Quan Thanh
Chương 179 : Làm người quan trọng hơn làm việc(1+2)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Tiêu Hoàng thở phì phì mà trở lại phòng làm việc chờ.
Gần đến lúc giữa trưa, nghe thấy xe jeep trở về, gã liền chuẩn bị xuống lầu rời xe rời khỏi. Vừa muốn rời cửa, liền phát hiện Lương Mậu Tài hát một điệu dân gian, mang theo một bao đồ vật đi qua cửa văn phòng mình, tới văn phòng An Tại Đào. Tiêu Hoàng cắn răng, không kìm nổi cúi đầu hừ một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh âm trầm này của gã, Lương Mậu Tài dường như cũng nghe được, nhưng chân cũng không chút dừng lại.
Đi thẳng tới cửa văn phòng An Tại Đào, tuy rằng cánh cửa mở rộng, nhưng gã vẫn kính cẩn mà gõ cửa. An Tại Đào đang dựa bàn xem tài liệu, mấy ngày nay, Văn phỏng Đảng ủy và Văn phòng UBND kết hợp muốn làm ra một chế độ kỷ luật công tác mới, đưa tới trước bàn hắn, chỉ cần hắn ký tên là có thể lấy hình thức văn kiện của Đảng phát xuống chấp hành.
Thấy là Lương Mậu Tài, An Tại Đào cười cười:
- Vào đi, cửa không khóa.
Đối với Lương Mậu Tài, ngay từ đầu An Tại Đào liền ôm nguyên tắc "sử dụng tăng thêm khống chế". Người này giỏi về xoay theo chiều gió, nhưng có năng lực phối hợp công tác tiêu chuẩn nhất định, nếu có thể ở trong phạm vi khống chế của mình, đại khái có thể để gã làm việc cho mình, mà nếu một khi mất đi khống chế, nhất định không chút do dự xuống tay chèn ép gã.
Lương Mậu Tài cười ha ha đi vào, thuận tay đóng chặt cửa phòng An Tại Đào, đi tới phía trước, đặt bao đồ trong tay lên bàn An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, đây là một chút lạp xườn tê cay vị Tứ Xuyên, hương vị cũng không tệ lắm, là em vợ nhà tôi đi công tác mang trở về, cho tôi một ít, tôi lấy đến cũng cho Bí thư An nếm thử trước!
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười thản nhiên:
- Ồ, sao anh biết tôi thích ăn món cay Tứ Xuyên vậy? Xem ra, Chủ nhiệm Lương là người có lòng đó! Được rồi, đặt đó đi, nếu là thứ khác, tôi thật sự không thể nhận của anh, nhưng món lạp xườn tê cay này, tôi thật sự không kìm nổi hấp dẫn!
Lương Mậu Tài thấy An Tại Đào đồng ý nhận lấy, tự cảm thấy quan hệ với Bí thư An lại gần hơn một chút, vội vàng cười đặt lạp xườn ở một bên, lại lấy ra một điếu thuốc của bản thân vội tới châm cho An Tại Đào một điếu.
Từ sau khi An Tại Đào tung ra hấp dẫn "có thể tiến vào bộ máy lãnh đạo" với gã, Lương Mậu Tài liền rất để tâm đối với việc này. Hai ngày này gã càng nghĩ càng hưng phấn: đúng vậy, hiện giờ bộ máy chính quyền Đảng ủy thị trấn mới có 5 người, giống như là Bí thư Tiểu An nói, nhân sự rất không đủ! Thị trấn khác, bộ máy nhân sự nào không phải bảy tám thậm chí mười mấy người?
Nói đến tư lịch, bản thân mình tham gia công tác mười mấy năm, ở vị trí Chánh văn phòng UBNDthị trấn này cũng đã bảy tám năm, nói tới năng lực công tác, bản thân mình hầu hạ vài lượt lãnh đạo, trình độ phục vụ rõ như ban ngày ---- bản thân cũng nên được đề bạt. Lương Mậu Tài nhớ tới Bí thư Tiểu An không chỉ là Bí thư Đảng ủy thị trấn, còn là ủy viên thường vụ Huyện ủy, nếu hắn một lòng muốn đề bạt mình, còn có thể có vấn đề gì? Làm Phó Chủ tịch thị trấn không có vấn đề!
Cũng bởi như thế, trong lòng có một "Hi vọng" nào đó, công tác liền đặc biệt mạnh mẽ, tinh thần cũng đặc biệt "sục sôi". Hai ngày này, bà xã Lương Mậu Tài vẫn thúc giục gã khẩn trương tặng lễ cho Bí thư Tiểu An, rèn sắt khi còn nóng, nếu không chờ Bí thư Tiểu An quên mất đợt này, vậy có thể phiền toái!
Nhưng Lương Mậu Tài không có hành động. Nếu là lãnh đạo khác, gã hoặc sớm hạ vốn gốc tặng lễ đưa tiền, nhưng từ ngày đầu tiên gã bắt đầu nhìn thấy An Tại Đào, liền cảm giác tâm tư của Bí thư Tiểu An này đối với tiền tài ích lợi rất nhạt, càng coi trọng chiến tích và danh tiếng làm quan. Hơn nữa thấy An Tại Đào tự có xe con để lái có thuốc lá Trung Hoa để hút, liền càng rõ ràng đây không phải một lãnh đạo thích tiền ---- bởi vì bản thân người ta cũng rất có tiền.
Cho nên, Lương Mậu Tài không có tặng, mà chuẩn bị theo sát từng chút kéo gần quan hệ với Bí thư Tiểu An. Thường xuyên tặng trà, tặng đặc sản linh tinh quan tâm cuộc sống lãnh đạo một chút, thậm chí gã còn muốn để vợ mình bớt thời gian tới một chuyến, giúp Bí thư Tiểu An giặt chăn đệm quần áo.
Bình thường đi lại gẫn gũi, còn hơn tạm thời nước đến chân mới nhảy. Không thể không nói, Lương Mậu Tài này là một người thông minh, người này vẫn có vài phần đầu óc. Ít nhất, đối với phán đoán về An Tại Đào, vẫn cơ bản thích hợp. Nếu gã thật sự muốn đút lót An Tại Đào, chắc chắn sẽ bị "đóng chặt cửa", điểm này không thể nghi ngờ.
- Ồ, là như thế à, hiện giờ trẻ con cũng thật khổ, áp lực học tập quá lớn.
An Tại Đào cũng không quá để ở trong lòng, cười nói.
Nhưng Tiểu Lộ ở một bên nghe xong, không biết thế nào mày đột nhiên nhíu lại. An Tại Đào thoáng nhìn, biết ban đầu Tiểu Lộ là giáo viên Liên Trung, hẳn là rất quen thuộc tình hình Liên Trung, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
- Bí thư An, trẻ con trong núi không khác bên ngoài, cũng chỉ có thành thật đến trường đọc sách, tương lai thi lên đại học nhảy ra cửa nông, bằng không cả đời này ở lại trong núi... Cho nên, tuy rằng điều kiện quản lý của trường học Liên Trung trên trấn chúng ta rất kém cỏi, lực lượng giáo viên cũng không mạnh, giáo viên tốt một chút đều điều vào trong thành ---- nhưng, những đứa trẻ của chúng tôi đều hiểu chuyện rất chăm chỉ, gần như trong cuộc thi hàng năm, Liên Trung thị trấn chúng ta đều có vài đứa xếp phía trước ở huyện.
Tiểu Lộ đột nhiên nói chen vào.
...
...
Ăn xong cơm, Lương Mậu Tài lại để Hàn Thúy pha một bình trà, thật cẩn thận nói một số chuyện phiếm với An Tại Đào. Thấy Tiểu Lộ giúp đỡ Hàn Thúy thu dọn bát đĩa ra ngoài, lúc này mới thấp giọng nói:
- Bí thư An, nếu không chê mà nói, về sau mỗi ngày ngài đến nhà ăn cơn đi, để bà xã nhà tôi mỗi ngày làm cơm chờ Bí thư An!
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười. Hắn không trực tiếp trả lời Lương Mậu Tài, mà nâng chén trà hoa sứ thô của nhà Lương Mậu Tài lên nhấm một ngụm nước trà, sau đó dùng ánh mắt trong sáng liếc gã một cái, thản nhiên nói:
- Lão Lương, hiện giờ ở đây không có người ngoài, tôi không ngại nói vài lời trong lòng với anh.
- Tôi đến thị trấn công tác, chủ yếu là muốn làm chút chuyện thật sự... Anh cũng thấy đấy, hiện giờ thị trấn bận rộn sửa đường, còn phải đồng thời đẩy mạnh phát triển kinh tế, dẫn dắt phần lớn nông dân thị trấn thoát khó làm giàu, nhiệm vụ cải cách phát triển rất nặng, hiện tại tôi cần, hoặc là nói công tác thị trấn cần, là người có khả năng, có thể chia lo lắng với Đảng ủy thị trấn, anh hiểu được lời của tôi chứ?
An Tại Đào nhẹ nhàng buông chén trà trong tay:
- Anh chỉ cần an tâm công tác, làm ra thành tích, tổ chức sẽ nhìn thấy ---- mà cũng chỉ có như vậy, tôi mới dễ dàng nói chuyện với cấp trên về anh. Về phần những thứ khác, anh vẫn không cần sử dụng nhiều tinh lực quá thì tốt, không tất yếu, rất không tất yếu!
- Có lẽ anh cũng nhìn ra, tôi không phải một người thích đường ngang ngõ tắt… Ha ha, nói trắng ra đi, các anh đều không có điều kiện kinh tế dư giả như tôi, tôi cái gì cũng không thiếu ---- phía trước, bên chính phủ kia. Trong lúc Chủ tịch thị trấn Tiêu đang dưỡng bệnh, Chủ tịch thị trấn Trương là đồng chí lão thành lớn tuổi, Chủ tịch thị trấn Tôn sự vụ thị trấn phức tạp khó tránh khỏi có lúc không chiếu cố được, tôi hy vọng anh có thể nhô lên đòn dông vào lúc này!
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, giơ tay:
- Lão Lương, cái khác tôi không dám nói, chỉ cần ở thời điểm công tác đặc biệt anh làm ra một chút thành tích rõ như ban ngày, tương lai tôi nhất định sẽ nói chuyện thay anh ở huyện, nhân sự bộ máy lãnh đạo chính quyền Đảng ủy thị trấn chúng ta thật sự ít, Huyện ủy sớm đã có ý bổ sung điều chỉnh một chút bộ máy lãnh đạo của chúng ta…