Quan Thanh
Chương 196 : Bí thư Tiểu An mạnh mẽ, cứng rắn
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Tôn Hiểu Linh phải vào bệnh viện. Đương nhiên cũng không phải phát sinh bệnh tật gì, mà là lao lực quá độ, thể lực không chống đỡ nổi. Hơn nữa, lúc ấy tại hiện trường tâm trạng quá mức kích động nên bị ngất xỉu tạm thời.
An Tại Đào cùng với Lương Mậu Tài và Trương Tịnh Tịnh đến bệnh viện thăm Tôn Hiểu Linh. Thấy cô ấy cũng không có gì nguy hiểm mới cảm thấy yên lòng, dặn cô ở lại bệnh viện tịnh dưỡng rồi sắp xếp Trương Tịnh Tịnh ở bệnh viện chăm sóc cô.
Tôn Cốc và Chủ tịch huyện Hạ Canh cũng đến bệnh viện thăm hỏi, xem như biểu đạt chút quan tâm của lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đối với cán bộ cơ sở.
Trải qua sự kiện như vậy, đám người thôn dân Trương Vượng Tài cũng vì thế mà thua cuộc. Thứ nhất, bọn họ đã gặp phải thái độ kiên quyết tuyệt đối không nâng giá bồi thường của chính quyền thị trấn. Thứ hai, nghe nói bởi vì những người này làm ầm ĩ lên, làm cho đoạn đường quốc lộ không tu sửa được, nên rất nhiều thôn dân đã tụ tập ở trước cửa Ban quản lý thôn Tư Hà để thị uy. Lực lượng quần chúng là rất mạnh. Đám người Trương Vượng Tài thấy mình đã làm cho rất nhiều người tức giận nên cũng âm thầm bỏ đi ý niệm đó trong đầu.
Tuy nhiên, Trương Vượng Tài vì vậy mà trở nên nổi danh ở thị trấn, bị rất nhiều người dân phản cảm. Quầy hàng của hai vợ chồng y trong nhất thời buôn bán ế ẩm.
Kế tiếp, Hội đồng nhân dân thị trấn đã bắt đầu trù bị tuyển cử tân Chủ tịch huyện. Mã Minh Lượng nếu muốn chính thức trở thành Phó Chủ tịch thị trấn Tư Hà thì phải qua tuyển cử đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân thị trấn. Đây là trình tự cơ bản, không thực hiện không được.
Nương theo cơ hội này, An Tại Đào đề bạt Lương Mậu Tài và lão Lộ hai người vào chức Phó chủ tịch thị trấn, tiến vào bộ máy lãnh đạo của thị trấn.
Danh sách đề cử được báo cáo đến huyện. Chủ tịch huyện Hạ Canh đã sớm nói chuyện qua điện thoại với An Tại Đào, trên cơ bản đã đồng ý với sự đề cử hai người này. Nhưng muốn được Ban tổ chức cán bộ đề danh thì nhất định phải được nhân vật số một Huyện ủy là Tôn Cốc gật đầu. Nhưng thái độ của Tôn Cốc mấy ngày nay không rõ ràng, vừa không đồng ý lại không phản đối.
An Tại Đào hiểu được tâm tư của Tôn Cốc. Y là đang chờ đợi hai người đang được đề cử sẽ chủ động hướng về y tỏ vẻ "trung tâm". Nhưng Lương Mậu Tài và lão Lộ làm sao mà hiểu được điều này. Hơn nữa, bọn họ hết thảy đều nhìn vào ánh mắt của An Tại Đào mà làm việc nên không có bất luận một động tĩnh nào.
An Tại Đào kiên nhẫn chờ thêm vài ngày. Bất kể như thế nào thì Lương Mậu Tài và lão Lộ đều phù hợp với điều kiện đề bạt. Họ đều là Đảng viên, có bằng cấp đại học, đảm nhiệm cán bộ trung tầng ở chính quyền Đảng ủy thị trấn hơn sáu năm, đươc sự tín nhiệm của quần chúng. Phần cứng phần mềm đều đủ điều kiện.
Khuyết điểm duy nhất là lão Lộ hơi lớn tuổi một chút, đã 46 tuổi. Nhưng ở cái tuổi này thì đề bạt lên chức cấp Phó phòng cũng không phải là không có khả năng. Đồng chí lão thành công tác tại cơ sở nhiều năm, cũng nên chiếu cố một chút. Nhưng như vậy thì tổ chức chiếu cố chỗ nào cũng có, nhất là các cơ quan xã, thị trấn. Cho nên, một mình An Tại Đào đề cử cũng không đủ.
Báo cáo đã gửi đến ngày thứ năm, An Tại Đào đi thẳng đến văn phòng Huyện ủy. Hắn đầu tiên là đến phòng làm việc của Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương. Đồng Hồng Cương đang sắp xếp lại tài liệu, đột nhiên thấy An Tại Đào bước vào cửa thì liền nhanh chóng đứng dậy tiếp đón:
- Bí thư An, sao cậu lại đến đây?
- Chánh văn phòng Đồng, tôi muốn hỏi một câu. Đảng ủy thị trấn chúng tôi đã gửi báo cáo đề bạt Phó chủ tịch thị trấn, không biết Bí thư Tôn có phê duyệt không?
An Tại Đào cười hỏi.
Đồng Hồng Cương ngẩn ra, nhưng chợt xấu hổ cười nói:
- Bí thư An, Bí thư Tôn mấy ngày nay công việc bộn bề nên không có suy xét đến vấn đề này.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Được rồi, anh đem báo cáo cho tôi. Tôi sẽ đi tìm Bí thư Tôn để nói chuyện.
Đồng Hồng Cương liếc mắt nhìn An Tại Đào, thầm nghĩ:"Bí thư Tiểu An à Bí thư Tiểu An, cậu giả bộ không biết hay là không biết thật. Báo cáo kia sớm đã đặt lên bàn của Bí thư Tôn, nhưng kết quả ra sao cậu còn không hiểu à? Đề bạt cán bộ, nhân vật số một Huyện ủy còn chưa thông qua thì làm sao mà tiến hành được?"
Do dự một chút, y ghé bên tai An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, hay là cậu trở về bảo hai đồng chí kia lên huyện báo cáo một chút với Bí thư Tôn đi. Lãnh đạo dù sao cũng muốn gặp hai đồng chí này một lần.
Lưu Ngạn cười khanh khách.
- Thôi đi, em cũng lười hỏi anh lý do. Tuy nhiên, em đại khái cũng đoán được tâm tư của anh. Như vậy đi, em sẽ an bài cho đài truyền hình huyện đến phỏng vấn Tôn Hiểu Linh. Đồng thời sắp xếp thao tác một chút biến cô ấy thành một điển hình, khiến cho giới truyền thông thành phố đến phỏng vấn. Haha, anh quen biết thân với Phó Tổng biên tập báo chiều Dịch Thần như vậy, thì cũng nên gọi điện thoại cho anh ta, khiến báo chiều Đông Sơn cũng cử đến hai phóng viên đi.
An Tại Đào cười ha hả, cũng không nói gì thêm, xem như là đã đồng ý. Lưu Ngạn quả nhiên là rất hiểu hắn. Hắn còn chưa kịp nói cái gì thì cô đã đoán được bước tiếp theo của hắn, bắt đầu chủ động bắt tay vào giúp hắn.
Đi trên hành lang bệnh viện, nét mặt An Tại Đào cương nghị. Hắn biết, hôm nay đã đi bước này thì kế tiếp, sự va chạm giữa hắn và Tôn Cốc bắt đầu triển khai và không có đường lui.
Có mấy người bác sĩ, thầy thuốc đi bên cạnh nhìn hắn một cách tò mò. Đột nhiên, có một bác sĩ nữ dừng bước, ngạc nhiên hỏi:
- Xin hỏi cậu có phải là Bí thư An không?
An Tại Đào ngẩn ra rồi cười nói:
- Là tôi, cô quen tôi sao?
- Bí thư An, chúng tôi thường xuyên nhìn thấy anh trên báo.
Một số bác sĩ, y tá bắt đầu xúm lại. Tuy An Tại Đào mở miệng cười, nhưng kỳ thật các cô nói cái gì, hắn một câu cũng không nghe rõ.
Thật vất vả mới thoát khỏi đám bác sĩ, y tá đó. An Tại Đào vội vàng đến phòng bệnh của Tôn Hiểu Linh. Xuyên qua cánh cửa sổ, hắn nhìn thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi đang ngồi bên cạnh giường của Tôn Hiểu Linh. Đây chính là chồng của Tôn Hiểu Linh, Hiệu trưởng trường trung học Quy Ninh Tôn Lập Cương.
Tôn Hiểu Linh kỳ thật là đã khỏe. Cô đã bảo Trương Tịnh Tịnh trở về thị trấn. Nếu không phải An Tại Đào yêu cầu cô phải ở bệnh viện thì cô đã sớm xuất viện rồi. Ninh Lập Cương đang ngồi bên cạnh, đưa cho cô một múi cam, đột nhiên thấy Bí thư An mang một giỏ hoa quả to bước vào thì liền nhanh chóng đứng dậy, cảm kích nói:
- Bí thư An, cậu đến đây là quý hóa quá rồi, còn mua quà cáp chi nữa.
An Tại Đào bắt tay Ninh Lập Cương, nhìn thấy sắc mặt của Tôn Hiểu Linh có chút đỏ lên bước xuống giường:
- Bí thư An, tôi đã khỏe rồi. Cậu bắt tôi nằm viện cả ngày, công việc ở thị trấn còn đang đợi tôi. Tôi không thể cứ ở bệnh viện mãi.
An Tại Đào cười ha hả:
- Chủ tịch Tôn, cô gần đây đã làm việc vất vả rồi. Cô cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Đây là quyết định của Đảng ủy thị trấn. Cô cần phải phục tùng tổ chức, và đừng đòi xuất viện nữa.
- Bí thư An…
Tôn Hiểu Linh còn muốn nói điều gì thì bị Ninh Lập Cương kéo kéo cánh tay:
- Em cũng nên nằm xuống giường đi. Đây là sự quan tâm của lãnh đạo. Bí thư An, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ coi chừng cô ấy, bảo cô ấy phải ở lại bệnh viện tịnh dưỡng, không có cô ấy đi.
- Đúng rồi, Bí thư An, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Thành tích học tập của An Ngọc Trúc rất tốt, giỏi nhiều mặt. Trường chúng tôi chuẩn bị chọn cô ấy làm học sinh điển hình của trường trung học.