Quan Thanh

Chương 189 : Sự thật phơi bày - Không làm quân cờ

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


An Tại Đào chỉ biết, Đỗ Canh căn bản là không phải muốn cùng hắn ăn cơm, mà chỉ muốn tiếp tục nhân cơ hội này nắm chặt hắn. Còn về phần nắm chặt cái gì thì chỉ trong lòng Đỗ Canh biết. An Tại Đào hiện giờ còn chưa thể nhìn thấu. Chỉ có điều hắn cảm thấy, sự việc này bề ngoài không đơn giản như vậy.



Quả nhiên!



Đỗ Canh ngồi trong xe, nói lan man với An Tại Đào hơn nửa ngày. An Tại Đào chỉ mỉm cười không nói, nhưng sắc mặt có chút không tốt, dần dần trở nên trầm mặc. Hai người đều trầm mặc nên không khí trong xe có chút nặng nề.



An Tại Đào mắt thấy xe của Đỗ Canh cứ đảo vòng vòng trong thành phố thì không khỏi cười, chủ động nói:



- Lãnh đạo, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chuyện. Tôi nghĩ lãnh đạo cũng có nhiều việc phải làm. Nếu không thì hôm nào tôi lại mời lãnh đạo ăn một bữa cơm?



Đỗ Canh thản nhiên cười nói:



- Dừng xe!



Chiếc xe Audi đậu lại ven đường. Đỗ Canh và An Tại Đào cùng nhau bước xuống xe. Đỗ Canh thở dài nói:



- Tiểu An, sự việc tôi nói với cậu rất là quan trọng. Cậu nhất định phải ghi nhớ ở trong lòng. Bên này cậu không cần phải lo lắng. Tôi nhất định sẽ tận lực giải quyết.



An Tại Đào trong lòng bĩu môi nhưng ngoài miệng lại có ý hoài nghi nói:



- Lãnh đạo, ba tôi thật sự có chuyện sao? Ngài nói thật với tôi chứ?



- Tiểu An, theo cá nhân tôi mà nói, tôi kiên quyết không tin đồng chí Hạ lại phạm sai lầm. Nhưng cậu cũng biết, nếu đi ở bờ sông thì làm sao mà không ướt giày chứ. Hoặc là lão Hạ cũng là nhất thời hồ đồ. Nhưng cậu cũng đừng lo, không có ai là trong sạch cả đâu. Tôi chỉ lo lắng là sau lưng có người ác ý, muốn làm đục nước béo cò. Tiểu An, cậu cũng biết là, lão Hạ lúc trước là do Bí thư Tiếu đề bạt. Nếu những người đó không có chứng cứ xác thật, không có cấp trên ủng hộ thì bọn họ làm sao dám làm như vậy?



Đỗ Canh lại thở dài một tiếng:



- Cho nên, Tiểu An, chúng ta không thể sơ suất, phải cẩn thận để ý chuyện này.



- Haha, lãnh đạo, nếu nói như vậy thì chỉ sợ là bọn họ đã sớm thông đồng với Ủy ban Kỷ luật tỉnh rồi?



An Tại Đào giật mình nói.




Ông ta đã đi theo Đỗ Canh nhiều năm, lăn lộn rất nhiều cơ quan. Sự tàn khốc và biến hóa phức tạp trong đấu tranh chính trị, ông biết rất rõ ràng. Ông mơ hồ đoán được tâm tư của Đỗ Canh nhưng lại không dám hỏi cái gì, nói cái gì. Ngay khi ông ta chuẩn bị tắt điện thoại thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại như thế.



Lão Triệu nhô đầu ra, nghe thấy tiếng TV phát ra từ phòng bên cạnh. Ông ta chậm rãi bước vào, thấy Hạ Thiên Nông đang nằm trên giường, thần sắc bình tĩnh mà thưởng thức một vở kịch truyền hình.



- Phó chủ tịch thành phố Hạ!



- Ồ, là lão Triệu à! Đến đây cùng xem vở kịch này đi. Hay lắm đó!



Hạ Thiên Nông khoát tay, cười nói. Bắt gặp thần sắc của lão Triệu không không được tốt, liền kinh ngạc nói:



- Có chuyện gì cần nói với tôi sao?



Lão Triệu đột nhiên thở dài, chăm chú nhìn Hạ Thiên Nông:



- Phó chủ tịch thành phố Hạ, vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại rất kỳ lạ. Hắn chỉ hỏi một câu về ngài rồi sau đó không chờ tôi trả lời, đột nhiên cúp máy.



Hạ Thiên Nông cau mày, đặt chiếc điều khiển từ xa xuống dưới gối, thản nhiên nói:



- Là điện thoại từ Tân Hải sao?



- Vâng!



- Không cần lo lắng, anh cứ đi ngủ đi. Ngày mai cùng đi với tôi đến Đông Sơn, cảnh sắc ở đó không tồi. Trưa mai chúng ta sẽ ăn cơm ở đó, tối quay trở về.



Hạ Thiên Nông cười ha hả, thần sắc cũng không có gì thay đổi.



Khi lão Triệu đi rồi, Hạ Thiên Nông sắc mặt thâm trầm. Ông ta dự định lấy di động dưới gối, muốn gọi nhưng do dự một chút rồi lại thôi.