Quan Thanh

Chương 173 : Không có cây Ngô Đồng, chim Phượng Hoàng vẫn đến (3+4)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Không gì khác, điều này giống như làm người, rất nhiều người có thể kiếm món hời nhỏ, nhưng nếu giết người phóng hỏa, vậy không có mấy người chịu.



Đối với ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi đầy hứa hẹn An Tại Đào này, các phóng viên hiển nhiên ôm hứng thú thật lớn, bởi vì tên tuổi An Tại Đào xuất thân phóng viên, cũng không xa lạ trong vòng truyền thông tin tức.



Hàn huyên một hồi với các phóng viên, dàn xếp bọn họ xong, lúc này An Tại Đào mới phân phó Trương Tịnh Tịnh tiếp họ, bản thân bước lên đài Chủ tịch, nắm microphone hắng hai tiếng, để mọi người an tĩnh lại.



Bởi vì hắn đã nhìn thấy, Tôn Cốc dẫn các đồng chí lãnh đạo chủ chốt ở huyện đã bước theo Tiêu Hoàng cùng đi tới. Tuy rằng trên mặt Tiêu Hoàng lộ ra nụ cười nịnh nọt, nhưng trong lòng lại không biết là tư vị gì.



Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà chẳng những Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc tới đây, Chủ tịch huyện Hạ Canh tới đây, ngay cả đội ngũ lãnh đạo cũng cùng nhau trình diện? Điều này quá cho An Tại Đào thể diện đi? Gã lại không biết, Tôn Cốc không phải tự cho An Tại Đào mặt mũi, mà là cho khoản đầu tư lớn 12.000.000 đồng mặt mũi.



Dựa theo lệ thường quan trường bình thường, hoạt động cùng loại như vậy có lãnh đạo tham gia, lúc lãnh đạo tiến tới, cần phải pháo trống cùng vang. Tôn Hiểu Linh tới gần cúi đầu nói:



- Bí thư An, có cần phải nổi nhạc đốt pháo hay không?



An Tại Đào nhẹ nhàng lắc đầu:



- Chờ một lát, hiện giờ không cần.



Tôn Hiểu Linh ngẩn ra, nhưng không nói gì nữa, im lặng đi qua một bên.



An Tại Đào cười cười, đi nhanh tới đón, cùng bắt tay hàn huyên với Tôn Cốc và các lãnh đạo huyện liên quan, mất hơn nửa giờ mới để Tiêu Hoàng chiếu ứng bọn họ tự ngồi phía sau bàn ghi tên mình. Đương nhiên, vào ngồi còn có diễn viên chính thứ hai hôm nay, nhà đầu tư Lộ Binh.



Chính quyền thị trấn Tư Hà có thể lên đài Chủ tịch chỉ có một mình An Tại Đào, lãnh đạo khác gồm cả Tiêu Hoàng chỉ có thể đứng phía trước đội ngũ nhân viên công tác.



An Tại Đào khoát tay áo, nắm microphone cất cao giọng nói:



- Các đồng chí. Đầu tiên chúng ta vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh đồng chí Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc, đồng chí Chủ tịch huyện Hạ Canh cùng với các vị lãnh đạo huyện tới thăm hiện trường hoạt động!



Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, bên trong đan xen không ít tiếng hoan hô và ồn ào. Tôn Cốc và các lãnh đạo liên quan mặt nở nụ cười khẽ gật đầu, trong lúc vô ý Tôn Cốc phát hiện, không ngờ Chủ tịch huyện Hạ Canh đứng dậy khom người với đám người chung quanh, không khỏi nhăn mày lại, trong lòng thầm mắng một tiếng: Giả bộ cái gì, thứ chó Nhật!



An Tại Đào cũng chú ý tới động tác này của Hạ Canh, hắn cười cười trong lòng, tiếp tục cất cao giọng nói:



- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, hôm nay chúng ta ở đây cử hành đại hội động viên kêu gọi thu hút đầu tư phát triển kinh tế… Chương trình đại hội có ---- thứ nhất, Chủ tịch thị trấn Tiêu Hoàng đại biểu chính quyền tị trấn và Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng Giám đốc Tập đoàn Dân Thái Đông Sơn, Tổng Giám đốc Công ty hữu hạn phát triển nông nghiệp sinh thái Dương Quang Lộ Binh ký hiệp nghị hợp tác, thứ hai, do lãnh đạo huyện tiến hành cắt băng ba công trình xây dựng lớn có đầu tư 12.000.000 đồng của Công ty hữu hạn phát triển nông nghiệp sinh thái Dương Quang,thứ ba, do tôi đại biểu Đảng ủy nói chuyện động viên chính quyền thị trấn tiến hành phát triển kinh tế, thứ tư, nhận trả lời các vấn đề của các đồng chí phóng viên truyền thông phỏng vấn.



Giọng An Tại Đào vừa dứt, tiếng pháo và tiếng trống cùng tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt chợt vang lên.




- Lưu Ngạn, cô biết không, Chủ tịch huyện Hạ hai ngày này trước sau gọi 7 cuộc điện thoại cho tôi! Ông ta đã hứa hẹn với tôi, UBND huyện có thể phê chuẩn một bộ phận tài chính cho tôi!



Lưu Ngạn ồ một tiếng, liền không nhiều lời nữa. Cô vốn không có hứng thú đối với loại tranh đấu gay gắt ngươi lừa ta gạt này trong quan trường, nếu không liên quan tới An Tại Đào, ngay cả lời tán gẫu này cô cũng lười nói. Chẳng qua, không có hứng thú thì không có hứng thú, điều này cũng không có nghĩa trí tuệ chính trị của cô thấp.



Cô có thể nghe ra được thâm ý nào đó trong lời nói của An Tại Đào. Cô cũng nhìn ra được thế cục Quy Ninh hiện giờ, Tôn Cốc tuy hống hách chuyên quyền, nhưng Huyện ủy và UBND huyện Quy Ninh này cũng không phải bền chắc như thép. Ít nhất, Chủ tịch huyện Hạ Canh cũng không phải một kẻ lương thiện. Hạ Canh tìm tới An Tại Đào, chủ động thể hiện thiện ý với An Tại Đào, điều này có nghĩ là gì không cần nói cũng biết.



Ngọn đèn dầu leo lét cháy, đường cái vang động tiếng xe cộ khiến cho ngừi ta chóng mặt. Dưới ánh sáng mờ tối của ngọn đèn, gương mặt duyên dáng và thanh tú của Lưu Ngạn nở nụ cười dịu dàng. An Tại Đào đôi mắt sáng như có chút sóng tính đong đưa.



Trúc Tử ngồi bên cạnh hai người liếc mắt một cái, đột nhiên cười hì hì, chạy về phía trước, trong màn đêm, bộ đồng phục học sinh áo trắng váy ngắn tựa như một đóa hoasen trắng nở rộ đang lay động.



An Tại Đào trong lòng thở dài một hơi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Ngạn, ngửa đầu nhìn màn trời tối đen, vừa rồi vầng trăng khuyết nấp sau đám mây, không khí vẩn đục, từng đợt gió khô nóng thổi vào bỏng rát.



- Có vẻ như trời muốn mưa?



An Tại Đào cười:



- Chúng ta khẩn trương đi thôi!



Nụ cười dịu dàng trên khóe môi của Lưu Ngạn chợt tắt. Cô yên lặng gật đầu, nháy mắt khôi phục vẻ đẹp lạnh lùng trước kia. Nguồn: https://truyenfull.vn



Đó là một buổi tối cực kỳ bình thường. Thời tiết oi bức, nên dân chúng Quy Ninh dường như đều đợi đến đêm mới ra khỏi nhà, đêm đó, trong màn đêm, hàng vạn ngọn đèn dầu thắp lên, nhảy nhót thứ ánh sáng mờ tỏ.



Nhưng đêm này, nhất định là một đêm bất bình thường.



Công nhân Công tư điện lực huyện Tiểu Hoàng đút tay vào túi quần, nắm chặt con dao găm lạnh lẽo, hắn dùng ngón tay thử quét qua lưỡi dao, không khỏi có chút run rẩy. Từ khi ý niệm độc ác kia xuất hiện trong đầu, gã đều không hề có một chút nào yên ổn. Do dự. Sợ hãi. Phẫn nộ. Kích động. Lại do dự.



Gã không ngừng nhớ tới gương mặt vị giám đốc công ty điện lực Trương Đại Dân khiến người ta căm ghét đó, cả cái bụng to tướng đầy mỡ do uống bia. Gã lập tức lại nhớ đến con vợ quyến rũ thở phì phì dưới thân hình mập mạp kia, không kìm nổi sự ghê tởm chỉ chực nôn mửa.



Bụng gã như có con dao nhọn đâm vào hai nhát, lòng đau đớn thất vọng tràn trề về con vợ gã nâng niu như hoa như ngọc kia.



Ý niệm ác độc lại điên cuồng bám lấy đầu gã, gã thở hổn hển, bước vào tiểu khu chính. Đi qua tiểu khu dành cho những nhà quyền quý có tiền trong huyện, sự phẫn nộ trong lòng gã lại dâng lên cực điểm.