Quan Thanh
Chương 142 : Chặng đường gian khổ
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Ngày 13 tháng 3, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và An Tại Đào đến phi trường. 10h sáng, chiếc phi cơ lao vút lên bầu trời, mang theo Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đến một phương trời mới.
Khi người còn bên cạnh thì hắn không cảm thấy gì. Khi người đi thì hắn lại cảm thấy trống trải. Tiễn hai cô xong, hắn yên lặng đến Cúc Lan Tiểu Trúc ở đại học Yến Sơn uống rượu, vừa ăn vừa nhớ lại những năm tháng xưa kia.
Những chuyện cũ kiếp trước kiếp này cứ như lướt qua trước mặt. Hắn bưng ly rượu trong tay, nhìn dòng người và xe cộ qua lại trước cửa Cúc Lan Tiểu Trúc, ánh mắt dần dần mờ đi.
- Lúc này, Hiểu Tuyết và chị Cúc đang bay trên không trung của nước khác. Chúc chuyến đi bình an.
An Tại Đào thu ánh mắt về, chậm rãi cúi đầu nhìn những món đồ ăn.
Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên cạnh hắn:
- An Tại Đào? Sao lại là cậu vậy?
An Tại Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt thanh lịch của Lưu Ngạn. Cô mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc lại. Lưu Ngạn chậm rãi tháo chiếc kính xuống:
- Cậu đến đây khi nào vậy?
An Tại Đào nhìn thoáng qua phía sau, thấy một cô gái gương mặt hình trái xoan, ánh mắt mở to, dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là không được cao lắm. An Tại Đào đứng dậy, cười ha hả:
- Hiểu Tuyết xuất ngoại du học. Tôi đến để đưa cô ấy đi, đêm nay sẽ quay trở về.
Lưu Ngạn kinh ngạc kêu lên:
- Hạ Hiểu Tuyết xuất ngoại du học?
An Tại Đào ừ một tiếng. Nhìn thấy An Tại Đào đang nhìn bạn mình, Lưu Ngạn vội cười, kéo cô gái kia lại giới thiệu:
- Đây là bạn học đại học của tôi. Cô ấy tên là Tiểu Lệ, là giáo viên dạy học. Ồ, đúng rồi, Tiểu Lệ, đây là An Tại Đào, cũng học cùng trường đại học Yến Sơn với chúng ta đấy, nhưng là tiểu sư đệ.
Cô gái tên Tiểu Lệ tươi cười vươn tay ra:
- Xin chào, tiểu sư đệ, tôi cũng biết cậu đấy. Cậu đã xuất hiện trong cùng một tiết mục trên CCTV với Lưu Ngạn. Hai người hiện tại đang là thần tượng của các sinh viên trường đại học Yến Sơn.
Lưu Ngạn cuối tuần dự định lái xe trở về Yên Kinh. Hôm thứ năm không có việc gì liền lái xe thẳng một đường trở về Yên Kinh sớm. Cô đến đại học Yến Sơn tìm cô bạn thân Tiểu Lệ, rồi ở lại Cúc Lan Tiểu Trúc dùng cơm, vừa lúc gặp được An Tại Đào.
Hắn thuận tay sờ vào cái chăn cũng có cảm giác nhám tay. Dưới giường có đặt một chiếc dép lê gần mòn, một bình nước nóng, cũng không biết bên trong có nước hay không.
An Tại Đào vừa mới đặt mông ngồi xuống, còn chưa kịp ổn thì nghe phòng bên cạnh phát ra tiếng thét chói tai của Lưu Ngạn. Hắn liền nhanh chóng đứng dậy bước qua, nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của Lưu Ngạn. Cô đang ôm hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm dưới gầm giường, hai vai còn chút run rẩy.
- Chuyện gì vậy?
An Tại Đào bước đến hỏi.
Lưu Ngạn ôm lấy cánh tay của hắn, chỉ vào dưới gầm giường:
- Nơi này không ngờ có chuột. Vừa nãy tôi còn thấy một con chuột.
- Cũng tại cậu, cậu xem, nơi này mà dành cho người ở sao? Cả đến chỗ tắm rửa cũng không có. Chăn thì bẩn như vậy thì là sao mà dùng được.
Lưu Ngạn đứng bên cạnh An Tại Đào, oán giận nói.
An Tại Đào nhìn lướt qua, cảm thấy gian này so với gian của mình còn sạch sẽ hơn rất nhiều. Hắn cười khổ nói:
- Tôi nói, ở đây chỉ có loại khách sạn như thế này thôi. Tốt xấu thì cũng vẫn phải ở lại một đêm. Sáng ngày mai chúng ta đi sớm. Cả ngày không tắm rửa có sao đâu.
An Tại Đào nói xong, chuẩn bị quay đầu rời khỏi, nhưng bị Lưu Ngạn ôm chặt lấy cánh tay, sắc mặt hơi chút đỏ lên, cúi đầu nói:
- An Tại Đào, tôi sợ con chuột. Chúng ta có thể....có thể trò chuyện với nhau hay không? Dù sao thì cũng không thể ngủ mà.
Cơn mưa càng lúc càng không ngớt. Từng cơn gió thổi mạnh làm lay động cánh cửa sổ. Một tiếng sấm nổ vang lên, một tia chớp xẹt qua, cắt ngang màn mưa. Ánh đèn trong phòng dường như có chút lay động.
Lưu Ngạn khoác chiếc ao khoác của mình ngồi trên giường, trò chuyện cùng An Tại Đào, cẩn thận dùng tấm chăn dơ bẩn đắp lên cặp đùi của mình.
Đột nhiên An Tại Đào nghe được tiếng động kỳ lạ. Hắn liền nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt đang đỏ lên của Lưu Ngạn, cười nói:
- Tôi xuống xem ở đây có gì ăn không? Tôi cũng đói bụng rồi.