Quan Thanh

Chương 144 : Khóa huấn luyện tập trung (3+4)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Lại hàn huyên một hồi với Hạ Hiểu Tuyết, An Tại Đào luôn dặn cô ở nước ngoài muốn học phải chiếu cố bản thân, cô liền hì hì cười treo điện thoại. Lúc này điện thoại ra nước ngoài vẫn rất đắt tiền, cho nên Hạ Hiểu Tuyết cũng không thể nấu cháo điện thoại với hắn giống như lúc trước.



Tuy rằng chỉ học viên khóa học thanh niên xuất sắc Ban Tổ chức Trung ương và Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy tập trung luân phiên huấn luyện, ở trong đại viện chính quyền ai cũng biết rằng, từ nay về sau An Tại Đào sẽ phải rời khỏi bộ máy Thành ủy Tân Hải.



Đỗ Canh hơi tiếc nuối, thậm chí có thể nói là không quá cao hứng. Dù sao, An Tại Đào ở bên người ông, không chỉ công tác khiến ông rất vừa lòng, ở ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là chiếc cầu và ràng buộc liên hệ giữa ông cùng với Trần Cận Nam.



Tống Lượng tới đây trưng cầu ý kiến Đỗ Canh, chuẩn bị đổi thư ký cho ông. Đỗ Canh khoát tay áo:



- Tôi không có yêu cầu đặc thù, người chỉ cần chăm chỉ làm việc ổn định lanh lợi một chút là được.



Tống Lượng đi rồi, Đỗ Canh đã nắm điện thoại gọi tới số của Hạ Thiên Nông, nói chuyện tình An Tại Đào, lại uyển chuyển mà biểu đạt một chút tiếc nuối. Hạ Thiên Nông làm sao có thể không rõ tâm tư của Đỗ Canh, nhưng ông ta cũng khó mà nói cái gì, chỉ cười trừ.



Buổi chiều ngày hôm sau, An Tại Đào chuẩn bị đi tỉnh thành, tập trung luân phiên huấn luyện mở ra sáng sớm ngày 20, hắn phải tới tỉnh thành trước một đêm, nếu không sẽ không kịp thời gian.



Mẹ và Trúc Tử ở trường học dạy bù, hắn để lại một mẩu giấy nhắn tin cho mẹ, sau đó liền mang theo đồ đạc chuẩn bị rời nhà. Nhưng vừa muốn rời nhà, hắn liền nhận được điện thoại của Lộ Binh.



- Này, Tiểu Đào, tôi ở dưới nhà mọi người đó.



Lộ Binh cười chỉ nói một câu, liền cúp điện thoại.



An Tại Đào ngẩn ra, kéo bao hành lý xuống lầu vừa thấy, Lộ Binh đang đứng trước mặt một chiếc xe con Toyota, trong tay đong đưa một chùm chìa khóa xe, đang mỉm cười nhìn hắn.



- Anh lại đổi xe à?



An Tại Đào biết Lộ Binh tới đưa hắn, cũng không để ý liền đi tới. Bằng quan hệ hiện tại của hai người, Lộ Binh đưa hắn tới Thiên Nam một chuyến, cũng là ở trong tình lý.



- Ha ha, tôi mới không lái loại xe rẻ tiền này. Tiểu Đào, hai ngày trước không phải cậu nói muốn mua xe sao, ông cụ nhà chúng tôi nói, xe này tính là chúng tôi cho cậu mượn, chừng nào cậu không muốn dùng, lại trả cho tôi.



Lộ Binh cười ha ha, lại lấy ra một cuốn sổ từ trong xe:



- Xem, bằng lái xe tôi cũng làm cho cậu rồi, chiêu số của tôi được chứ? Tôi sớm nói, đồ chơi này, một ngày là làm được. Ừ, bằng lái xe mới nửa năm không cho lái xe, cho nên thời gian phát bằng, tôi nhờ người làm làm cho cậu trước nửa năm.



Khóe miệng An Tại Đào giật giật, sau khi hắn trở về từ Yên Kinh cùng ăn với Lộ Binh, trong lúc vô ý nói muốn mua một chiếc xe, tìm người xử lý bằng lái vân vân, không nghĩ tới Lộ Binh quả thật đặt ở trong lòng, chỉ vài ngày đã thay hắn làm ra bằng lái. Nhưng nghĩ lại, dùng tiền nhiều thế lớn và thế lực của nhà họ Lộ ở Tân Hải mà nói, đi cửa sau lấy bằng lái chẳng qua là chuyện tình nhấc tay.



An Tại Đào cười trong lòng. Hắn hiểu rất rõ ràng, hắn cùng Lộ Binh không phải quan hệ quân tử đơn thuần, tuyệt đối không thể nhạt như nước ốc. Mà theo bước chân hắn đi về phía trước, địa vị của hắn trong lòng cha con nhà họ Lộ cũng sẽ dần tăng lên, chiếc xe cùng bằng lái này chẳng qua một một loại phương thức cho con họ Lộ dùng để bày tỏ "Thành ý" với hắn. Hoặc là nói, cũng có thể nói là một loại đầu tư tương lai.



Cha con nhà họ Lộ cực kỳ xem trọng đối với con đường làm quan của An Tại Đào. Đương nhiên, loại "Xem trọng" này cũng không phải không lý do, vừa có thưởng thức đối với con người và tố chất của An Tại Đào, cũng có các loại duyên phận, còn có suy đoán mơ hồ nào đó.



Tuy rằng có chứa động cơ đầu tư ích lợi, nhưng cha con họ Lộ nhất là Lộ Binh vẫn lấy chân thành đối đãi với An Tại Đào. Hai cha con này không giống như thương nhân bình thường, dưới điều kiện tiên quyết ưu tiên ích lợi, cũng cực kỳ coi trọng tình nghĩa.



Bởi vậy, phẩm tính của cha con họ Lộ vẫn khiến An Tại Đào có chút vừa lòng, trước đó không lâu Ủy ban Kỷ luật thật sự điều tra việc kia, Lộ Binh không nhưng "Đứng xa mà trông" với mình, trái lại vẫn lui tới như bình thường, điều này nói rõ trên người cha con Họ Lộ vẫn có phải phần nghĩa khí. Ít nhất, còn có chút khác biệt đối với thương nhân bình thường.



Vì thế hắn cười cười cũng không trực tiếp cự tuyệt, mà để hành lý vào phía sau xe, sau đó nhận bằng lái và chìa khó trong tay Lộ Binh, thản nhiên nói:



- Xe này bao nhiêu tiền? Anh nhất định phải nói thật với tôi!



Giọng điệu của An Tại Đào tuy thản nhiên, nhưng trong lời nói toát ra kiên quyết và ý tứ không thể cực tuyệt, lại khiến Lộ Binh rùng mình trong lòng.
Đám nam nữ học viên đứng thưa thớt dưới bậc thang, An Tại Đào cười cười, cất cao giọng nói:



- Các đồng chí, dựa theo yêu cầu của lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương và Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy, tôi tuyên bố vài điều kỷ luật học tập… Buổi chiều hôm nay mọi người nghỉ ngợi, có thể tự ra ngoài hoạt động, nhưng buổi tối trước 10h Chi bộ Đảng lâm thời phải tổ chức điểm danh, hy vọng mọi người trở về đội đúng hạn. Tiếp theo, phát thẻ phòng.



Thời điểm phát thẻ phòng hơi hỗn loạn, tuy rằng đều ở cùng tầng trệt, nhưng sắp xếp chia làm mặt trước và mặt sau, ai cũng muốn chọn một gian phòng hướng về phía mặt trời.



Lưu Ngạn nhíu mày, hô một tiếng:



- Tranh cái gì mà tranh? Ai cũng không được tranh, tới theo danh sách tới.











Dàn xếp xong, đã hơn 12h. Phòng Lưu Ngạn ở cách vách An Tại Đào, mà một bên chính là của Trương Hân. Trương Hân đi tới cửa phòng An Tại Đào, cười ha ha:



- Tiểu An, ồ, không, Bí thư An, ba người Chi bộ chúng ta hôm nay kết bạn, giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như mở cuộc gặp mặt đi…



Lưu Ngạn vừa mới tắm rửa thu dọn xong cũng đi đến, gật đầu:



- Ừ, Trương Hân nói không sai, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm…



An Tại Đào cười ha ha, cảm thấy bọn họ nói có đạo lý, cũng không cự tuyệt, liền mặc áo gió, phất tay:



- Đi chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ ăn cơm ----- Lưu Ngạn, cô quen thuộc Thiên Nam, cô tìm chỗ, hôm nay tôi mời khách!



Trương Hân cười ha ha:



- Cậu là Bí thư, đương nhiên cậu phải mời khách!



Ba người ra cửa khách sạn, đều lên xe của Lưu Ngạn, để Lưu Ngạn đưa tới một khách sạn cấp bậc khá cao ở trung tâm thành phố Thiên Nam. An Tại Đào xuống xe nhìn lướt qua, thấy gian khách sạn ba tầng trang hoàng đẹp đẽ này không ngờ tên là khách sạn Hải Thiên, hắn không khỏi ngẩn người: Chẳng lẽ nhà họ Lộ mở khách sạn ở Thiên Nam? Suy nghĩ một chút, sản nghiệp nhà họ Lộ rất lớn, đưa chi nhánh khách sạn Hải Thiên tới tỉnh thành, cũng không phải không có khả năng.



Thấy An Tại Đào hơi ngây người, Trương Hân cười ha ha:



- Lưu Ngạn, cô thật sự biết chọn địa điểm, cô đây rõ ràng là muốn làm thịt Bí thư Tiểu An của chúng ta!



Lưu Ngạn khẽ mỉm cười, cô hiểu rất rõ An Tại Đào. Tuy rằng hắn xuất thân bình thường, nhưng hắn tuyệt đối không nghèo khó giống như bề ngoài nhìn qua, chỉ một bữa cơm như vậy vẫn có thể mời được.



Trương Hân khoát tay áo, rất hào phóng mà cười nói:



- Tốt lắm, Bí thư Tiểu An, đừng do dự, vào cửa đi, bữa cơm này tôi mời! Anh em chúng ta, ai với ai chứ!



Khóe miệng An Tại Đào lộ ra mộ nụ cười. Hắn lập tức nhớ tới trong khóa học huấn luyện Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy tại trưởng Trung ương Đảng, khi hắn có khả năng lọt vào xử phạt bởi vì bài luận văn kia, bộ mặt lạnh lùng kia của Trương Hân.