Quan Thanh
Chương 171 : Xin hỏi đường ở phương nào? (3)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Sau bốn năm, tám cây táo Tôn Cường tỉ mỉ chăm sóc không ngờ tất cả đều đơm hoa kết quả. Tôn Cường hưng phấn khác thường, nhìn tám cây táo nở hoa kết quả rồi lại nảy sinh ra một ý tưởng mới. Một chậu hoa có thể bán được mấy chục đồng tiền. Giống cây táo trồng trong chậu của anh ta có thể bán trên một trăm đồng cũng không thành vấn đề.
Anh ta cảm thấy một cơ hội kinh doanh đã đến. Anh ta đã thử nghiệm với đào, hồng, lê và các loại hoa quả phương bắc trồng vào chậu. Đến năm 1998, Tôn Cường đã thành công trong việc trồng hơn mười giống cây ăn quả với hơn 1500 chậu.
Giai đoạn đầu tư ban đầu rất lớn, vả lại nhiều năm không có thu vào, lại xây dựng nhà kính, phí quản lý nhân công trong mấy năm nên Tôn Cường không chỉ tiêu hao hết tiền bạc để dành trong nhà, mà còn nợ hơn một triệu năm trăm ngàn.
Tôn Cường đã nghĩ đến lúc này thì sẽ hết khổ, chẳng những có thể trả hết nợ bên ngoài mà còn làm giàu cho bản thân mình. Nhưng sự thật cũng rất tàn khốc. Đối với những chậu cây táo, thị trường cũng không nhiệt tình lắm. Người xem thì nhiều nhưng người mua thì không bao nhiêu.
Tôn Cường cũng không có biện pháp mở rộng thị trường, đành phải ôm hơn 1500 cây táo kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Mỗi ngày đều có người đến đòi nợ. Vợ của anh ta thấy vậy cũng mất hết kiên nhẫn, cứ hai ba ngày lại cãi nhau một lần, năm ngày lại đánh nhau. Cả ngày chữ ly hôn luôn ở trên miệng.
Tôn Cường cũng không còn hy vọng gì cả. Gần đây người đến xem cây táo trong chậu rất nhiều, nhưng người mua cũng vẫn không có. Anh ta cứ nghĩ rằng, Lý Tương dẫn hai người này đến chỉ để thõa mãn sự hiếu kỳ mà thôi.
Vợ của Tôn Cương Trương Tiểu Lan hai mắt sáng ngời. Cô tuy là nông dân nhưng cũng nhìn ra được hai người trẻ tuổi trước mắt này không phải là người bình thường. Lại nghe Lý Tương nói một người là cán bộ, một là ông chủ lớn thì trong lòng hiện lên một tia hy vọng.
Cô dẫn ba người đến một thôn bên cạnh sườn núi, nơi có một trang trại và một nhà kính. Đi vào trong nhà kính, thấy bên trong có một cây táo được trồng trong bồn đã kết hoa xanh biếc, nên trong lòng có chút hưng phấn. Mọi người bước lại, cúi người xem kỹ bồn cây.
Đứng tại cửa nhà kính, Lý Cương và Trương Tiểu Lan một bên nhỏ giọng nói chuyện, một bên nhìn hai người kia đang ngồi xổm xem cây ăn quả trồng trong chậu.
Trương Tiểu Lan nhẹ nhàng kéo tay Lý Tương, hạ giọng nói:
- Phóng viên Lý, cô nói Bí thư An và Tổng giám đốc Lộ sẽ mua hết cây ăn quả của nhà tôi chứ? Tuy rằng nhà tôi cứ chăm bẵm vào những cái cây đó, nhưng anh ấy trồng với kỹ thuật rất tốt. Cây táo trồng trong chậu rất hiếm đấy. Haiz, mua một ít thì cũng đã tốt rồi. Hiện tại chủ nợ của chúng tôi ngày nào cũng đến, tôi cũng không còn cách nào khác.
Trương Tiểu Lan không kìm nổi lau nước mắt.
Lý Tương khuyên nhủ một hai câu, còn lại không nói gì nữa. An Tại Đào tuy rằng nói rất có hứng thú nhưng mua hay không thì cô cũng không biết.
An Tại Đào đứng dậy, nhìn Lộ Binh:
- Anh cảm thấy thế nào?
Lộ Binh cười vỗ vỗ bụi trên tay:
- Không tồi, nhưng đó chỉ là cảm giác. Tôi vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
An Tại Đào khẽ mỉm cười nói:
- Lộ Binh, tối biết chỗ nào không thích hợp. Anh xem, thứ nhất, cây ăn quả trồng trong chậu tuy rằng gieo trồng thành công nhưng không có mỹ quan. Nói cách khác, hiệu quả bằng ánh mắt cực kém. Nếu có thể tìm thêm nhân viên có trình độ kỹ thuật chỉnh sửa lại thì sẽ cho ra một chậu cây ăn quả đẹp mắt. Thứ hai, anh ta dùng cái chậu mục nát, rất ảnh hưởng đến hiệu quả thị giác. Cho nên, anh ta bán ra không được. Người nghèo ai mà mua nổi, kẻ có tiền thì mua làm gì. Cây táo trồng trong chậu tuy rằng rất hiếm nhưng nếu trưng lên bàn thì rất khó coi, có mua về thì cũng trở thành rác mà thôi.
Lộ Binh ánh mắt sáng lên, bàn tay hơi run một chút.
- Nếu chỉnh sửa lại, tuyên truyền thêm một chút thì loại cây rác rưởi này cũng trở thành của quý mà thôi. Lộ Binh, anh có muốn không? Nếu không cần thì tôi sẽ mua.
Lộ Binh nhướng mày lên:
- Sao lại không cần? Tôi rất hứng thú với nó. Anh bạn này, tôi càng lúc càng không hiểu cậu. Cậu rốt cuộc là quái vật gì vậy, không ngờ chuyện này cũng có thể tìm ra.
An Tại Đào ngửa mặt lên trời cười to, vươn tay ra:
- Cây ăn quả trong chậu này chính là hạng mục hợp tác của chúng ta. Thế nào?
Lộ Binh cười ha hả, nắm chặt tay An Tại Đào:
- Không thành vấn đề, cứ bắt đầu đi. Cậu cứ nói chuyện với anh ta, còn tôi ra tiền, cứ để cậu làm chủ.
- Anh Tôn, cây ăn quả này bao nhiêu tiền một chậu? Nếu giá cả thích hợp thì chúng tôi sẽ mua.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, tiếp nhận bao thuốc Trung Hoa từ Lộ Binh, rồi rút một điếu cho Tôn Cường.
Tôn Cường chấn động, thần sắc vốn ảm đạm lập tức trở nên tươi tỉnh lên. Còn Trương Tiểu Lan thì hưng phấn đến mức thiếu chút nữa là kêu to lên, nên khẩn trương lấy tay che miệng lại.
Tôn Cường run giọng nói:
- Bí thư An, Tổng giám đốc Lộ, các ngài không phải nói giỡn chứ?
Lộ Binh khoát tay:
- Anh Tôn à, Bí thư An đường đường là cán bộ lãnh đạo Đảng, sao lại nói giỡn với anh được chứ? Anh cứ việc nói thẳng giá cả đi.
Tôn Cường thấy lời đề nghị hấp dẫn như vậy nên bắt đầu tính toán. Anh ta thầm nghĩ lần này có thể thu hồi vốn lại còn trả hết nợ. Tính toán cả nửa ngày, anh ta nói:
- Bí thư An, một cây là một trăm đồng. Tôi chỉ lấy lại tiền vốn thôi, không kiếm tiền lời đâu. Tôi chỉ hy vọng có thể trả được nợ.
An Tại Đào và Lộ Binh hiểu ý nhau, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tôn Cường và Trương Tiểu Lan thì cùng cười, giơ tay lên:
Nhìn thấy An Tại Đào gọi một lon bia ướp lạnh, Lưu Ngạn nhíu mày, nắm lấy ly bia của hắn:
- Đừng uống nữa, có chuyện gì không hay xảy ra à?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Không có gì! Lưu Ngạn, em giúp anh liên lạc với giới truyền thông trung ương, có thể tìm cho anh một vài phóng viên trung ương đến đây được không?
- Tìm một vài phóng viên thì không thành vấn đề. Nhưng anh muốn làm gì?
Lưu Ngạn biết trong lòng An Tại Đào đang có chuyện xảy ra. Lưu Ngạn cũng hiểu tính tình của hắn nên không hỏi nhiều.
- Anh đến nhà họ Lộ ở Tân Hải để bàn chuyện. Mọi chuyện diễn ra rất tốt. Bọn họ muốn đến thị trấn của chúng ta để đầu tư. Anh muốn khuếch đại hoạt động đầu tư nên cần giới truyền thông tuyên truyền một chút.
An Tại Đào buông ly bia xuống, thần sắc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Lưu Ngạn ồ lên một tiếng.
- Chuyện này không thành vấn đề. Chỉ có điều chỉ là hoạt động của một thị trấn nhỏ, có tất yếu phải gây ra động tĩnh lớn như vậy không?
An Tại Đào đột nhiên cười ha hả:
- Đầu năm nay, mọi việc cần tiến hành cho tốt. Chúng ta đều xuất thân từ giới truyền thông. Em cứ yên tâm, cứ tìm vài người đến đây, anh không bạc đãi họ đâu.
Lưu Ngạn khẽ cười. Ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng lại có một dấu chấm hỏi thật lớn. An Tại Đào hôm nay có chút gì rất kỳ lạ.
Thời gian lại trôi qua một ngày. Bên sở Giao thông cũng không hề có động tĩnh gì. Một vài nhân viên ở thị trấn cũng bắt đầu xì xào. Một số lãnh đạo thị trấn trong lòng hoài nghi nhưng cũng không hỏi An Tại Đào, mà An Tại Đào thì dường như cũng biểu hiện như chưa có việc gì phát sinh.
Ngày 10 tháng 6, thị trường chứng khoán đã tăng lên. Ngày 14 tháng 6, Hội Giám sát chứng khoán đã phát biểu rằng thị trường chứng khoán đã có sự khôi phục. Ngày 15 tháng 6, nhật báo Nhân dân lại có bài phát biểu riêng, thông báo lại sự khôi phục của thị trường chứng khoán.
Bài báo viết như sau:
- Ngày 19 tháng 5, thị trường chứng khoán bắt đầu có sự thay đổi trọng đại. Ngày 11 tháng 6, giá cổ phiếu đã tăng lên 1370 điểm so với 407 điểm trước kia, tương đương với 22%. Thị trường cổ phiếu đã bình ổn trở lại, đang có sự khôi phục, mang đến tin vui và sự chờ đợi cho các nhà đầu tư".
- Thị trường chứng khoán Trung Quốc trong giai đoạn khó khăn đã gặp được kỳ ngộ. Thị trường chứng khoán phát triển, không chỉ cải cách mở ra và phát triển đại cục, mà còn quan hệ đến lợi ích thiết thực đối với người tham dự thị trường chứng khoán khắp nơi. Khiến cho chúng ta thống nhất nhận thức, kiên định tin tưởng, cố gắng mang đến một thị trường chứng khoán sôi động và giàu sức sống hòa nhập vào thế kỷ thứ 21.
Theo bài báo thì thị trường chứng khoán trong nước ngày càng nóng lên. Người đầu cơ cổ phiếu chỗ nào cũng có. Nhà nhà đều mua cổ phiếu khiến cho thị trường chứng khoán phát triển mạnh chưa từng thấy.
Người ở cơ quan Đảng ủy thị trấn Tư Hà đầu tư vào cổ phiếu cũng rất nhiều. Cho dù Trương Tịnh Tịnh là người trẻ tuổi nhưng cũng đã cầm hai mươi ngàn đến thị trường chứng khoán mở tài khoản.
Thị trường chứng khoán đã trở thành một đề tài hot nhất trong cả nước.
Ngày 18 tháng 6 là ngày thứ sáu, và là ngày tết Đoan ngọ. Bởi vì phải tham dự hội nghị thường vụ nên An Tại Đào phải về huyện trước một ngày. Mấy ngày nay hắn vẫn ở thị trấn làm việc, ngoại trừ ở trong phòng làm việc đọc sách, hắn rất ít khi ra ngoài hoạt động. Lưu Ngạn sớm đã giống như bà chủ trong nhà, ra ngoài mua vài cái bánh chưng, luộc thêm vài cái trứng gà. Ba người cùng nhau ăn một bữa điểm tâm, rồi sau đó mới lái xe đến tòa nhà Huyện ủy làm việc.
Trong phòng hội nghị, các Ủy viên thường vụ cơ bản đã có mặt, ngoại trừ Tôn Cốc. An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào và Lưu Ngạn người trước người sau, nghe được mọi người đang bàn tán về chuyện giá cổ phiếu tăng giảm như thế nào.
Hai người vừa mới ngồi xuống thì Tôn Cốc bước vào. Nhìn thấy An Tại Đào, khóe miệng Tôn Cốc giật giật, đi đến chỗ ngồi của mình, cười hỏi một câu:
- Bí thư Tiểu An, bên Sở Giao thông như thế nào rồi? Sao không thấy động tĩnh gì về việc sửa đường và kết hợp với nhau vậy?
- Haha, chắc là lãnh đạo tỉnh còn đang nghiên cứu,
An Tại Đào thản nhiên nói.
Tôn Cốc cười lạnh trong lòng, trong đổi ánh mắt với Trần Đức Lệnh, cũng không nói gì nữa. Nhưng Trần Đức Lệnh lại nhìn An Tại Đào nói:
- Bí thư Tiểu An lại muốn làm thợ khéo hay sao. Chúng ta làm cán bộ, không thể đứng chung với những tay thợ khéo. Nếu Bí thư Tiểu An muốn vì thị trấn Tư Hà làm điều gì đó, muốn người dân thoát khỏi đói nghèo thì phải tiếp tục cố gắng. Toàn bộ nhân dân thị trấn, thậm chí là toàn huyện đều trông chờ vào Bí thư Tiểu An.
An Tại Đào nhíu mày nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, mở quyển sổ trên bàn của mình ra.
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật Hạ Hầu Cường nhẹ nhàng cười:
- Được rồi, lão Trần à, anh dù sao cũng là một cán bộ lão thành, sao lại nói với một cán bộ trẻ tuổi như vậy? Tôi nghĩ đồng chí Tiểu An tuyệt đối không thể chỉ có ba phần chung. Chỉ sợ là trên ba đó chứ. Đồng chí Tiểu An hiện tại bất lực rồi.
Tôn Cốc và các Ủy viên thường vụ khác đều nhẹ nhàng mỉm cười, trong tiếng cười tràn đầy sự khinh miệt. An Tại Đào làm sao mà không hiểu chứ? Miệng của hắn vẫn nở nụ cười lạnh. Mọi người cứ chờ xem, xem ai sẽ cười ai.
Chủ tịch huyện Hạ Canh và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trương Kính Phú hướng ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào, bắt gặp sự điềm tĩnh của hắn thì trong lòng hoài nghi. Cái tên tiểu tử này rốt cuộc làm muốn làm cái gì?
An Tại Đào liếc mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói:
- Các vị lãnh đạo, ngày mốt, thị trấn của chúng tôi sẽ tiến hành một hoạt động thu hút đầu tư. Một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố là tập đoàn Dân Thái sẽ đến đầu tư vào Tư Hà. Mời các vị lãnh đạo dành chút thời gian đến tham dự.