trong lòng cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Đúng vậy, cần gì khẩn trương nhưu vậy, mẹ cũng có cuộc sống của bản thân, nếu vận mệnh đã thay đổi, bản thân mình cần gì phải mẫn cảm như thế, thuần túy là tự tìm phiền não.
Ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, rốt cuộc không còn buồn ngủ, vì thế liền rời giường đi tắm một hồi, tiến vào phòng bếp xem, chuẩn bị làm cơm trưa cho Trúc Tử. Nhưng nhìn phòng bếp một vòng, cũng không làm được cái gì, dường như còn phải ra ngoài mua đồ ăn. Suy nghĩ một lát, hắn quyết định không làm cơm, chờ Trúc Tử tan học về nhà, mang Trúc Tử cùng ra tiệm cơm bên ngoài ăn một chút.
Xem TV, đến hơn 11h, cửa nhẹ nhàng vang lên, Trúc Tử lưng đeo cặp sách tiến tới:
- Anh, có phải mẹ đi rồi không?
An Tại Đào gật đầu:
- Ừ, Trúc Tử, em cất cặp đi, rửa tay, anh mang em ra ngoài ăn cơm.
...
..
.
Ra cửa, kỳ thật An Tại Đào cũng chưa nghĩ đến chỗ nào ăn cơm. Đi một lát, hắn dừng bước chân, hỏi Trúc Tử:
- Trúc Tử, chúng ta đi ăn McDonald được không?
Trong mắt Trúc Tử phát ra một chút hướng tới, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng lên, hơi ngượng ngùng cúi đầu vâng một tiếng:
- Em ăn cái gì cũng được.
An Tại Đào cười cười, kéo tay Trúc Tử ngăn một chiếc xe taxi, liền đi thẳng tới một gian hàng McDonald ở gần cao ốc bách hóa nội thành Tân Hải. Bởi vì là cuối tuần, trong McDonald kín người hết chỗ, ngoại trừ trẻ con ra, còn có không ít thanh niên nam nữ đang yêu. Nếu không phải vì Trúc Tử, An Tại Đào chắc chắn không muốn ăn thứ này, hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, McDonald chẳng qua là một loại đồ ăn nhanh nước ngoài, Hamburger chân gà cũng giống như hộp cơm trong nước, nhưng không biết vì sao trong nước lại lưu hành như vậy, trở thành đồ ăn thanh thiếu niên thích nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hương vị rất tốt? Lúc ở kiếp trước, An Tại Đào ăn qua vài lần, cảm thấy cũng không có hương vị đặc biệt gì.
An Tại Đào mang theo Trúc Tử vào McDonald, nhìn thấy chỗ đều đầy, có lòng muốn rời khỏi, nhưng thấy trong ánh mắt sợ hãi của Trúc Tử tràn đầy thần sắc hâm mộ, không khỏi mang theo Trúc Tử đứng ở bên đợi một lát, thấy bàn hài người bên cạnh có một cặp mẹ con ăn xong đứng dậy, An Tại Đào vội vàng để Trúc Tử chiếm chỗ trước, tự mình đi mua vài món ăn.
Nhưng chờ hắn mua mấy phần Hamburger chân gà khoai tây chiên chùng hai chén Cocacola trở về, đã thấy Trúc Tử chân tay luống cuống đứng một bên, dường như trên khuôn mặt xinh đẹp còn hơi sợ hãi, tựa như lại hơi kinh hoảng. Mà hai chỗ ngồi kia đã bị một đứa nhỏ chiếm lấy, bộ dáng cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ đồ cao bồi, trên mũi là một cặp mắt kính nhỏ, chân đi một đôi giày thể thao hàng hiệu màu trắng, vừa thấy chính là con của nhà có tiền.
An Tại Đào nhíu mày, bưng chén đĩa trong tay, cúi đầu hỏi một câu:
- Trương Khánh Húc có nhà không?
Ông lão kia nghe vậy, lập tức dựng thẳng người, ném chổi trong tay xuống, xoay người đánh giá Lưu Ngạn, đi ra cửa:
- Tôi chính là Trương Khánh Húc, cô là ai?
Trương Khánh Húc là công nhân viên chức cũ của dệt len số 2, là nhóm công nhân viên chức đầu tiên sau khi xây dựng nhà máy, năm nay 64 tuổi, còn là chiến sĩ thi đua và Đảng viên. Ở niên đại này, công nhiên viên chức doanh nghiệp nhà nước như Trương Khánh Húc, bình thường con cái vẫn vào làm ở nhà máy, cho nên, một trai một gái của Trương Khánh Trúc đều đi làm ở dệt len số 2. Chỉ có điều sau khi Tập đoàn Mậu Nguyên thu mua dệt len số 2, con trai lão mất việc, ngay sau đó, năm thứ hai, con gái lão cũng mất việc.
Người có tình huống giống lão, còn có rất nhiều. Tuy rằng trước kia hiệu quả và lợi ích của dệt len số 2 không tốt, tiền lương không cao, nhưng dù sao cũng có một khoản thu nhập. Đột nhiên mất việc như vậy, nhất là một số vợ chồng công nhân viên chức gần như cùng mất việc, kế sinh nhai của gia đình liền trở nên khó khăn. Con trai và con gái Trương Khánh Húc coi như tư tưởng linh hoạt, sau khi thất nghiệp tìm người quen mua cửa hàng mặt tiền mở cửa hàng nhỏ, cuộc sống cũng không khó khăn.
Trương Khánh Trúc này là nổi danh là lão cứng đầu của dệt len số 2, lại từng là chiến sĩ thi đua và Đảng viên, trước khi về hưu đã làm chủ nhiệm phân xưởng. Tuy rằng cuộc sống trước mắt của con cái mình không có vấn đề, nhưng lão vẫn tức giận, liền đứng ra mang theo một đám công nhân viên chức cũ của dệt len số 2 bắt đầu tìm lãnh đạo Tập đoàn Mậu Nguyên, thấy Tập đoàn Mậu Nguyên bỏ mặc, bọn họ bắt đầu liên kết viết thư tố cáo kêu oan.
Lưu Ngạn cười cười, đưa thẻ phóng viên của mình qua:
- Ông cụ, tôi là phóng viên Nhật báo kinh tế thủ đô, tôi gọi là Lưu Ngạn, nghe nói...
Trương Khánh Húc vừa nghe nói là phóng viên lớn ở thủ đô đến phỏng vấn mình, cẩn thận xem thẻ phóng viên của Lưu Ngạn, thấy không có giả dối liền mở miệng kêu. Mà rất nhiều công nhân viên chức cũ của dệt len số 2 nghe được tin tức đều nghe gió mà đến, không bao lâu, Lưu Ngạn liền phát hiện, không ngờ có một đám người đông nghìn nghịt vây quanh mình.
- Đồng chí phóng viên...
- Trương Kế Cương tham ô công quỹ bán vãi tài sản quốc hữu, nếu không kiểm tra hắn, thiên lý khó dung!
- Vị đồng chí phóng viên này, cô tới từ thủ đô, cần phải nói chuyện thay những công nhân chúng tôi đó...
...
...
Người quanh mình mồm năm miệng mười mà ồn ào, thậm chí có người còn xô đẩy, muốn chen vào bắt tay với Lưu Ngạn. Lưu Ngạn nhíu mày, cúi đầu nói với Trương Khánh Húc:
- Ông Trương, như vậy không thể được, rất rối loạn, mọi người nói từng chuyện, có được hay không?
Nói xong, Lưu Ngạn quay đầu liếc mắt nhìn mọi người:
- Mọi người không nên gấp gáp, từng người phỏng vấn, tôi phỏng vấn đến là được.
Trương Khánh Húc hô một tiếng:
- Đều tản, tản, ông Trương, ông Vương, ông Lý, lớn tuổi nhất, bốn người lưu lại, những người khác đều về nhà chờ tin tức!
Đám người chợt huyên náo túm năm tụm ba mà rời đi. Trương Khánh Húc này quả thật có chút lực kêu gọi, nhìn ra được, trong khu nhỏ này, lão vẫn có uy vọng nhất định. Kỳ thật, thư báo cáo này cũng tốt, cáo trạng cũng thế, đều cần phải có người đi đầu, nếu không phải có Trương Khánh Húc dẫn đầu, công nhân viên chức cũ dệt len số 2 này cũng tuyệt đối không làm ầm ĩ nổi.
Trương Khánh Húc nhìn bốn ông lão lưu lại, mỉm cười với Lưu Ngạn:
- Đồng chí phóng viên Lưu, chúng ta vào nhà nói chuyện ---- ông Vương, chỗ tôi không có trà ngon, ông về nhà mang trà ngon của con rể ông tới đây!