Quan Thanh

Chương 192 : Sự thật phơi bày – Kết thúc (1+2)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Một đêm không có gì xảy ra!



Sáng sớm hôm sau, Lộ Binh và Văn Hà chạy đến thị trấn Tư Hà. Các hạng mục của công ty TNHH Sinh thái Nông nghiệp Dương Quang đã triển khai. Lộ Binh tuy rằng lười biếng nhưng do An Tại Đào thúc giục nên đành phải cùng với Văn Hà đến đây. Khi đi tính gõ cửa phòng An Tại Đào để chào tạm biệt nhưng thấy hắn vẫn còn đang ngủ nên đi luôn.



Kỳ thật An Tại Đào đã thức dậy. Hắn đang ở trong nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại với Hạ Thiên Nông. 9h sáng nay sẽ có buổi hội nghị thường vụ thành phố Tân Hải, tối hôm qua Hạ Thiên Nông đã lặng lẽ trở về, chạm trán với Đỗ Canh, chuẩn bị hôm nay đi họp.



Thấy Hạ Thiên Nông không nói gì với mình mà tự tiện trở về, trong lòng Đỗ Canh rất bất mãn. Nhưng sau khi Hạ Thiên Nông vào phòng không bao lâu thì An Tại Đào đã gọi điện thoại cho Đỗ Canh. Sau khi nghe An Tại Đào nói xong, sự bất mãn trong lòng Đỗ Canh liền tan đi mất.



An Tại Đào kỳ thật thì cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ mơ hồ tỏ vẻ ý tứ của lãnh đạo tỉnh là "Đỗ Canh cứ ra tay, không cần e dè ở tỉnh". Ngụ ý dường như muốn nói, cục diện ở Tân Hải cùng với hành vi của Mông Hổ sớm đã khiến cho lãnh đạo tỉnh chú ý.



An Tại Đào tuy là bắn ra phát súng hư nhưng giữa trưa ngày hôm qua Đỗ Canh cùng Chủ nhiệm Lâm của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã nói chuyện điện thoại với nhau, tin tức cũng không sai biệt lắm nên ông ta không thể không tin.



Chủ nhiệm Lâm đã ám chỉ ông ta rằng, việc ông ta tranh đấu với Mông Hổ, lãnh đạo tầng trung ở tỉnh cũng đã biết. Sự tranh đấu càng ngày càng gay gắt hơn đã dần dần lộ ra rất nhiều sự việc ẩn sâu trong đó, cũng đã làm liên lụy rất nhiều người. Mà điều này đã dẫn đến việc lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy rất căm tức. Cuối cùng, Chủ nhiệm Lâm đã nhắc nhở ông ta, phải nhanh chóng chấm dứt tình hình này, không thể cứ kéo dài mãi. Nếu khiến cho lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh có ác cảm đối với ông ta thì không ai có thể giữ được ông ta cả.



Kỳ thật, cho dù Chủ nhiệm Lâm không đề cập đến tỉnh thì Đỗ Canh cũng không còn đường lui. Tên đã gắn trên dây nên không thể không bắn. Ông ta phải ra tay, hung hăng đá cho Mông Hổ một kích, khiến cho nỗi khổ tâm gầy dựng bao nhiêu năm của Mông Hổ bị tiêu tan hết.



Đáng tiếc, việc chuẩn bị tỉ mỉ với An Tại Đào không ngờ lại không phát huy tác dụng. Điều này làm cho Đỗ Canh có ít nhiều sự tiếc nuối và buồn bực. Cũng may là ông ta còn có kế hoạch sau, nếu không thể lợi dụng được An Tại Đào thì lợi dụng người kia. Đỗ Canh trong lòng cười lạnh một tiếng, thần sắc trên mặt chợt trở nên cực kỳ ác độc.



Mông Hổ tối hôm qua không thể ngủ được, tròng mắt đầy những tia máu, sắc mặt âm trầm. Ông ta lẳng lặng đứng ở cửa, chờ đợi lái xe của mình đến để chuẩn bị đến tham gia hội nghị thường vụ Thành ủy.



Chiều ngày hôm qua, Mông Hổ đang đi thị sát công tác tại xí nghiệp, thì đột nhiên Mông Na Na gọi điện thoại bảo nhanh chóng trở về. Nhìn thấy vật trong tay Mông Na Na, Mông Hổ gần như không thể tin vào mắt của mình. Khiếp sợ, sợ hãi, kinh hoàng, đủ loại cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt tràn ngập thể xác và tinh thần của ông ta. Ông ta ngồi trong phòng, thân hình run rẩy đến hơn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại.



Mông Hổ lập tức có chút chán nản và tuyệt vọng thoái chí. Cùng Đỗ Canh tranh đấu lâu như vậy, vốn tưởng rằng mình chiếm thế thượng phong. Nhưng người ta căn bản đã nắm bắt nhược điểm chí mạng của mình nhưng vẫn không hành động. Ông ta lập tức tỉnh ngộ, Đỗ Canh sở dĩ không có hạ độc thủ với mình là vì kiêng kị Phó chủ tịch tỉnh đằng sau mình.



Nhớ đến Phó chủ tịch tỉnh, khóe miệng Mông Hổ hiện lên nụ cười lạnh. Lão Tử trên người có dính bùn thì những người mà nhận sự ưu đãi của Lão Tử cũng rất nhiều. Hừ, cứ chơi đi, Lão Tử bằng bất cứ giá nào cũng sẽ khiến cho sự việc bát nháo cả lên, làm cho tất cả mọi người đều không sống yên ổn.



Nghĩ đến đây, Mông Hổ lập tức gọi Mông Na Na vào phòng. Mông Na Na sắc mặt khó coi, nhìn thẳng vào ba mình, buồn bã nói:



- Ba, làm sao bây giờ? Chúng ta không thể ngồi không chờ chết như vậy.



Mông Hổ môi run run, thở dài một tiếng:



- Na Na, ba đã bị buộc đến con đường chết. Ba không còn đường lui nữa. Cái gọi là bố trí đến chết rồi sau đó lại tái sinh. Ba chuẩn bị liều mạng với bọn chúng.



- Ba, chúng ta ra nước ngoài thôi. Dù sao ở nước ngoài chúng ta cũng có nhà mà.



Mông Na Na hấp tấp nói:



- Hộ chiếu chúng ta đã có sẵn, chúng ta hãy đi trước một bước để còn kịp.




Cách đó không xa, Lộ Binh đội một chiếc mũ bảo hộ màu trắng, vội vàng dọc theo đường núi, thở hồng hộc nói:



- Anh bạn, tôi có chuyện tìm cậu.



An Tại Đào cười, xoay người lại chào:



- Có chuyện gì vậy? Anh không phải đang ở công trường để theo dõi hay sao, làm gì mà chạy lên đây?



Lộ Binh thở hổn hển, liếc nhìn Tiểu Lộ một cái. Tiểu Lộ liền hiểu ý mà tránh ra chỗ khác. Lúc này Lộ Binh vừa thần bí vừa có chút hưng phấn, ghé vào tai An Tại Đào nhỏ giọng nói:



- Anh bạn, chúc mừng cậu. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Ồ, chuyện vui từ đâu đến vậy?



An Tại Đào nở nụ cười thật tươi. Hắn đoán được Lộ Binh muốn nói gì.



- Tân Hải đã phát sinh biến hóa lớn. Tôi vừa mới nhận được tin tức, Bí thư Thành ủy Đỗ Canh của Tân Hải vì vấn đề tác phong mà bị Tỉnh ủy miễn chức, điều đến tỉnh Khoa Hiệp làm Phó bí thư. Chủ tịch thành phố Mông Hổ bị bắt, vợ và con gái của ông ta bị truy nã. Còn Dương Mậu Nguyên của tập đoàn Mậu Nguyên, bởi vì kẻ bị tình nghi đút lót và góp vốn phi pháp bị cảnh sát xét xử, đã tự sát. Tập đoàn Mậu Nguyên như đàn khỉ rã bầy. Đồng thời bị miễn chức còn có không ít các lãnh đạo thành phố như Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng thành phố.



Lộ Binh cười ha hả:



- Phó chủ tịch Hạ được tỉnh bổ nhiệm làm quyền Chủ tịch thành phố. Xem ra ngai vàng Chủ tịch thành phố sẽ không thoát khỏi tay.



An Tại Đào khẽ mỉm cười:



- Ngày hôm qua tôi đã biết rồi. Tin tức của anh hơi bị chậm đấy.



Hạ Thiên Nông cuối cùng mong ước cũng đã được đền bù, trên cơ bản đã ngồi lên vị trí mà mình ước ao. Thứ nhất là có Bí thư Tiếu đỡ đầu, thứ hai là cục diện chính trị Tân Hải không xong, ở tỉnh cũng cần một cán bộ bản địa như Hạ Thiên Nông để ổn định cục diện.



Với tình huống của Đỗ Canh thì An Tại Đào đã âm thầm không chơi ông thẳng tay. Nhưng quan trường vô tình, vì địa vị của cha vợ mình, hắn cũng không thể làm gì hơn. Phải biết rằng, Hạ Thiên Nông dù sao cũng là lãnh đạo bản địa, một khi Đỗ Canh nắm giữ quyền lực thì sớm hay muộn ông ta cũng sẽ chèn ép Hạ Thiên Nông. Ông ta sẽ không dễ dàng tha thứ khi Hạ Thiên Nông trở thành một Mông Hổ thứ hai. Cho nên, An Tại Đào căn bản không thể tin tưởng, Đỗ Canh sẽ đề cử Hạ Thiên Nông vào vị trí của Mông Hổ. Mà Hạ Thiên Nông cũng có thể trở thành vật hy sinh có mới nới cũ, nhiều lắm là Phó chủ tịch thường trực thành phố cho đến khi lui về tuyến hai.



Đương nhiên, nếu Đỗ Canh không có ý đồ lợi dụng An Tại Đào, lấy hắn làm quân cờ thì An Tại Đào tuyệt không xuống tay như vậy. Đương nhiên, chuyện của Đỗ Canh và Cao Lâm Lâm cũng chẳng phải là việc gì bí mật. Sớm hay muộn thì nó cũng sẽ bại lộ ra ngoài. Một khi chuyện này Cao Dương biết được thì khẳng định sẽ làm ầm ĩ lên. Ngay từ đầu, An Tại Đào đã biết Đỗ Canh đang chơi với lửa. Tự làm tự chịu, oán ai bây giờ?



Đột nhiên, An Tại Đào thở dài, hướng ánh mắt về phía triền núi. Lộ Binh hồ nghi nhìn hắn, thầm nghĩ cha vợ thăng quan, sao cậu ta lại mất hứng như vậy?



Lộ Binh đâu biết rằng, An Tại Đào hiện nay là khóc không ra nước mắt. Muốn lật đổ Đỗ Canh và Hạ Thiên Nông một cách thuận lợi, hết thảy đều đã theo kế hoạch. Chỉ có điều Bí thư Thành ủy tân nhậm ở Tân Hải, sau khi hắn biết được thì đã có cả một buổi tối trằn trọc không ngủ được.