Quan Thanh

Chương 203 : Bộ máy mới của thị trấn Tư Hà

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Lưu Ngạn cùng Âu Dương Đan nói chuyện một lúc, thì nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến, Lưu Ngạn bỗng nhiên đứng dậy, cúi đầu nói:



- Cô Âu Dương, anh ấy về rồi.



u Dươn Đan căng thẳng kéo tay Lưu Ngạn:



- Tiểu Ngạn, giúp cô, giúp Tiểu Duệ được không?



Lưu Ngạn thở dài:



- Cô Âu Dương, việc này cháu không giúp cô được rồi. Cô phải trực tiếp nói chuyện với anh ấy thôi.



Âu Dương Đan do dự một chút, rồi đi theo Lưu Ngạn ra cửa. An Tại Đào đang đứng ở hành lang định mở khóa cửa, đột nhiên thấy Âu Dương Đan mặt đỏ bừng thần sắc phức tạp xuất hiện, liền biến sắc, lập tức quay đầu đi.



- An Tại Đào, anh vào đây một chút đi, ở bên ngoài nói chuyện không tiện.



Lưu Ngạn nhẹ nhàng kéo tay An Tại Đào, nhìn hắn có chút cầu khẩn.



An Tại Đào mặt không chút thay đổi, đi theo Lưu Ngạn vào phòng, ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nhìn lướt qua Âu Dương Đan, rồi thuận tay cầm điều khiển lên bật TV. Chuyển đến kênh truyền hình Quy Ninh, trên TV đang chiếu cảnh Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn đến Bệnh viện nhân dân huyện Quy Ninh thăm hỏi Phó chủ tịch thị trấn Tư Hà Tôn Hiểu Linh.



Lưu Ngạn âm thầm đưa mắt cho Âu Dương Đan. Âu Dương Đan do dự một hồi, rồi tới ngồi xuống, cúi đầu nói:



- Tiểu Đào, trước kia là cô không đúng, cô không nên…



Thấy An Tại Đào không có chút phản ứng, Âu Dương Đan trong lòng vừa xấu hổ vừa khó chịu, lại nghĩ đến bệnh tình của con mình, trong lúc nhất thời, lòng ngổn ngang trăm mối, môi run run, giọng đã bắt đầu nghèn nghẹn:



- Tiểu Đào, cô biết lão Trần rất có lỗi với mẹ con cháu. Cô hiện tại chỉ cầu xin cháu có thể nể tình chung huyết thống mà cứu em trai cháu. Cô cầu xin cháu…



An Tại Đào khóe miệng co rút, chậm rãi quay đầu nhìn người phụ nữ trước đây cao ngạo tự mãn ở trước mặt mình.



Hắn biết, dựa vào xuất thân của bà ta, thì tiền không thành vấn đề gì. Thẳng thắn mà nói, bà ta cũng không biết Trần Cận Nam trước khi kết hôn với mình đã gây nên chuyện như vậy. An Tại Đào trước đây cũng không hận bà ta, chỉ hận nam nhân kia rũ bỏ trách nhiệm bám vào gia thế của bà ta mà leo lên. Chỉ có điều Âu Dương Đan sau đó lại không ngờ tìm đến tận nhà nhục mạ mẹ mình, đây là việc khiến An Tại Đào không thể tha thứ.



- Không cần nói những lời cầu xin, giữa chúng ta không cần nói những lời này. Bà hôm nay đến vì cái gì tôi rất hiểu. Tôi cũng hiểu thật là trời xanh có mắt, tôi vốn không muốn nảy sinh bất cứ quan hệ nào đối với Trần gia các người, càng không muốn lằng nhằng dây dưa. Thế nhưng thật nực cười, tủy của tôi lại trùng hợp với con trai của bà.



An Tại Đào lãnh đạm khoát tay:



- Không cần phải nhiều lời, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, tôi cũng không phải là động vật máu lạnh. Ngay cả một tên mày tôi cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Bà cứ nói thẳng ra, lúc nào cần tôi đến bệnh viện.



Âu Dương Đan thấy An Tại Đào nhận lời, trong lòng mừng rõ, tất cả nhục nhã và xấu hổ lẫn nỗi khó chịu cũng tiêu tan hết, bà ta run giọng nói:



- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.



An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, trầm ngâm một lúc:



- Thời điểm này không được, tôi còn nhiều việc quan trọng phải xử lý. Thứ bảy ngày 18 tháng 9, ngày đó tôi sẽ đến bệnh viện, vào buổi chiều, các người bảo bệnh viện chuẩn bị trước.



Nói xong, An Tại Đào lập tức đứng dậy đi nhanh ra cửa. Lưu Ngạn đi theo ra ngoài, ngập ngừng muốn nói lại thôi. An Tại Đào biết cô muốn nói gì, bình thản lắc đầu:



- Lưu Ngạn, em không cần phải nói gì cả, trong lòng anh hiểu.



Buổi sáng hôm sau, An Tại Đào chạy về thị trấn, tiện đường đón Tôn Hiểu Linh. Tôn Hiểu Linh đang chờ ở cửa bệnh viện, thấy An Tại Đào lái một chiếc xe thể thao màu xanh xa trời mới cóng chạy như bay tới, cô thất kinh: Bí thư Tiểu An không ngờ lại đổi siêu xe như vậy?



- Tôn Phó chủ tịch, xin mời lên xe!



An Tại Đào lên tiếng, sau khi Tôn Hiểu Linh lên xe, hắn lập tức khởi động xe chạy như lướt trên đường phố. Chạy được một đoạn, lúc này mới khẽ cười:



- Tôn Phó chủ tịch, mấy ngày này đã làm khó cô. Ừ, cô định nói gì tôi hiểu hết, chỉ cần cô nhớ kỹ một điều, tôi sẽ không hại cô.



- Bí thư An… tôi… tôi



Tôn Hiểu Linh ngập ngừng.



- Có một số việc, chúng ta nên nghĩ thoáng ra đi. Tôn Phó chủ tịch, tôi vốn định để cô ở bệnh viện an dưỡng thêm vài ngày, nhưng hiện tại có một việc gấp không dám giao cho người khác. Ừ, cô về viết một báo cáo về sinh thái nông nghiệp, đem mọi kế hoạch của chúng ta viết lại thật tỉ mỉ và chi tiết. Đồng thời, tôi hy vọng Tôn Phó chủ tịch có thể nhìn rộng hơn chút, càng rộng càng tốt, vượt ra khỏi thị trấn Tư Hà, đem toàn bộ lưu vực Tư Hà gộp vào một chỗ…



An Tại Đào thanh âm bình thản, nhưng từng lời của hắn lọt vào tai Tôn Hiểu Linh, cô không khỏi dướn mày lên kinh ngạc.



- Toàn bộ lưu vực Tư Hà. Ý của Bí thư An là tôi sẽ làm một báo cáo quy hoạch chỉnh thể toàn bộ lưu vực Tư Hà?



Tôn Hiểu Linh cắn môi. Tính cô vốn kín đáo, tuy rằng không hiểu rốt cuộc ATĐ muốn làm gì nhưng vẫn sẵn sàng đáp ứng.



ATĐ cười cười:



- Đúng vậy!



- Ồ, tôi đã hiểu.



Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn ra phía ngoài cửa xe. Cách đó không xa, con đường cái mới tinh uốn lượn về phía thị trấn Tư Hà. Hai bên đường treo đầy biểu ngữ bay phần phật trong gió, trên đó viết: Thi công an toàn lập thành tích chào mừng quốc khánh.



Phía dưới đường, con sông Tư Hà xinh đẹp trong suốt chạy song song đường cái. Nhìn ra phía trước, mơ hồ có thể thấy giàn giáo đứng thẳng lẫn trong màu xanh của rừng núi.



ATĐ cười ha hả:



- Tôn Phó chủ tịch thị trấn, đường cũng sắp làm xong rồi, thời gian quá nhanh. Trước lễ quốc khánh, chúng ta sẽ tổ chức khánh thành mời lãnh đạo thành phố, huyện đến cắt băng. Ừ, tốt nhất nên phối hợp với phòng Giao thông của huyện mau chóng khai thông đường bộ vào thị trấn Tư Hà.



- Đúng vậy, thời gian nhanh thật. Bí thư An, đây đều là nhờ công của anh. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc Tư Hà đã có quốc lộ thông suốt, dân chúng đã mong chờ rất lâu rồi.



Tôn Hiểu Linh nhìn ra ngoài cửa xe. Tâm tình hơi có chút xúc động. Cô quay đầu liếc mắt cười với Bí thư Tiểu An, thấy nam nhân trẻ tuổi kia cũng đang nhìn mình một cách ấp ám và dịu dàng, cô đột nhiên hơi xấu hổ, chậm rãi cúi đầu xuống.



ATĐ chưa dám giải thích rõ với Tôn Hiểu Linh về ý tưởng xây dựng khu kinh tế mới ở Tư Hà. Hắn đương nhiên cũng không dám nhiều lời.



Trở lại thị trấn, ATĐ vừa mới đi vào phòng làm việc, Lương Mậu Tài và Lão Lộ đã một trước một sau gõ cửa bắt đầu báo cáo công tác. Trong khoảng thời gian Tôn Hiểu Linh nằm viện, công việc hằng ngày và chuyện thi công công trình rối tinh cả lên nên hai người cũng quay như chong chóng.



- Bí thư An!



- Bí thư An, anh xem này!



Hai người mở miệng một lúc, thấy An Tại Đào cười ha hả, Lương Mậu Tài cười khổ:



- Tốt lắm, Lão Lộ, đồng chí lão thành, nhường cho anh.



- Bí thư An, công trình sửa đường cũng không có gì khác so với kế hoạch, hiện tại chính là cần một nhóm lãnh đạo, chuẩn bị lễ thông xe.
Lão Lộ và Lương Mậu Tài tâm tình kích động, hưng phấn có thể nghĩ, Lương Mậu Tài còn đỡ một chút, bởi vì trước đó được An Tại Đào "ám chỉ", trong lòng ít nhiều có chuẩn bị; mà Lão Lộ lại cực kỳ bất ngờ, cảm kích khác thường, sau khi nghe được tin tức này, ông ta gần như khó có thể tự chế, ngồi sau bàn làm việc, ngây người nửa ngày mới phục hồi tinh thần. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Đảng ủy thị trấn đề cử ông và Lương Mậu Tài làm người được đề cử Phó Chủ tịch thị trấn, điều này ông biết được, rất cảm động đối với việc An Tại Đào coi trọng ông, nhưng nói thật, ông không ôm hy vọng gì. Dù sao, ông tự cảm thấy tuổi lớn, lại không có chút quan hệ ở huyện, như nào có thể được thông qua? Nhưng trên thực tế ---- ông lại thực sự được đề bạt ---- chẳng qua không phải Phó Chủ tịch thị trấn, mà là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.



Cấp Phó phòng a! Nghe tiếng mọi người chúc mừng bên tai, trước mắt Lão Lộ mờ mịt, cấp Phó phòng, đây là thật chăng?



Một cán bộ cấp phó phòng, trong danh sách cán bộ Đảng cấp bậc sâm nghiêm, được xếp vào trong "đầu dây thần kinh", căn bản không lên được mặt bàn. Nhưng, trong một xã, thị trấn, một cấp Phó phòng chính là cán bộ lãnh đạo tương đối cứng rắn ---- cán bộ lãnh đạo a! Mình công tác ở thị trấn hơn 20 năm, không nghĩ đến tới tuổi này, không ngờ còn có ngày chuyển vận!



Trong nhất thời tâm tình Lão Lộ kích động, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc kích động, không ngờ ngay trước mặt cấp dưới văn phòng Đảng ủy, nằm sấp trên bàn khóc lên ô ô.



Tiểu Lộ thần sắc phức tạp đứng một bên, có lòng muốn khuyên cha mình vài tiếng, nhưng nói đến miệng thủy chung lại không mở được miệng.



Không ai rõ ràng hơn Tiểu lộ, Lão Lộ khát vọng vị trí cấp Phó phòng nho nhỏ này sâu như thế nào, vài năm trước, trong lòng Lão Lộ còn mang chờ đợi nào đó, tuy rằng không có chỗ dựa vững chắc, chỉ cần cố gắng công tác, là có thể đến lượt mình ---- nhưng thời gian trôi qua từng năm, lãnh đạo thay đổi từng người, huyện bổ nhiệm xã, cán bộ thị trấn đến lại đi, đi lại đến, mà Lão Lộ ông, lại thủy chung là Chủ nhiệm văn phòng Đảng cấp Tổ. Lớn tuổi, trong lòng dần dần cắt đứt suy nghĩ này, nhưng mỗi khi nhớ tới mình công tác cả đời vẫn là một tên lính lớn tuổi, trong lòng Lão Lộ vẫn cực kỳ áp lực.



Lão Lộ khóc giống như đứa bé, cuối cùng không ngờ còn hơi cuồng loạn, dường như tận tình giải phóng buồn bực và áp lực mấy năm nay. Tiểu Lộ thở dài, liếc mắt lại nhìn bóng cha mình dựa vào bàn khóc, giống như vài cán sự văn phòng Đảng ủy hơi trợn mắt há mồm, gã rất không thích hợp mà nhớ tới bài văn lúc mình còn làm giáo viên: Phạm Tiến trúng cử.



Trúng, trúng, rốt cuộc trúng. Dáng người điên cuồng của Phạm Tiến và dáng người dựa bàn khóc rống của Lão Lộ vì trúng cử dần dần đan xen, Tiểu Lộ lại thở dài, chậm rãi đi xuống lầu. Gã phải về nhà một chuyến, nhanh chóng chia xẻ tin vui này với mẹ mình.



...



...



- Bí thư An đã trở lại...



Bên tai truyền đến vài tiếng nhỏ giọng nghị luận của cấp dưới, Lão Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên, lau nước mắt một phen, hơi ngượng ngùng mà cười ha ha, sau đó đi nhanh xuống dưới lầu.



Đã tới trung tuần tháng chín, thời tiết trong núi sớm biến thành không khí dễ chịu cuối thu. Màn trời xanh thẳm, ngàn dặm không mây, gió thu mát mẻ từ ngọn núi thổi tới, mang theo hơi nước Tư Hà và mùi hoa dại thơm ngát nồng đậm.



An Tại Đào đứng trong đại viện cơ quan chính quyền trấn, đang nhỏ giọng nói gì với Tôn Hiểu Linh, đột nhiên khóe mắt Tôn Hiểu Linh phát hiện bóng Lão Lộ kích động vội vàng đến, không kìm nổi cúi đầu cười cười:



- Bí thư An, Lão Lộ tới đây, đoán chừng là muốn nói lời cảm tạ ngài...



An Tại Đào ngẩng đầu liếc Lão Lộ một cái, cười ha ha, tiến lên hai bước bắt tay với Lão Lộ:



- Lão Lộ, tôi muốn chúng mừng ông, bổ nhiệm của ông đã truyền xuống, ngày mai cán bộ Ban Tổ chức sẽ đến tuyên bố, ừ, đây là văn kiện, ông cầm lấy đi giao cho văn phòng Đảng ủy lưu giữ đi.



Đôi mắt Lão Lộ đỏ lên, bàn tay bắt tay với An Tại Đào run rẩy một hồi, môi run hai cái, trong lòng tràn đầy lời cảm kích, rốt cuộc nói không nên lời.



- Cảm ơn Bí thư An... Tôi, Lão Lộ này cả đời đều không quên được Bí thư An...



Lão Lộ lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói:



- Tôi cũng sẽ không nói gì dễ nghe, xin Bí thư An xem hành động thực tế của tôi!



An Tại Đào cười cười, vỗ bờ vai của ông:



- Đồng chí lão thành, cắm rễ cơ sở hơn 20 năm cũng không dễ dàng, điều này, lãnh đạo Huyện ủy và UBND xem trong mắt! Lão Lộ, ông không cần cảm ơn tôi, phải cảm ơn tổ chức quan tâm ông, cảm ơn Đảng ủy thị trấn bồi dưỡng ông!



Lão Lộ ừ một tiếng, chậm rãi quay đầu bước trở về, tuy rằng tâm tình ông kích động, nhưng nhìn ra được, Bí thư An và Chủ tịch thị trấn Tôn có công tác quan trọng muốn nói, cũng không dám ở lại quấy rầy bọn họ.



Tâm cơ của Lương Mậu Tài sâu hơn Lão Lộ, gã đương nhiên sẽ không tỏ vẻ biết ơn của mình với An Tại Đào ngay trước mặt mọi người, gã đã sớm đứng trên cầu thang, chuẩn bị đi theo An Tại Đào vào văn phòng bất cứ lúc nào. Dưới trường hợp không có người, cho dù gã nịnh nọt và tỏ vẻ cảm kích như thế nào, đều có thể.



- Bí thư An, báo cáo này tôi đã chuẩn bị xong rồi, ngài vẫn nên sửa chữa một chút đi.



Tôn Hiểu Linh cười ha ha:



- Nhìn xem tôi nói chuyện, liền ngăn ngài ở trong sân, đi thôi, vẫn nên quay về phòng làm việc nói.



- Không cần. Nơi này không khí tốt...



An Tại Đào lắc đầu, đang tìm một chỗ ngồi xuống, một cán sự văn phòng Đảng ủy từ lầu hai mang hai ghế dựa tới, cười nói:



- Bí thư An, Chủ tịch thị trấn Tôn, mời ngồi!



...



...



An Tại Đào ngồi ở trong sân, lẳng lặng mà đọc thật kỹ báo cáo khả thi về phát triển sinh thái nông nghiệp lưu vực Tư Hà mà Tôn Hiểu Linh viết suốt đêm, xem xong mất hơn nửa giờ, hắn thở phào một cái, mỉm cười:



- Chủ tịch thị trấn Tôn, rất toàn diện rất tinh tế, báo cáo rất lưu loát cũng rất sinh động, tôi xem như vậy là được rồi.



Tôn Hiểu Linh đang ngượng ngùng mà xoa tay:



- Bí thư An, hành văn của tôi không được, viết bài nhỏ còn có thể qua được, thứ tài liệu lớn này liền cảm thấy hơi quá sức. Không sợ ngài chê cười, tôi đã vắt hết óc, tham khảo một bài viết mẫu mới làm ra được thứ này, thật sự là...



- Ha ha, Chủ tịch thị trấn Tôn, thứ này chỉ là một tài liệu thuyết minh vấn đề, không cần bút pháp thần kỳ câu cú sinh hoa... Nếu tài văn chương của Chủ tịch thị trấn Tôn tốt, vậy không cần công tác tại trấn, liền đi làm tác giả đi thôi...



An Tại Đào trêu đùa với Tôn Hiểu Linh, sau đó thấp giọng nói:



- Chủ tịch thị trấn Tôn, hiện giờ cô liền mang theo báo cáo khả thi này đi Thành ủy tìm Bí thư Trương, tự mình giao báo cáo này tới tay Bí thư Trương, nhớ kỹ, không cần thông qua thư ký chuyển, tôi lập tức sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Trương nói chuyện này.



Tôn Hiểu Linh hơi sửng sốt, trong lòng chợt hồi hộp, mơ hồ đoán được cái gì. Cô lập tức đứng dậy cúi đầu nói:



- Bí thư An, tôi đã biết, ngài yên tâm là được.



9h sáng ngày hôm sau, , dưới sử chỉ đạo "trực tiếp" của Hội đồng nhân dân Huyện và Ban Tổ chức Cán bộ Huyện ủy, Hội đồng nhân dân thị trấn Tư Hà tiến hành tuyển cử một lần nữa. Trải qua một buổi sáng tuyển cử có tính trình tự, Tôn Hiểu Linh dùng 47 phiếu đề cử được chọn làm Chủ tịch thị trấn, Lương Mậu Tài và Mã Hiểu Yến phân biệt 44 phiếu và 36 phiếu được chọn làm Phó Chủ tịch thị trấn.



Toàn bộ quá trình không có một chút bất ngờ, ai cũng hiểu được lần bầu lại này chẳng qua là đi ngang sân khấu một lần nữa. Chỉ có điều lúc Mã Minh Lượng rớt cử, sắc mặt gã rất khó coi, ở giữa lấy lý do thân thể không thoải mái rời khỏi đại hội. Lúc này, trên dưới chính quyền thị trấn Tư Hà, đang ở vào thời khắc cực kỳ phấn chấn, đường sắp làm xong, thu hút đầu tư tiến vào giai đoạn vận hành thực chất, triển vọng tốt đẹp tương lai liền hiện ra trước mắt ---- mà Bí thư Tiêu rAn mới tới năng lực lớn, tố chất cao, lại "rất có ý tứ"... Mọi người đều cảm thấy tràn đầy hy vọng đối với tương lai, căn bản không ai để ý Mã Minh Lượng không được như ý.



Tuyển cử chấm dứt, kết quả hợp pháp hữu hiệu, lập tức đăng lên báo huyện. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đại biểu tham dự và nhân viên dự thính hội nghị, An Tại Đào mang theo thành viên bộ máy lãnh đạo mới chậm rãi đi lên đài chủ tịch, đứng ở nơi đó khom người biểu đạt thăm hỏi về phía vỗ tay.



An Tại Đào khoát tay áo, các thành viên bộ máy lãnh đạo ngồi xuống theo thứ tự, tiếng vỗ tay nhiệt liệt dưới đài cũng bình ổn. Bên trái An Tại Đào là Tôn Hiểu Linh, bên phải là Trương Khuê, lãnh đạo khác đều ngồi xuống vị trí của mình dựa theo xếp hạng mới.



Tôn Hiểu Linh lấy micro, hắng cổ cất cao giọng nói:



- Các đồng chí, hiện giờ chúng ta hoan nghênh ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn đồng chí An Tại Đào nói chuyện trọng yếu.