Quan Thanh

Chương 146 : Khóa huấn luyện tập trung (7+8)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Lưu Ngạn xuất thân nhà quyền quý, tiền bạc cho đến bây giờ chỉ là chuyện nhỏ. Trương Hân gia đình cũng có bối cảnh, còn Lý Yến thì không cần phải nói. Cha của cô là chủ mỏ than, cái mà không thiếu chính là tiền. Về phần Trương Lỗi, y tuy gia cảnh giàu có, lại có chú là Phó giám đốc sở Công an, nhưng so với những người kia thì còn thua kém xa.



Giám đốc nhà hàng vội vàng đi tới, cười hỏi:



- Vị nào là An Tại Đào tiên sinh?



An Tại Đào bước đến phía trước:



- Là tôi!



Vị Giám đốc chăm chú nhìn An Tại Đào, vẻ mặt tươi cười nói:



- Ngài đến ăn cơm sao không nói trước một tiếng. Hôm nay toàn bộ đều miễn phí hết.



Nói xong, anh ta đưa ra một tấm thẻ hội viên, cao giọng nói:



- Hoan ngênh ngài về sau đến nhà hàng chúng tôi dùng cơm. Chỉ cần đưa tấm thẻ hội viên VIP này thì bất kể thức ăn hay là rượu đều được miễn phí.



An Tại Đào ồ lên một tiếng, thuận tay nhận lấy. Với Lộ Binh thì hắn không cần khách khí.



- Đi thôi, mọi người!



An Tại Đào chậm rãi bước ra cửa.



Đuôi lông mày Lưu Ngạn nhảy dựng lên, mơ hồ đoán được đây là sản nghiệp của nhà họ Lộ. Lý Yến càng thêm tò mò nhìn bóng dáng anh tuấn của An Tại Đào đang chậm rãi bước ra cửa. Trương Hân cười ha hả, vỗ bả vai Trương Lỗi, trào phúng nói:



- Đi thôi, người anh em. Cất tiền của cậu lại đi.



Trở lại nhà khách Nam Giao, mọi người về phòng nghỉ ngơi. 10h đêm, An Tại Đào, Lưu Ngạn và Trương Hân ba người gặp mặt nhau, kiểm tra lại một lần nữa. Tuy rằng học viên có thể uống rượu, nhưng không được uống nhiều. Dù sao thì khóa huấn luyện luân phiên này liên quan đến tiền đồ của mình nên không ai dám chậm trễ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Ngày hôm sau, cơ quan quản lý sự vụ tỉnh ủy phái một chiếc xe chở mười ba học viên đến nhà máy Thiên Nam tham quan. Đây là một doanh nghiệp sản xuất xe máy có danh tiếng trong nước. Buổi sáng thì đi thăm nhà máy, buổi trưa thì ăn cơm, còn buổi chiều đến trường Đảng tỉnh ủy để làm báo cáo.



Chủ giảng buổi hôm nay là giáo sư của trường đại học Đông Sơn Dịch gia Quang Vinh. Dịch gia Quang Vinh đứng trên đài phát biểu về mối quan hệ giữa phát triển và ổn định trong quan hệ kinh tế, quan hệ giữa người và người. Tuy rằng, tất cả mọi người dưới đài đều tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, lại còn ghi ghi chép chép nhưng kỳ thật đều có chút buồn ngủ.



- Các đồng chí, cái gì gọi là cải cách? Cải cách chính là đổi mới. Vĩ nhân đã nói một câu, cải cách mở ra chính là lần thứ hai tái sinh.



Dịch gia Quang Vinh đứng hùng dũng trên bục giảng, quơ chân múa tay.



Nhìn ông ta như vậy, An Tại Đào cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét nghiêm túc. Lưu Ngạn ngồi bên cạnh hắn, khóe miệng giật giật, cảm thấy điều đó không đúng. Cô cũng hiểu được, lời nói nhàm chán này căn bản chính là lãng phí thời gian.



- An Tại Đào, nói không chừng chúng ta sẽ được phân chung một khu đấy.



Lưu Ngạn viết vài chữ vào quyển sổ rồi đưa cho An Tại Đào.



An Tại Đào cúi đầu, khẽ mỉm cười nhìn nét bút lưu loát của Lưu Ngạn trong quyển sổ, rồi vẽ biểu tượng mỉm cười thịnh hành trên mạng.



Lưu Ngạn cúi đầu nhìn, nhíu mày, rồi lại viết:



- Đây là cái gì?



An Tại Đào liếc nhìn Lưu Ngạn rồi lại viết vào quyển sổ của cô bốn chữ:



- Chăm chú nghe giảng!



Lưu Ngạn trừng mắt nhìn hắn, hờn dỗi quay đi chỗ khác.


- Hai vị, nói cho các người một tin tức tốt này.



- Tin tức tốt gì?



Lưu Ngạn ngẩng đầu nhìn Trương Hân, thản nhiên cười:



- Không phải là thống nhất điều phối sao? Nhìn bộ dạng kích động của anh kìa?



Trương Hân cười gượng:



- Hai vị, phải biết rằng chức của chúng ta trước kia đều là hư chức. Cho dù có là thực chức thì cũng là ở một số phòng và bộ môn thôi. Nhưng lần này, tôi nghe nói, học viên ưu tú nhất trong chúng ta sẽ có thể được đề bạt lên cấp cục Phó. Mà mọi người trong chúng ta đều muốn được phân phối đến các tỉnh đảm nhiệm chức lãnh đạo.



- Cái này đồng nghĩa với việc trong chúng ta khả năng sẽ có một người bước lên trời, đạt được chức Phó chủ tịch huyện hay Phó bí thư? Cái này cũng chưa được xem là tin tức tốt sao?



Trương Hân có chút hâm một nhìn An Tại Đào:



- An Tại Đào, cậu cũng rất có khả năng đấy. Cậu là người tạo được tiếng vang gần đây.



An Tại Đào cười:



- Chúng ta còn trẻ, tôi thật không hy vọng mình tiến quá nhanh như vậy, chỉ mong mình từng bước một khởi điểm ở cơ sở. Miễn là có tác dụng trong tương lai.



Khi nói chuyện, di động của An Tại Đào đột nhiên vang lên, là điện thoại ở nhà. An Tại Đào ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng. Bây giờ là buổi chiều. Hắn nghĩ thầm trong lòng: Hôm nay là cuối tuần, chắc mẹ và Trúc Tử đều ở nhà.



Ngẫm nghĩ một chút, hắn bước ra ngoài tiếp điện thoại.



Hắn vừa mới "Alo" một tiếng thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của Trúc Tử. An Tại Đào chấn động trong lòng, kinh hãi hỏi:



- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao em không đi học?



- Anh, mẹ bệnh rồi. Vừa rồi có một người phụ nữ đến tìm mẹ, bà ta ức hiếp mẹ. Khi bà ta đi rồi thì mẹ liền choáng váng ngã xuống đất. Em không còn cách nào khách, bèn nhờ thầy Trương bên cạnh. Thầy Trương đã chở mẹ đến bệnh viện, còn em gọi điện thoại cho anh. Anh, anh mau trở về nhà, em...



Trúc Tử trong điện thoại khóc rống lên.



An Tại Đào run người lên:



- Trúc Tử, đừng hoảng hốt, anh lập tức trở về ngay. Không nên gấp gáp, anh về liền, em đừng đi đâu, ở nhà chờ anh, nhớ kỹ đó.



An Tại Đào như một trận gió vọt vào phòng, mặc áo khoác rồi mang túi xách chạy ra ngoài.



- An Tại Đào, anh bị gì thế?



Lưu Ngạn biến sắc, vội đuổi theo.



- Lưu Ngạn, mẹ tôi bị bệnh, tôi phải lập tức trở về. Mọi việc ở đây nhờ hai người giải quyết giúp.



Giọng nói của An Tại Đào truyền đến từ cuối hành lang. Khi Lưu Ngạn chạy xuống dưới lầu thì An Tại Đào đã sớm rời khỏi nhà khách Nam Giao, hòa mình vào dòng xe cộ.



Lưu Ngạn kinh ngạc đứng chôn chân thật lâu một chỗ rồi mới từ từ thở dài. Trương Hân cũng chậm rãi bước xuống, mỉm cười:



- Lưu Ngạn, nếu lo lắng thì cùng nhau lái xe đi theo đi.



Lưu Ngạn lắc đầu.