Quan Thanh
Chương 134 : Nhà Trần Cận Nam (1)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
An Tại Đào đi cao ốc bách hóa Tân Hải tùy tiện mua một số đồ lễ mừng năm mới, ví dụ như trà đường, kẹo quả vân vân, lại mua vài món đồ văn phòng phẩm cho Trúc Tử, tốn hơn 200 đồng, liền đặt lên xe, trước về nhà, sau đó mới trở về tòa nhà Thành ủy.
Trở lại văn phòng đã là hơn 12h trưa, trong hành lang trống rỗng, không có chút động tĩnh, xem ra đều đi ăn cơm trưa. Lúc An Tại Đào mua đồ vật, thuận tiện mua vài cái bánh mì, cùng thịt hun khói, đây là cơm trưa của hắn.
Vừa mới mở lớp đóng gói màu đỏ của thịt hun khói, cửa đột nhiên bị đẩy nhẹ ra, An Tại Đào ngẩng đầu thấy là Đỗ Canh, không khỏi kinh ngạc lên:
- Bí thư Đỗ, ngài ông đi ăn cơm sao?
Đỗ Canh khẽ mỉm cười:
- Tôi mới trở về nhà xong ---- ồ, Tiểu An, thế nào cơm trưa lại ăn thứ này, không tốt, không tốt, không tốt đối với thân thể đâu.
An Tại Đào cười cười, cũng không nói cái gì. Đỗ Canh lại đứng đó tùy ý nói chuyện với hắn một hồi, sau đó mới cúi đầu nói:
- Sắp tới lễ mừng năm mới, mấy ngày này nếu có người đến, cậu một mực từ chối khéo thay tôi ---- còn nữa, ngày mai cậu theo tôi tới tỉnh thăm viếng vài lãnh đạo cũ, ừ, cậu tìm Lão Tống, chuẩn bị tốt một chút hải sâm.
An Tại Đào đáp ứng. Tới trước lễ mừng năm mới, rất nhiều xí nghiệp đơn vị đều đến tòa nhà Thành ủy hoặc cơ quan chính phủ thăm viếng lãnh đạo, hai ngày này, xe chở đồ tết ra ra vào vào trong tòa nhà Thành ủy, trực tiếp chạy đến dưới trụ sở làm việc. Gọi một cuộc điện thoại, sau đó nhân viên các phòng liên quan bắt đầu tới khuân vác hàng tết. Cho nên, không nói các Cục trưởng Trưởng phòng, cho dù là một số nhân viên, cũng có thể được chia không ít đồ tết xí nghiệp và đơn vị cấp dưới tặng, thịt cá trứng linh tinh trong nhà căn bản ăn không hết.
Cũng không ít lãnh đạo các quận huyện, chủ quan các cục đến tòa nhà ủy viên thường vụ thăm viếng, còn một số Chủ tịch xí nghiệp lớn nổi danh thương trường Tân Hải, thường đều là tặng thuốc lá rượu nổi tiếng linh tinh. Nói chung, loại quà tặng lễ tết này, giá trị sẽ không tính quá lớn nhưng cũng sẽ không quá ít. Đương nhiên, đây là tình hình hiện tại, qua vài năm, ở kiếp trước của An Tại Đào, đã có rất ít người thăm viếng tặng độ, mà trực tiếp tặng phiếu mua sắm và thẻ vàng lớn.
Cấp dưới thăm viếng cấp trên, coi như là một phương thức liên lạc tình cảm và tăng tiến quan hệ với cấp trên, cũng là quy tắc ngầm nào đó trong quan trường. Hiển nhiên, Đỗ Canh cũng cần thăm viếng phía trên, không thể nghi ngờ chính là lãnh đạo tỉnh.
Một số lãnh đạo ban ngành quan trọng của Tỉnh ủy và UBND tỉnh, trong một số lãnh đạo tỉnh đó, nhất định phải đi qua lại. Mục đích tặng lễ không ở đồ vật nhiều ít, mục đích ở chỗ trong mắt anh có lãnh đạo, cấp dưới cần thông qua lễ tết tiến tới thăm viếng biểu đạt sự tôn trọng đối với lãnh đạo.
Ngồi trên sô pha mơ màng một buổi trưa, tới hơn 2h chiều, An Tại Đào miền mở cửa phòng làm việc ra, đoan chính ngồi sau bàn làm việc, nắm bút trong tay, trên bàn đặt giấy viết bản thảo, nhìn như thật sự viết tài liệu, kỳ thật trong lòng cũng đang bay bổng trên cao.
Tới thời điểm này, phía dưới thăm viễng cán bộ lãnh đạo dần nhiều lên. Chẳng qua lãnh đạo Thành ủy không giống với nơi khác, mặc kệ ai tới, đều phải hởi thư ký hoặc văn phòng trước, không thể tùy tiện đi gõ cửa lãnh đạo. Có thể trực tiếp đi gõ cửa lãnh đạo, chỉ có lãnh đạo cấp bậc tương đương hoặc là thư ký.
Không bao lâu, hắn chợt nghe thấy trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi thân hình cao lớn đi giầy da đồ tây trong tay mang theo một túi quà tặng căng phồng, ngẩng đầu mà bước tới.
Ở cơ quan, một số cán bộ cơ quan ánh mắt độc có thể từ tư thế đi đường phán đoán ra cấp bậc người tới, hơn nữa, có phải nắm thực quyền hay không, có phải đắc chí hay không, phần lớn cũng có thể biểu hiện ra từ trong bước chân. Hễ đi đường vội vội vàng vàng bình thường là Trưởng phòng, đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực bình thường là cán bộ cấp Cục thực quyền thực chức, mà đi đường trầm ổn không chút hoang mang ánh mắt nhìn thẳng mặt nở nụ cười, bình thường là lãnh đạo thành phố.
Đây là một môn học vấn, một môn học vấn đoán ý qua lời nói và sắc mặt ở người trong chính phủ. Bởi vì phần lớn cán bộ cơ quan, không phải ai cũng có thể nhận biết, nhưng thông qua thái độ và vẻ mặt đối với anh để tiến hành phân tích phán đoán, liền có thể trợ giúp anh phân biệt ra lão đạo cần xu nịnh hoặc là tránh đắc tội, từ đó để mình chiếm cứ chủ động trên quan hệ con người.
An Tại Đào ngẩn đầu liếc mắt, nhận ra người này đúng là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tôn Nghệ Lâm. Tuy rằng chưa từng gặp gỡ Tôn Nghệ Lâm, nhưng An Tại Đào cũng có vài lần gặp gỡ con trai và em trai ông.
Tôn Nghệ Lâm bước chân chậm rãi nhẹ nhàng đi lại, ông ta đi đến trước cửa An Tại Đào, nhẹ nhàng gõ cửa:
- Xin chào, là Thư ký An sao.
An Tại Đào làm bộ như mới nhìn thấy ông ta, ngồi ở đó cũng không đứng dậy, chỉ khẽ mỉm cười:
Đỗ Canh cúp di động, quay đầu nhìn An Tại Đào, vừa muốn nói gì, đã thấy sắc mặt An Tại Đào hơi khó coi, thậm chí có thể nói là hơi vặn vẹo.
Đỗ Canh nhíu mày:
- Tiểu An, cậu làm sao vậy, có phải cậu không thoải mái hay không
Thân thể An Tại Đào trong lúc vô ý run rẩy một chút, nhưng sắc mặt khó coi của hắn hòa hoãn lại, lập tức trở nên bình tĩnh, hắn lắc đầu:
- Bí thư Đỗ, tôi không sao, có thể là hơi say xe, ngồi xe lâu như vậy, tôi hơi khó chịu.
Đỗ Canh thoải mái, cũng không nghĩ nhiều, liền vội vàng nói:
- Lão Triệu, một lát cậu đi theo Tiểu An là được ---- Tiểu An, chỗ Bộ trưởng Trần cậu đưa đi, tôi muốn đi thăm một lãnh đạo cũ, có thể phải ở lại ăn cơm, như vậy đi, buổi tối 9h hai người chờ tôi trên Thiên Kiều.
Đỗ Canh mang theo một túi nhỏ một mình đi đến đại viện cơ quan Tỉnh ủy, bóng lưng không cao lớn của ông chìm trong ánh chiều trà liền dần dần kéo dài. An Tại Đào ngẩng đầu nhìn mặt trời màu máu ngả về tây, mở rộng áo khoác, mặc cho gió lạnh thổi qua, thở dài mà hít một hơi.
Hắn biết, Đỗ Canh ra cho hắn một vấn đề rất khó. Đi tặng lễ cho người đàn ông kia! Gặp người đàn ông mà cả đời này hắn không muốn gặp lại, còn muốn đi tới nhà của ông ta! Nghĩ tới sắp phải đối mặt với người đàn ông kia và người nhà ông ta, trong lòng hắn quặn đau mà không lý do.
Lão Triệu châm một điếu thuốc, đột nhiên nhíu mày:
- Thư ký An, Bí thư Đỗ cũng không nói với chúng ta, Bộ trưởng Trần Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy này rốt cuộc sống ở đâu, không biết chúng ta đi tặng lễ thế nào?
Lúc này, bóng lưng Đỗ Canh đã đi vào cửa chính đại viện cơ quan Tỉnh ủy. An Tại Đào cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi run rẩy:
- Tôi biết, anh đi theo tôi là được ---- đi khu viện lãnh đạo cơ quan Tỉnh ủy!
Lão Triệu ồ một tiếng, bỗng nhiên liếc An Tại Đào một cái, trong lòng tất nhiên là căng thẳng. Gã đột nhiên nhớ tới Đỗ Canh coi trọng và chiếu cố với thư ký này không giống bình thường, trong lòng âm thầm nghi hoặc: Theo lý, Trần Cận Nam này là lãnh đạo chủ chốt của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lại sắp tiến vào ủy viên thường vụ TỈnh ủy, Bí thư Đỗ hẳn là tự mình thăm hỏi mới đúng, nhưng vì sao lại muốn để An Tại Đào đi chứ? Hay là Thư ký Tiểu An không chỉ là con rể Hạ Thiên Nông, còn có lai lịch lớn hơn?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, nghi thì nghi, Lão Triệu cũng sẽ không hỏi cái gì. Gã lái xe cho lãnh đạo gần 20 năm, biết mình cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cái gì nên quan tâm cái gì không nên quan tâm.
Nhưng trong lòng có suy nghĩ này, ánh mắt gã nhìn về phía An Tại Đào dường như hơi khác với dĩ vãng, mà thần sắc dường như cũng trở nên hơi câu nệ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
An Tại Đào châm một điếu thuốc, yên lặng mà đứng đó đón gió, hút xong điếu thuốc này, hắn đột nhiên tiến vào trong xe, một tay đóng chặt cửa xe:
- Đi, chúng ta đi!
Con bà nó, nghĩ cái gì mà nghĩ, có gì khó khăn? Ông làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ của ông, tôi làm thư ký Bí thư Thành ủy của tôi, đưa xong đồ vật này mọi người vỗ hai tay không liên quan. An Tại Đào ở trong xe cắn chặt khớp hàm.