Quan Thanh
Chương 225 : Trận tuyết đầu tiên của năm 1999 (4)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
- Trưởng ban An!
Bành Quân muốn nói gì lại thôi.
An Tại Đào cười cười, trong lòng cũng có chút xúc động. Thời gian tiếp xúc tuy không dài, nhưng bằng sự từng trải nhân sinh qua hai kiếp của hắn, thì Bành Quân cũng là người không tồi, tính tình trong sáng, làm việc chắc chắn, ý thức phục vụ cũng rất cao.
Nếu làm thư ký, thì Tiểu Lộ thị trấn Tư Hà lòng trung thành không cần hoài nghi, người cũng rất thiện lương. Nhưng ưu điểm này cũng chính là nhược điểm của Tiểu Lộ. Cô có thừa trung hậu nhưng thiếu độ linh hoạt. So sánh, Bành Quân chính là người có được cả hai tố chất này.
Khả năng viết lách tốt, quan trọng hơn, gã còn có thể lái xe và đặc biệt là còn có võ. Người như vậy ở cạnh mình vừa làm thư ký vừa làm vệ sĩ thì tuyệt. Chỉ có điều, người này trung thành đến đâu còn cần kiểm chứng thêm, không dễ đưa ra kết luận. An Tại Đào là người cẩn trọng, khi hắn chưa tin một ai đó hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không để họ bên người.
An Tại Đào liếc Bành Quân đang ngồi bên cạnh một cái, thấy trong mắt gã khấp khởi hy vọng, không nhịn được, mỉm cười:
- Bành Quân, anh quả nhiên là muốn theo tôi. Tương lai tôi nếu không thành công, chẳng phải là anh đã nhìn sai người rồi không.
Trong xe chỉ có hai người nên họ nói chuyện cũng rất thoải mái.
- An Trưởng ban, anh đừng nói thế, tôi nhìn người rất chuẩn. Tôi cảm thấy anh là người có tâm làm việc, tư duy linh hoạt, khẳng định là tiền đồ vô lượng. Ha hả. Tôi đây là muốn thơm lây, tương lai nếu có thể làm đến cấp cục, coi như không thẹn với tổ tiên Bành gia rồi.
Bành Quân cười ha hả:
- Trưởng ban An, ở đây không có người ngoài, anh có thế nói một câu không, có nhận tôi hay không?
An Tại Đào! Trương Thắng Lợi vừa thốt lên, mấy Ủy viên thường vụ đang tranh cãi kịch liệt cũng vội im bặt, đột nhiên trầm mặc hẳn. Rồi, đồng loạt giơ tay tán thành. Trương Thắng Lợi là muốn qua việc này thể hiện thiện ý với Trần Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bọn họ không phải là đồ ngốc, cho nên cho dù trong lòng có ý kiến khác cũng không dám công khai phản đối.
Nhưng đúng là không ai ngờ, người duy nhất đứng lên phản đối là Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn cười cười:
- Các đồng chí, đồng chí Tiểu An tuy rằng năng lực xuất chúng, nhưng dù sao thời gian nhậm chức cũng quá ngắn, nếu để cho cậu ấy đảm đương trọng trách một phương, cá nhân tôi không đồng ý. Đồng thời, việc này cũng không có lợi cho công tác cán bộ lâu dài của chúng ta. Tôi đề nghị, đối với vấn đề nhân sự lần này, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cần phải thận trọng khảo sát.
Trương Bằng Viễn chỉ một câu nhẹ nhàng đã phủ nhận đề cử của Trương Thắng Lợi. Nhưng Trương Thắng Lợi không tức giận, thậm chí còn mỉm cười. Sau một thời gian dài làm việc cùng nhau, giữa hai người càng thêm ăn ý. Một đấm một xoa, cực kỳ hiệu quả. Vì thế sau khi xảy ra tai nạn mỏ, quan trường Phòng Sơn tuy rằng rung chuyển nhưng không rối loạn.
Trở lạiPhòng Sơn, An Tại Đào bắt đầu trải qua gần hai tháng đến cơ quan làm việc đúng giờ. Ban truyền thông chuyên trách sự cố tạm thời được hủy bỏ, công việc ở ban khôi phục như xưa, xử lý công văn giấy tờ hằng ngày cực kỳ nhàm chán.
Năm 1999 trôi qua, năm 2000 đang chậm chạp đi tới. Trong khoảng thời gian này, An Tại Đào mỗi ngày chừng 5h chiều đều lái xe chạy về huyện Quy Ninh, không đến 7h thì về đến nơi, vừa lúc ăn tối cùng Lưu Ngạn và Trúc Tử. Rồi sáng 7h xuất phát từ Quy Ninh, kịp 8h đi làm.
An Tại Đào về Quy Ninh một cách lặng lẽ. Hắn không lo lắng, hắn đang nhẫn nại chờ đợi. Hắn biết, việc bổ nhiệm trên cơ bản đã định.
Ngày 26 tháng 1, cũng chính là 20 tháng chạp theo nông lịch, Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi đại diện Thành ủy và UBND thành phố tìm hắn nói qua một lần. Cuộc nói chuyện diễn ra vào giữa trưa, nên cơ quan Thành ủy và UBND thành phố gần như không ai chú ý tới.
Gần đến tết âm lịch, Lưu Ngạn phải về thủ đô ăn tết, tuy rằng cô không nỡ xa An Tại Đào và Trúc Tử, nhưng cũng không có cách nào khác, cô không có lý do gì để lưu lại.
Ngày 31 tháng 1, nhằm ngày 25 tháng chạp nông lịch, Lưu Ngạn bị gia đình thúc giục, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ lái xe về thủ đô. Sáng sớm, cô yên lặng ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho Trúc Tử và An Tại Đào còn chưa ngủ dậy. Đây là bữa sáng cuối cùng trước tết âm lịch mà cô chuẩn bị cho hai anh em.