Quan Thanh

Chương 220 : Quả nhiên là có độc thủ

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Thấy cấp dưới đến văn phòng của Lưu Ngạn báo cáo, An Tại Đào liền vội vàng rời đi. Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, buổi tối lại đi phố ăn lẩu cùng Lưu Ngạn và Trúc Tử, sau đó xem một bộ phim nước Mĩ mới chiếu lần đầu tại Rạp chiếu lớn ở huyện.



Buổi sáng hôm sau, hắn trở lại thành phố. Vừa mới tiến vào phòng làm việc ngồi xuống, Bành Quân liền đi tới, bắt đầu báo cáo với hắn về phản ứng của giới truyền thông các nơi trong ngày hôm qua và buổi sáng hôm nay.



Sau khi bài viết của phóng viên Trương Xuân Yến Báo chiều Đông Sơn đăng báo, thấy đề cập tới bản thân, rất nhiều truyền thông phản ứng một là cực kỳ mãnh liệt, hai là cực kỳ nhanh chóng. Cùng lúc phát biểu rõ ràng "Báo chúng tôi không có phóng viên khả nghi nhận tiền bịt mồm của chủ mỏ lòng dạ hiểm độc", về phương diện khác phát biểu xã luận hoặc đặc biệt bình luận trên báo chí của mình, mãnh liệt yêu cầu các ban ngành có liên quan của thành phố Phòng Sơn tra rõ việc này, trả lại cho báo chí, truyền thông một lời giải thích và trong sạch.



Mà Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cùng lúc đưa ra phản ứng, lập tức phái Tổ công tác đi Tân Hải, yêu cầu Báo chiều Tân Hải nhanh chóng đưa ra ý kiến xử lý bài báo giả dối khuếch đại lần này.



Trong nhất thời, ở truyền thông trong ngoài tỉnh, chuyện này đều trở thành đề tài tiêu điểm đứng đầu. Trình độ thảo luận náo nhiệt của truyền thông, vượt xa sự tưởng tượng của An Tại Đào. Thậm chí Đài truyền hình Đông Sơn đặc biệt phái ra tổ phỏng vấn, thực hiện chuyên đề tại Phòng Sơn, liên tục phát ra hai ngày.



Dưới yêu cầu mãnh liệt của truyền thông các nơi, Ban Truyền thông thành phố Phòng Sơn trước sau lại mời dự hai cuộc họp báo.



Nhưng phía Tân Hải lại đột nhiên không có động tĩnh.



Vừa không thấy Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy xử lý Báo chiều Tân Hải, cũng không thấy Báo chiều Tân Hải đưa ra xin lỗi bài viết khuếch trương giả dối, ngay khi An Tại Đào và rất nhiều truyền thông lo lắng chờ đợi kết quả, Báo chiều Tân Hải đột nhiên công khai phát biểu một bài bình luận: "Lảng tránh vấn đề không phải biện pháp giải quyết vấn đề". Trong bài bình luận đưa ra, Báo chiều Tân Hải đưa tin có chứng có cứ, đồng thời tỏ vẻ "Nếu trong ngành tin tức truyền thông chúng ta có con sâu làm rầu nồi canh, nhất định phải kiên quyết loại bỏ ra ngoài...".



Cuối cùng, bài bình luận còn hỏi ngược lại:



- Xin hỏi ban ngành Phòng Sơn có liên quan, giấu diếm trả lời sau tai nạn mỏ có phải sự thật hay không? Một số phóng viên nhận tiền bịt mồm của chủ mỏ lòng dạ hiểm độc có phải sự thật hay không? ...



Báo chiều Tân Hải trả lại một kích khiến An Tại Đào lúc ấy cảm thấy hơi kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng, dưới áp lực của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Báo chiều Tân Hải chắc chắn không có khả năng "cãi cọ" vân vân, phản ứng đầu tiên nên là xin lỗi thêm xử lý, để dàn xếp ổn thỏa và bình tức sự bất mãn của cơ quan chủ quản dự luận. Dù sao, bọn họ đưa tin quả thật rất không cẩn thận nghiêm túc, thậm chí có thể nói là mang ác ý nhân cơ hội lăng xê bản thân nào đó.



Nhưng phản ứng của Báo chiều Tân Hại hiện giờ ngoài dự đoán của hắn. Mà càng thêm quỷ dị chính là, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng không có câu trả lời tiếp theo.



Tình hình này, có nghĩa là gì?



...



...



Đã là đầu tháng 11, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Gió Tây Bắc lạnh thấu xương thổi mạnh cuồng loạn, lá rụng trong đại viện cơ quan Tỉnh ủy thành phố Phòng Sơn đều bị thổi cuốn lên, bay bay trên không trung.



Sắc trời hơi âm trầm, khói mù nặng nề bao phủ không trung.



An Tại Đào đứng phía trước cửa sổ văn phòng, nhìn sân lớn bên ngoài, trong lòng không khỏi hơi bực bội. Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ ---- sau lưng chuyện này quả thật có độc thủ đang thao túng?



Phải thất bại trong gang tấc sao? Hai ngày này trong lòng hắn cực kỳ luống cuống.



Mắt thấy sắp thành công, chỉ cần dưới hai tầng áp lực của truyền thông các nơi và Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, phóng viên đương sự của Báo chiều Tân Hải sẽ bị xử lý, Báo chiều Tân Hải sẽ công khai phát biểu một lời xin lỗi, chuyện này sẽ chấm một dấu tròn viên mãn.



Nhưng mà, Báo chiều Tân Hải đột nhiên "nói năng hùng hồn đầy lý lẽ" mà trả lại một kích. Điều này khiến cho chuyện tình không chỉ trở nên phức tạp, hơn nữa, bởi vì Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy duy trì trầm mặc khác thường, truyền thông các nơi trong tỉnh cũng "biết điều" mà chậm rãi yên tĩnh lại, không hề nhắc tới chuyện này.



Mà đối ứng chính là, Báo chiều Tân Hải, Nhật báo Tân hải và Báo Tân Hải Thần ba truyền thông Tân Hải, hai ngày này bắt đầu đưa tin độ dài sự kiện tai nạn mỏ thành phố Phòng Sơn, trọng điểm thổi phòng chuyện giấu diếm trả lời và phóng viên nhận phong bì.



Một cơn gió lạnh thổi tới, cửa sổ rung động lách cách.



Bành Quân vội vã gõ cửa tiến vào, trong tay nắm một số tờ báo Tân Hải, như Báo chiều Tân Hải, Nhật báo Tân Hải linh tinh. Đưa báo chí trong tay cho An Tại Đào, thấy sắc mặt An Tại Đào hơi khó coi, gã cũng không dám nói gì, liền quay đầu rời khỏi.



Gã vừa rời khỏi cửa phòng làm việc của An Tại Đào, còn chưa kịp đóng cửa cho An Tại Đào, chợt nghe An Tại Đào phẫn nộ ném báo chí trong tay xuống đất. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn



Bành Quân giật mình trong lòng một cái, vội vàng nhẹ nhàng đóng cửa cho An Tại Đào, lặng lẽ rời đi.
Thấy Chủ tịch Mạnh tới từ nước Mĩ, luôn lạnh lùng chưa bao giờ có sắc thái giả dối đối với đàn ông, không ngờ sóng vai dùng một tư thế cực kỳ thân mật cùng một thanh niên xa lạ đi vào trong văn phòng của cô, phía sau, cô gái trẻ tuổi thời thượng mới rồi há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc bắt đầu dừng lại. Mà trong gian phòng làm việc lớn kia, cũng trào tới một số công nhân xem náo nhiệt, hai người lưu lại những ánh mắt không thể tin nổi.



"Chủ tịch công ty An Hạ" trong miệng Hạ Hiểu Tuyết không ngờ là Mạnh Cúc. An Tại Đào âm thầm lắc đầu, rất bất ngờ. Mạnh Cúc là một Phó giáo sư đại học, sao cô lại... sao lại cảm thấy hứng thú đối với kinh doanh, sao lại cùng kinh doanh công ty An Hạ với Hiểu Tuyết?



Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của An Tại Đào, Mạnh Cúc thở dài yếu ớt, duyên dáng đi qua, bưng một ly café nóng cô đã pha tới, đặt ở tay hắn, sau đó an vị ngồi bên cạnh hắn, si ngốc mà nhìn hắn một hồi.



Hơn nửa năm không gặp, hắn càng thêm lịch lãm. Mạnh Cúc thở dài trong lòng, mạnh mẽ kiềm chế tình cảm bắt đầu khởi động ở sâu trong lòng mình, cúi đầu nói:



- Tiểu Đào, chị ở trong nước nhàn rỗi không có việc gì, liền xuất ngoại đi chơi một vòng, thuận được thăm Hiểu Tuyết và cô... Không nghĩ tới, cô bé Hiểu Tuyết kia rất không đơn giản, không ngờ thành lập một công ty lớn ở nước Mỹ... Chị không chịu được cô bé Hiểu Tuyết kia quấn lấy, đáp ứng giúp cô bé cùng nhau dốc sức làm...



- Chị Cúc, chị... Ha ha, em thật sự bất ngờ, thật sự rất bất ngờ, không ngờ chị lại cảm thấy hứng thú đối với kinh doanh.



An Tại Đào chậm rãi uống một ngụm café.



- Như thế nào, khinh thường chị à?



Mày liễu của Mạnh Cúc nhướng lên:



- Cậu chờ xem đi, xem chị và Hiểu Tuyết làm cho công ty An Hạ lớn mạnh thế nào!



- Không phải, chị Cúc, em không phải có ý tứ đó...



An Tại Đào cười khổ một tiếng:



- Em chỉ cảm thấy bất ngờ... Thật sự là lạ rồi, chị và Hiểu Tuyết, một là giáo sư dạy văn khoa, một là học sinh học văn khoa, hiện giờ lại đều đi lên thương trường, ha ha, thật sự không thể tưởng tượng được, hai người còn có thiên phú làm nữ cường nhân!



Mạnh Cúc dịu dàng quyến rũ liếc hắn, đột nhiên lấy tay gạt đi cọng tóc trên trán hắn, thản nhiên cười:



- Cũng không có gì kỳ quái, có thể cậu còn không biết, lúc tôi đọc sách ở nước ngoài, là cùng học hai khoa tuyên truyền tin tức và thương học. Chỉ có điều trước kia tôi lười làm việc này, nếu Hiểu Tuyết cần người giúp đỡ, tôi làm chị cũng liền cố mà làm.



Mạnh Cúc đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn thật sâu, khuôn mặt hơi ai oán:



- Thế nào, có phải nếu biết là chị sẽ không dự định tới gặp chị hay không?



An Tại Đào cười khổ:



- Chị Cúc, làm gì có chuyện đó, em…



Hắn tất nhiên biết tình cảm của Mạnh Cúc đối với mình. Và hắn, đối với người phụ nữ vừa là thầy vừa là chị này luôn có chút áy náy. Hắn phức tạp liếc Mạnh Cúc một cái, mà Mạnh Cúc cũng sâu kín nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, liền giật mình lảng tránh.



- Tiểu Đào, đi thôi, cậu vất vả đến thủ đô, chị mời cậu ăn cơm, chúng ta… có đi Cúc Lan Tiểu Trúc nữa không?



Mạnh Cúc lấy lại bình tĩnh, hơi mỉm cười. Cô là người cả bản năng lẫn sự giáo dưỡng đều có khí chất tao nhã, cho dù lòng đang bối rối mỗi động tác vẫn như cũ, cực kỳ duyên dáng.



An Tại Đào đứng dậy, khẽ gật đầu:



- Được, chị Cúc, chúng ta đi Cúc Lan Tiểu Trúc!