Quan Thanh
Chương 222 : Mạnh Cúc và Triệu lão nói chuyện
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Một đêm không nói gì. Một đêm của sự xấu hổ dường như đã tiêu tan đi.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Cúc lái xe đưa An Tại Đào đến Tuần báo Hoa Hạ. Khi thấy hắn mở cửa bước xuống xe thì dịu dàng nói một câu:
- Tiểu Đào, có muốn chị nói giúp cậu một câu không? Tổng biên tập của tạp chí này chị cũng có quen.
- Chị Cúc quen Tổng biên tập Tuần báo Hoa Hạ? Thôi đi, không cần đâu.
An Tại Đào lắc đầu:
- Chị Cúc, em đã nói chuyện qua với một chủ biên ở đây. Hẳn là không thành vấn đề. Ồ đúng rồi, khả năng sẽ cần đến việc chuẩn bị chút tiền. Đến lúc đó, em lại gọi điện thoại cho chị.
- Được rồi, mặc kệ là cậu dùng nhiều hay ít thì cũng từ tài khoản công ty thôi. Dù sao, cậu mới là ông chủ thật sự của công ty An Hạ. Chị chỉ là người làm công cho cậu thôi.
Mạnh Cúc nói tiếp:
- Chị sẽ đến tham gia hội chợ tuyên bố sản phẩm. Khả năng là thời gian sắp xếp sẽ rất khẩn trương. Nếu không thì chị để lại xe cho em đi.
- Chị đi trước đi, lát nữa em đón xe về.
An Tại Đào khoát tay:
- Haha, chị dù gì cũng là Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch công ty An Hạ. Một nữ thương nhân như vậy mà không có xe thì chẳng phải là để người ta chê cười sao? Chị đi đi, em vào đây.
An Tại Đào bước vào tòa nhà tuần báo Hoa Hạ, Mạnh Cúc như si ngốc mà nhìn hắn, rồi sau đó chạy đi. 10h sáng nay, công ty An Hạ chính thức trưng bày sản phẩm chính "Phần mềm diệt virus Long Đằng" ở hội chợ. Cô thân là Chủ tịch công ty An Hạ nhất định phải tham dự và chủ trì.
Hội chợ triễn lãm hàng điện tử lần này, là do cộng đồng kinh doanh đồng tổ chức. Những năm gần đây, lãnh vực kinh doanh các sản phẩm truyenfull.vn là một trong những lãnh vực kỹ thuật mới quan trọng. Rất nhiều hoạt động kinh doanh sản phẩm mới của các xí nghiệp trong và ngoài nước đều tập trung tại hội chợ. Công ty quản trị mạng, công ty kinh doanh các mặt hàng điện tử, công ty tiêu thụ phần mềm diệt virut, thậm chí là các sinh viên của ngành tin học cùng với hơn trăm doanh nghiệp đều hội tụ lại với nhau. Quy mô rất lớn, không chỉ có các lãnh đạo cao tầng tham dự mà còn thu hút sự chú ý của rất nhiều giới truyền thông.
Nghi thức khai mạc long trọng đã kết thúc. Kế tiếp là một sự kiện quan trọng: Công ty An Hạ và bộ môn liên quan của bộ Văn hóa thông tin ký kết hợp đồng mua sản phẩm diệt virus Long Đằng. Nói cách khác, nhóm sản phẩm phần mềm Long Đằng đầu tiên của công ty An Hạ được cơ quan trung ương nhà nước tiêu thụ.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Khu triển lãm của công ty An Hạ đã thu hút phần đông ánh mắt truyền thông. Bởi vì phần mềm Long Đằng là tài sản đăng ký độc quyền của công ty An Hạ, so với một số những công ty trong nước mua kỹ thuật độc quyền của nước ngoài đang có ưu thế về thị trường hơn.
Hơn nữa, bởi vì công ty An Hạ mặc dù là đăng ký thành lập tại Mỹ. Nhưng lại là xí nghiệp tuyên truyền cho thương hiệu dân tộc. Điều này thì phía chính phủ đã xác định chính xác.
- Công ty An Hạ, công ty này là công ty nào mà chưa từng nghe nói qua?
- Mạnh Cúc?
- Chỉ vừa mới ra đời mà đã được chính phủ nhà nước đặt hàng. Công ty An Hạ này quả thật là không đơn giản.
Sản phẩm được trưng bày trong cuộc triển lãm, rất nhiều các công ty đồng hành đều đoán xem rốt cuộc công ty An Hạ có bối cảnh như thế nào, mà vừa tiến vào thị trường quốc nội thì đã có được đơn đặt hàng của chính phủ.
Lấy bối cảnh của Mạnh Cúc mà nói, cô muốn có được cái đơn đặt hàng kia thì dễ vô cùng. Vì mau chóng giúp công ty An Hạ mở ra cục diện, cô cũng cố không hơn rất nhiều. Suy nghĩ một hồi, cô liền tìm thư ký của Triệu lão Lý Đại Niên, khiến y cùng người của bộ Văn hóa Thông tin dàn xếp một chút.
Cùng lúc đó, cô cũng cung cấp cho người của bộ Văn hóa Thông tin tư liệu của công ty An Hạ cùng với tư liệu kỹ thuật của sản phẩm Long Đằng. Trải qua nghiệm chứng kỹ thuật và luận chứng, bộ Văn hóa Thông tin quyết định đem Long Đằng trở thành một thương hiệu dân tộc và mạnh mẽ mở rộng ra thị trường.
Thực tế mà nói, phần mềm Long Đằng của công ty An Hạ về kỹ thuật không thua gì thương hiệu của nước ngoài, thậm chí còn hơn chứ không kém. Đây là một nhân tố quan trọng mà bộ Văn hóa thông tin quyết định mở rộng. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến bối cảnh lớn lao của Triệu lão. Muốn thu được sự tán thành của phía chính phủ cũng không dễ dàng gì, nhất là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Đối với bản thân Mạnh Cúc mà nói, ngay từ đầu, cô quả thật chỉ muốn giúp Hiểu Tuyết. Nhưng sau này, cô dần dần cũng sinh ra cảm tình với công ty An Hạ.
Giờ phút này, nếu Hạ Hiểu Tuyết muốn cô rời khỏi công ty An Hạ, thì cô cũng cảm thấy rất luyến tiếc.
Ánh đèn flash liên tục lóe lên. Mạnh Cúc mặc một bộ đồ công sở nữ màu đen, mái tóc dài đen mượt cũng được búi cao. Dung mạo xinh đẹp vô cùng, khí chất cao quý thanh lịch. Cô chậm rãi bước ra từ quầy triển lãm, phía sau là một số công nhân của công ty An Hạ, đồng nghiệp trong giới kinh doanh, các phóng viên và một số cán bộ chính phủ vây xung quanh.
Mạnh Cúc, Chủ tịch công ty An Hạ, với phần mềm Long Đằng.
Bắt đầu từ 10h sáng nay, rất nhiều doanh nhân có tiếng trong nước đã nhớ thật kỹ cái tên này. Một người phụ nữ cao quý diễm lệ giữa một rừng doanh nhân nam giới, quả thật là rất chói mắt và rực rỡ.
Sau hai năm nữa, khi Hạ Hiểu Tuyết về nước, hai người phụ nữ xinh đẹp đã sóng vai nhau tạo nên một cơn sóng lớn trong giới kinh doanh quốc nội. Còn cảnh tượng ngày hôm nay không chỉ ghi vào lịch sử phát triển của công ty An Hạ mà còn trở thành một truyền kỳ trong cả một khoảng thời gian.
Cách đó không xa, Triệu lão mặc một chiếc áo jacket màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Nhìn cách ăn mặc này, trông ông chẳng khác nào những ông già đánh Thái Cực Quyền. Nếu đi vào giữa đám đông tuyệt đối không ai nhận ra. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ không khó mà nhận thấy ánh mắt uy hiếp đầy khí phách. Đây chính là khí thế của một kẻ bề trên, nắm giữ quyền lực cao tầng lâu năm mới có được.
Phía sau ông ta, là một người đàn ông trung niên hơi béo mặc trang phục bình thường, mang đôi mắt kính gọng vàng, nhìn qua rất hào hoa phong nhã, rất có phong thái của phần tử tri thức. Đó chính là thư ký của Triệu lão Lý Đại Niên.
Triệu lão nhìn thấy thần thái ung dung thản nhiên của đứa cháu gái Mạnh Cúc, khóe miệng hiện lên nụ cười tươi. Ông ta quay đầu lại nhìn Lý Đại Niên rồi nói:
- Con bé kia có thiên phú khiến cho người ta phải cúi đầu. Đại Niên, cậu đi gọi con bé lại đây, buổi trưa tôi muốn đi ăn cơm cùng con bé. Nó về nước được nửa tháng rồi mà tôi chưa nói chuyện được đàng hoàng với nó.
Nói xong, Triệu lão kéo thấp cái mũ lưỡi trai, quay đầu bước ra đại sảnh triển lãm. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Mạnh Cúc nhẹ nhàng nói, sắc mặt chợt đỏ lên, cúi đầu nói:
- Tiểu Đào, chị có một việc muốn bàn bạc với cậu.
- Ồ, Cúc tỷ, chị nói đi, khách sáo như vậy làm gì?
- Cậu của chị, cậu hẳn là biết ông ấy...
Mạnh Cúc hơi ngượng ngùng mà đem sự việc ông Triệu muốn đầu tư vào công ty An Hạ nói ra. Mạnh Cúc cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất công ty An Hạ nếu sau lưng có hậu thuẫn siêu cấp bí mật là ông Triệu thì sự phát triển sau này là không thể đo đếm được.
Nhưng cô lại lo lắng Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào sẽ hiểu lầm, nghĩ rằng cô muốn tranh đoạt quyền quản lý công ty. Nếu đúng là như vậy, cô thà rằng cự tuyệt ý tốt của ông Triệu.
An Tại Đào hơi trầm ngâm một chút rồi mỉm cười:
- Cúc tỷ, đây là việt tốt. Em hoàn toàn đồng ý. Theo em thấy, không cần phải ông Triệu đầu tư, các chị phát hành một ít cổ phần dưới tên của Triệu gia không phải là được sao?
An Tại Đào rất rõ ràng, ông Triệu làm sao lại để ý đến công ty An Hạ, không cần nói đến công ty An Hạ, mà ngay một công ty thực lực hùng mạnh, ở trong mắt người ta cũng không đáng nhắc tới. Ông Triệu sở dĩ chủ động đề xuất muốn đầu tư, đơn giản là nể mặt Mạnh Cúc, muốn cho cháu ngoại của mình thêm một chút "tiền vốn" mà thôi.
Hắn chợt mơ hồ đoán ra, Mạnh Cúc khẳng định là đã đồng ý một thỏa thuận nào đó với ông Triệu rồi. Mà "chủ đề" của thỏa thuận này, nói không chừng chính là hắn. Từ sự hiểu biết của hắn đối với Mạnh Cúc, từ tình cảm của Mạnh Cúc đối với hắn mà suy ra, e là...
An Tại Đào trong lòng rất cảm động. Mạnh Cúc căn bản không có một chút khái niệm nào đối với tiền bạc, đối với bối cảnh của cô, tầng lớp của cô, hoàn toàn có thể sống một cuộc sống vương giả thoát ly thế tục. Những điều cô làm đều là vì hắn.
Hắn nhất thời kích động, không kìm được vươn tay ra nắm chặt tay Mạnh Cúc.
Mạnh Cúc cũng cảm thấy được An Tại Đào dần dần nảy sinh tình yêu và sự cảm động, trong lòng liền hết sức vui mừng.
Phụ nữ đều rất ích kỷ, ai cũng muốn có người đàn ông của riêng mình để yêu thương và chia sẻ. Nhưng...Cô hiện tại thà rằng buông tay tất cả, yên lặng mà tránh phía sau màn. Tất cả đơn giản đều là vì tình yêu, nhưng thực sự cũng không còn cách nào khác.
Cô không thể quên hắn được, thật sự không thể quên hắn được. Cô đã thử rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần thử là một lần trái tim giằng xé, bị nỗi nhớ dày vò để rồi lại quay trở lại. Cô thậm chí đã thử tiếp xúc với người đàn ông khác, nhưng kết quả lại khiến cô càng thêm thống khổ. Nếu đã trốn tránh không được, chi bằng chấp nhận sự thật.
Mạnh Cúc cùng Lưu Ngạn giống nhau, đều là những người phụ nữ cá tính mạnh mẽ, nhìn thế gian bằng ánh mắt kiêu ngạo. Một khi đã xác định được phương hướng thì có chết cũng không từ.
Điều khác biệt duy nhất chính là, Mạnh Cúc kín đáo, sâu sắc hơn Lưu Ngạn. Lưu Ngạn không cố gắng kiềm chế tình cảm của chính mình, cô dùng phương pháp của chính mình để khiến An Tại Đào cảm giác được tình yêu và sự chăm sóc của mình. Còn Mạnh Cúc chỉ có thể đứng ở một bên lặng lẽ yêu thương, đây chính là lý do mà cô đã biến mất lâu như vậy trước tầm mắt An Tại Đào. Và điểm này cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai cô.
Nói cách khác, ở vấn đề tình cảm, nếu không phải bởi Hạ Hiểu Tuyết là người đến trước, Lưu Ngạn tuyệt đối sẽ cùng Hạ Hiểu Tuyết tranh đấu một phen, một bước cũng không nhượng bộ. Còn Mạnh Cúc thì sẽ không, cho dù là cô và An Tại Đào có tình cảm trước, nhưng nếu An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết có hôn ước hoặc là có cảm tình, cô cũng sẽ lựa chọn "nhường đường".
Có lẽ do tuổi tác và quan niệm nhân sinh của mỗi người khác nhau.
Trong tình cảm của Mạnh Cúc với An Tại Đào, còn mơ hồ có một loại sắc thái tình cảm mà chính bản thân cô cũng không ý thức được.
An Tại Đào ngồi ở phòng khách xem TV, Mạnh Cúc thì vào trong phòng sách, thông qua truyenfull.vn nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết về việc ông Triệu định đầu tư. An Tại Đào căn bản không cần suy nghĩ nhiều, hắn rất hiểu Hiểu Tuyết , Hiểu Tuyết khẳng định sẽ không phản đối. Hơn nữa, cũng giống như An Tại Đào đoán trước, Hạ Hiểu Tuyết chủ động để xuất không cần Triệu gia đầu tư, từ công ty sẽ phát hành một bộ phận cổ phiếu dưới danh nghĩa Triệu gia.
Chuyện này như vậy là quyết định. Nhưng "hảo ý" của công ty An Hạ, ông Triệu cũng không đồng ý. Thư ký của ông ta là Lý Đại Niên thông qua một con đường khác chuyển một khoản tài chính không nhỏ vào tài khoản công ty của Mạnh Cúc.
Mạnh Cúc vừa bận việc công ty, vừa chỉ đạo nhân viên công ty mua mấy thứ đồ như máy Fax, máy tính, máy in...Còn cố ý mua một số bộ bàn làm việc xa hoa cho nhóm lãnh đạo cấp cao của tuần báo như Chu Lâm. Tổng cộng tiêu tốn hơn một trăm ngàn. Tuy rằng Mạnh Cúc lấy từ tài khoản công ty, nhưng An Tại Đào vẫn kê khai hóa đơn và phiếu mua hàng chi tiết.
An Tại Đào ra tay hào phóng khiến Chu Lâm và nhiều người của "Tuần báo Hoa Hạ" ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Cái này gọi là "Tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ". Dưới ma lực về sự "Hào phóng" của An Tại Đào, Chu Lâm thậm chí còn không cần phái phóng viên đến Phòng Sơn phỏng vấn thực tế, mà căn cứ theo tài liệu An Tại Đào cung cấp để "bào chế" ra một phóng sự chuyên sâu.
Cái này cũng không phải là bọn họ không cẩn thận. Gần đây, loại phóng sự đưa tin này vốn là có chứa đựng tính chất quảng cáo hình tượng, có thành phần "hư cấu" nào đó. Có đến thực địa phỏng vấn hay không cũng không quan trọng. Thứ hai là công tác cơ sở An Tại Đào làm rất khá. Tài liệu hắn mang đến không chỉ rất tỉ mỉ, xác thực, toàn diện, mà đều có các bộ môn liên quan của Phòng Sơn ký xác nhận và đóng dấu.
Hoặc là nói, An Tại Đào vốn dĩ đã định liệu được bọn họ sẽ cần phỏng vấn những gì, đã đem tất cả những tài liệu cần thiết hoàn thành rồi. Kiếp trước hắn vốn là người trong giới truyền thông, làm những công việc này đương nhiên rất cẩn thận, làm cho bọn họ không còn tìm ra được chút sai sót nào.
Bài phóng sự mang tên "Lan tràn phóng viên giả mạo" đã mở đầu như thế này: "Tin mới nhất có liên quan đến việc phóng viên giả mạo của thành phố Phòng Sơn tỉnh Đông Sơn lại khiến cho dư luận chấn động. Hiện tượng phóng viên giả mạo ở Phòng Sơn, kỳ thật đã không còn mới mẻ và xa lạ đối với xã hội. Những năm gần đây, những tin tức kiểu này đã được đưa ra trước công chúng. Mà hiện nay, một huyện của Tỉnh Tây Sơn công bố xuất hiện hiện tượng "Giả danh phóng viên chuyên nghiệp" cùng với sự kiện "Một lượng lớn thanh niên không nghề nghiệp giả mạo phóng viên đến dọa dẫm mỏ than" của thành phố Phòng Sơn giống nhau, đều khiến mọi người tỉnh ngộ...
Vừa đến đoạn sau, bài báo đã bắt đầu "tô son điểm phấn" cho Phòng Sơn, làm thế nào ngăn chặn sự nguy hại có tính xã hội của phóng viên giả mạo? Không hề nghi ngờ, cần nghiêm khắc đả kích, chặt đứt hoàn toàn các mắt xích. Phóng viên của bổn báo sau khi xâm nhập điều tra, phỏng vấn, đã phát hiện ra rằng chỉ trong vòng hai ngày, vụ án phóng viên giả ở Phòng Sơn đã được giải quyết. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn đã khẩn cấp an bài, do Ban tuyên giáo Thành ủy và Cục xuất bản Văn hóa chỉ đạo, phối hợp với 15 đơn vị liên quan như Cục công an, Cục giám sát an toàn...đã triển khai trọng điểm hành động, sau khi tổ chuyên án thành lập không đến 24 giờ, liền bắt được hơn mười người chuyên sống bằng việc giả mạo phóng viên đến các mỏ than dọa dẫm, bắt chẹt.
Cuối cùng của bài báo còn vận dụng bút pháp thời Xuân Thu để tiến hành "nêu vấn đề" đối với bài báo của báo chiều Tân Hải. Đây cũng chính là một trong những ý đồ do An Tại Đào thiết kế.
"Đáng nhắc tới chính là, tại thời điểm một số nhà truyền thông của chúng ta đưa tin về sự kiện phóng viên giả, đã cố ý khuếch đại một cách ác ý. Theo điều tra nghiêm túc của bổn báo, trong vụ án "Phóng viên giả mạo đến dọa dẫm mỏ than" phát sinh ở Phòng Sơn, có mấy người là phóng viên chân chính, tuy nhiên chỉ là một con số rất nhỏ. Trước mắt, những phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp này đã bị khai trừ công tác, chuyển giao cho cơ quan tư pháp. Nhưng Nhật báo Tân hải đưa tin, số lượng phóng viên giả mạo đã bị khuếch đại gấp mấy lần một cách ác ý.
Ngày 12 tháng 11, bài báo đã được đăng trên "Tuần báo Hoa Hạ" kỳ mới nhất. Ngay trong ngày đầu tiên đã khiến cho Cục xuất bản thông tin Quốc gia hết sức coi trọng, nghe nói lập tức phát công hàm "chất vấn" Ban tuyên giáp Tỉnh ủy Đông Sơn.
Cho đến lúc này, An Tại Đào đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần về Bắc Kinh này. Hắn nhìn một lượt bài báo trên "Tuần báo Hoa Hạ", khóe miệng lộ rõ ý tươi cười.
Không hề nghi ngờ, lần này báo chiều Tân Hải đã chạy trời không khỏi nắng. Sự việc đưa ra ngoài ánh sáng, đã bức bọn họ tới bước đường cùng. Nếu như sự việc đưa tin không phải là thật, bọn họ còn có thể tìm cách xoay sở một chút. Nhưng hết thảy đều là thật, bọn họ kế tiếp chỉ có thể mau chóng xin lỗi cũng như xử lý nghiêm túc người phóng viên viết tin bài kia.