Quan Thanh
Chương 158 : Giao phong trong hội nghị Huyện ủy thường vụ
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Nghe Tôn Hiểu Linh vừa nói như vậy, Tiêu Hoàng lập tức bĩu môi, lập tức tiếp lời nói:
- Tôn Chủ tịch thị trấn nói rất đúng, muốn làm giàu trước sửa đường. Nhưng, con đường ô tô trấn chúng ta, chính quyền đã báo cáo cho huyện rất nhiều lần, nhưng huyện luôn phê không xuống… Nói ngắn lại, tài chính ở huyện cũng eo hẹp, mà chúng ta trông cậy vào bản thân thị trấn giải quyết căn bản là chuyện không có khả năng.
Dừng một chút, Tiêu Hoàng lại nói:
- Bí thư An là cán bộ ở tỉnh xuống, lại là ủy viên thường vụ Huyện ủy, mặt mũi lớn, tôi xem, thị trấn chúng ta lấy được tài chính sửa đường, chính là phải dựa vào Bí thư An.
Tiêu Hoàng nói xong, Trương Khuê cũng phụ họa theo.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Chưa nói tới mặt mũi cái gì, chúng ta là chính phủ nhân dân cấp một, nhất định nên suy nghĩ khó khăn thực tế cho quần chúng ---- tôi xem, sau cuộc họp văn phòng UBND lập tức lập báo cáo chuyên nghiệp xin tài chính xây dựng đường, một kiểu hai phần, một phần báo cáo cho huyện, một phần ---- liền cho ta đi. Chúng ta hết sức tranh thủ, cố gắng mau chóng khởi công sửa đường!
Vấn đề sửa đường của thị trấn Tư Hà vẫn không đạt được ý kiến phúc đáp của huyện, nguyên nhân kỳ thật cũng không phức tạp, hoàn toàn là vì nhân tố con người, không quan hệ với tài chính eo hẹp hay không. Nguồn gốc là trên hai người Bí thư tiền nhiệm và Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc. Bí thư tiền nhiệm là một đồng chí lão thành, tính cách cực kỳ bướng bỉnh và lạc hậu, ông ta vẫn không qua lại với Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc, nghe nói còn chống đối Tôn Cốc một hồi trong cuộc họp hội nghị Huyện ủy mở rộng.
Dựa theo lý thường, Tôn Cốc làm Bí thư Huyện ủy, cách chức một Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng không phải việc khó gì, nhưng vị Bí thư tiền nhiệm của thị trấn Tư Hà này là bà con xa thân thích của lãnh đạo thành phố Phòng Sơn, tuy rằng quan hệ cũng không gần, nhưng Tôn Cốc cũng không dám ngoài sáng cách chức ông ta. Vì thế thường xuyên qua lại, mâu thuẫn của hai người dần dần công khai, thị trấn Tư Hà trở thành thị trấn có chính sách Không nhìn tài chính của huyện, không cần nói sửa đường bị xem nhẹ vô kỳ hạn, ngay cả tài chính chuyên giúp đỡ người nghèo từ phía trên, thị trấn Tư Hà cũng mơ tưởng được chia một ly canh.
Điều này, An Tại Đào đã sớm biết rõ ràng. Hắn hiểu được Tiêu Hoàng không chỉ đưa ra một nan đề cho mình, cũng muốn lấy mình làm trò cười: ngươi không phải là cán bộ dự bị được coi trọng sao, xem bản lĩnh của ngươi có thể lấy được tài chính xây dựng hay không!
Đối với tính tình của Tôn Cốc, Tiêu Hoàng cực kỳ rõ ràng, đây là một người cực kỳ hống hách cực kỳ háo sắc cực kỳ tham lam cực kỳ quan liêu, lời nói Vấn đề đường cái thị trấn Tư Hà tạm thời có thể gác lại này trước kia ông ta vừa mới công khai tỏ thái độ, như vậy, lần này tự nhiên cũng sẽ không tự mình tát mình.
Gã không cho rằng An Tại Đào có thể đạt được cái gì từ Tôn Cốc kia. Trái lại, còn có thể bởi vậy khiến Tôn Cốc chán ghét và phản cảm. Mà Tiêu Hoàng hận không thể khiến An Tại Đào bị Tôn Cốc xa lánh mà nhanh chóng rời đi, bản thân cũng thuận lý thành chương mà thay thế, đây là suy nghĩ của Tiêu Hoàng.
An Tại Đào cười cười, cũng không tiếp tục vấn đề này. Hắn nhìn mọi người dưới đài, trầm giọng nói:
- Các đồng chí phía dưới, chẳng lẽ ngay cả một chút ý tưởng đối với việc phát triển kinh tế thị trấn cũng không có?
Phía dưới trầm mặc vài phút, thấy vẫn không có ai lên tiếng, An Tại Đào chậm rãi đứng dậy:
- Nếu tất cả mọi người không muốn nói, như vậy, liền hình thành tài liệu văn bản đi, hai ngày này, mỗi người đều phải viết ra đề nghị và ý kiến của bản thân, giao cho văn phòng Đảng ủy. Ngoài ra, vài tài liệu vừa rồi trong cuộc họp nhắc tới, Văn phòng Đảng ủy và Văn phòng UBND phải lập tức bắt tay vào chuẩn bị, tôi hy vọng nhanh chóng nhìn thấy tài liệu! Ngày kia tôi phải trở về Huyện ủy tham dự hội nghị thường vụ, tôi hy vọng có có thể đem báo cáo xin tài chính xây dựng của thị trấn tới hội nghị thường vụ!
- Tiêu Chủ tịch thị trấn…
An Tại Đào nhìn Tiêu Hoàng.
Tiêu Hoàng cười ha ha đứng dậy, khoát tay áo:
- Các bộ phận trở về phải lĩnh hội tinh thần chỉ thị của Bí thư An, cố gắng chứng thực thông suốt. Tốt lắm, hội nghị đến đây chấm dứt, giải tán!
Đám người bắt đầu tản đi.
- Bí thư Trương, chuyện tình chỉnh đốn tác phong và hoạt động chủ đề giáo dục do ngài tới nắm.
An Tại Đào cười cười, nói với Trương Khuê. Trương Khuê vội vàng xác nhận, lại theo sau Tiêu Hoàng rời đi. Tôn Hiểu Linh đang muốn rời khỏi, lại bị An Tại Đào gọi lại:
- Chủ tịch thị trấn Tôn, tôi có vài lời muốn nói với cô, đi văn phòng của tôi.
Tôn Hiểu Linh ngẩn ra, cũng không nói gì, đi theo phía sau An Tại Đào tới văn phòng của hắn.
- Lưu Ngạn, mua xe cho Trúc Tử như nào có thể khiến cô trả tiền? Chỗ này…
Lưu Ngạn biến sắc, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng:
- Cầm lấy đồng tiền dơ bẩn của anh đi!
An Tại Đào xấu hổ mà xoa tay:
- Lưu Ngạn…
Lưu Ngạn chậm rãi quay đầu, không ngờ trên đôi mắt như nước chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt, cô buồn bã nói:
- An Tại Đào, thật ra tôi không muốn thấy anh, tôi thật sự không muốn thấy anh…
Nói xong, Lưu Ngạn che mặt nghẹn ngào chạy chậm lên lầu, nghe Lưu Ngạn đóng cửa rầm một tiếng, An Tại Đào căn thẳng trong lòng, đột nhiên phát run một chút, tim đột nhiên đạp nhanh, có một khoại cảm giác hít thở không thông muốn ngất đi.
Ánh chiều tà rơi trên người hắn, tâm tình hắn phức tạp đứng ở nơi đó, trên người phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt. Gió nam ấm áp bắt đầu nổi lên, cuốn qua toàn bộ khu nhỏ, cuộn lên vài chiếc lá và trang giấy, cũng cuộn lên một lớp bụi mù vọt vào trong đôi mắt hơi mê ly của hắn.
Chậm rãi nhìn về phía xa, thấy Trúc Tử còn vui vẻ ngồi xe đạp chơi trong vườn hoa nhỏ của khu, hắn khe khẽ thở dài, sau khi do dự thật lâu, vẫn đi lên lầu gõ vang cửa phòng Lưu Ngạn.
…
…
- Cũng không biết là khi nào, tôi làm cho mình một cái lồng, biết rõ là cạm bẫy, nhưng vẫn si mê mà nhảy vào, tôi biết chính mình mua dây buộc mình… Anh không cần nói cái gì nữa, tôi chỉ hy vọng, chúng ta có thể duy trì hiện trạng như vậy, vui vui vẻ vẻ mà sống, tôi không hy vọng xa vời có thể đạt được cái gì, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu được lòng tôi!
An Tại Đào đứng trong phòng khách của Lưu Ngạn, nhìn bóng lưng thon dài thướt tha của Lưu Ngạn đứng ở ban công, sắc mặt hơi tái nhợt, đối mặt với Lưu Ngạn giờ phút này tự nói hoặc là thổ lộ, một câu hắn cũng nói không nên lời.
Lưu Ngạn chậm rãi xoay người lại, đi tới.
Cô duyên dáng đứng trước người An Tại Đào, đôi mắt nhẹ như nước, hai gò má xinh đẹp lạnh lùng mất hết thay vào đó là một rặng mây đỏ. Đầu vai cô hơi run rẩy, ánh mắt tịch mịch như muốn xuyên thấu lòng dạ An Tại Đào ---- nhưng, nhưng, tuy rằng hai người gần trong gang tấc, nhưng lại xa cách tựa thiên nhai!
Thật lâu sau, thật lâu sau.
Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng Trúc Tử gõ cửa và gọi ầm ĩ, lúc này Lưu Ngạn mới lấy lại bình tĩnh, khôi phục lại thần sắc thản nhiên hơi mang chút lạnh lũng bình tĩnh, vội vàng đi qua trước người An Tại Đào, mở cửa, cùng Trúc Tử mỉm cười mà đến.
- Anh, anh không ở nhà, em một người ở một căn nhà như vậy hơi sợ hãi, liền tới đây làm bạn với chị Lưu Ngạn.
Trúc Tử cười hì hì kéo cánh tay An Tại Đào:
- Anh, anh mời em và chị Lưu Ngạn ra ngoài ăn cơm được không? Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, chị Lưu Ngạn cũng biết làm, nhưng rất rầy rà!
An Tại Đào cười cười, khoát tay áo:
- Đi, chúng ta ra ngoài ăn!