Quan Thanh
Chương 227 : Lưu luyến không rời
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
An Tại Đào và Lưu Ngạn lái xe khỏi tòa nhà Huyện ủy. Lưu Ngạn ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, cười nói:
- Đào, lúc này xem như là anh hãnh diện rồi. Em nghĩ, khả năng Thành ủy sẽ cho anh tiếp nhận công tác của Trần Đức Lệnh.
An Tại Đào cười nói:
- Tạm thời chưa đâu, anh nghĩ, sau lễ khẳng định là sẽ có một Bí thư Đảng - Quần chúng và một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật xuống dưới. Anh tuy là Phó bí thư nhưng đó chỉ là hư chức. Công tác trọng tâm của anh là khu kinh tế mới.
Lưu Ngạn ồ lên một tiếng rồi lại hỏi:
- Nếu Thành ủy điều chỉnh bộ máy, sao không trực tiếp điều đi Tôn Cốc?
- Tạm thời, Tôn Cốc vẫn không động đến, ít nhất là trước khi khu kinh tế mới đi vào quỹ đạo. Cũng vì ổn định đội ngũ cán bộ thôi.
An Tại Đào nhấn ga thật mạnh, chiếc xe lao vút đi.
- Tiểu Ngạn, em và anh ra ngoài đi dạo đi.
Lưu Ngạn dịu dàng gật đầu, rồi lại vươn cánh tay trắng nõn rút chiếc điện thoại di động của An Tại Đào ra:
- Em tắt điện thoại của anh đi. Bằng không sẽ có người quấy rầy chúng ta.
An Tại Đào cười ha hả:
- Muốn tắt thì tắt đi!
Hơn hai giờ chiều, Tôn Hiểu Linh đang ngồi ở nhà, nhàm chán mà xem một vởkịch trên truyền hình. Trong thời gian này, cô vẫn đang giả bệnh trốn ở nhà. Dù sao cũng sắp đến tết rồi, cô sẽ đợi ăn tết xong, xem tình hình thế nào rồi nói tiếp. Nếu còn tiếp tục bị "treo giò" như vậy, cô thật muốn từ chức.
Đột nhiên, máy điện thoại bên cạnh vang lên, Tôn Hiểu Linh tâm trạng bực bội nhấc điện thoại, tức giận hừ một tiếng:
- Ai đấy? Tìm ai?
- Phó chủ tịch Thị trấn Tôn, tôi là Lương Mậu Tài.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm dồn dập và có chút hưng phấn của Lương Mậu Tài.
Tôn Hiểu Linh ồ một tiếng:
- Hóa ra là lão Lương, tìm tôi có việc gì?
Lương Mậu Tài cười ha hả:
- Phó chủ tịch thị trấn Tôn, tôi với lão Lộ đang ở cùng nhau đây, hai người chúng tôi muốn nói với cô chuyện này, ngày mai cô quay về Thị trấn làm đi.
- Sức khỏe của tôi chưa ổn định, sang năm mới rồi nói sau.
Tôn Hiểu Linh thản nhiên cười:
- Cảm ơn các đồng chí đã nhớ tới.
- Phó chủ tịch thị trấn Tôn, cô có biết không, sáng nay thành phố có công văn xuống điều chỉnh bộ máy Huyện ủy.
Nghe giọng nói rất hưng phấn của Lương Mậu Tài, Tôn Hiểu Linh trong lòng cả kinh, lập tức vui vẻ hỏi:
- Có phải Bí thư An quay lại không?
- Ử, đúng vậy. Tôi nghe Huyện ủy người ta nói, Phó bí thư Huyện ủy Trần Đức Lệnh, Phó bí thư kiêm Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hạ Hầu cường bị điều đi. Mà Bí thư An đã trở lại. Ha ha.
Lương Mậu Tài ha hả cười:
- Phó chủ tịch thị trấn Tôn, cô đoán xem, Bí thư An là chức vụ gì?
-Phó chủ tịch Huyện? Ai dà, lão Lương, anh khẩn trương nói đi, làm tôi tò mò chết.
Tôn Hiểu Linh trong lòng nhảy dựng lên, khuôn mặt quyến rũ chợt hiện lên nét ửng đỏ.
- Phó bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà.
Khụ!
An Tại Đào cảm thấy không khí có chút không được tự nhiên, liền cười cười, chậm rãi ôm cô vào trong lòng:
- Tiểu Ngạn, đừng bi thương như vậy chứ. Không phải chỉ xa nhau vài ngày thôi sao, qua tết sẽ quay lại mà.
- Đào, em thật sự muốn ở lại ăn tết với anh.
Lưu Ngạn thì thào.
Đột nhiên, mặt cô chợt đỏ bừng, cô thoát ra khỏi vòng tay của An Tại Đào, chạy vào phòng ngủ. Không lâu sau, cô mặc chiếc áo ngủ tơ tằm mỏng manh đi ra. Dưới ánh đèn mờ ảo, thân thể trắng nõn của Lưu Ngạn hiện ra rõ ràng dưới bộ áo ngủ mỏng như cánh ve, khuôn ngực vun cao, đôi chân thon dài.
- Đẹp không?
Lưu Ngạn hất mái tóc, duyên dáng đi đến trước mặt An Tại Đào, dịu dàng hỏi.
- Đẹp!
An Tại Đào khóe miệng hơi giật giật, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng. Hình như...hình như bên dưới tấm áo ngủ cô không mặc gì cả. Hắn không dám nhìn, vội vàng quay đi chỗ khác, lại nghe Lưu Ngạn buồn bã nói:
- Đào, ôm em đi!
Tay An Tại Đào hơi run run, nhất thời không có phản ứng gì, thân hình mềm mại, ấm áp của Lưu Ngạn đã nhào vào lòng hắn.
- Đào, ôm em chặt vào!
Hơi thở của An Tại Đào trở nên dồn dập, đôi cánh tay lạnh ngắt ôm chặt lấy thân hình nõn nà trong chiếc áo ngủ của Lưu Ngạn. Hắn không chỉ cảm nhận được da thịt mịn màng của cô mà còn cảm nhận được tiếng tim cô đang đập thình thịch.
Trong lòng hắn, hai bầu ngực tròn đầy nhẹ nhàng ma sát vào ngực hắn, thân mình An Tại Đào khẽ run lên, rốt cuộc đã không kiềm chế nổi dục vọng rồi.
Hắn cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng có chút run rẩy của Lưu Ngạn, một tay theo bản năng mà xoa một bên ngực của cô.
Ôm lấy Lưu Ngạn, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên giường, An Tại Đào bật đèn ngủ, hơi thở dồn dập mà nhìn chằm chằm thân hình mềm mại tuyệt mỹ trước mắt. Đôi mắt quyến rũ như tơ của Lưu Ngạn nhìn An Tại Đào, lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, anh còn định nhìn đến bao giờ nữa?
An Tại Đào cố nén nội tâm xao động, cúi người xuống, cẩn thận mở từng nút thắt trên chiếc áo ngủ của Lưu Ngạn, sau đó nhẹ nhàng mở ra, chiếc áo ngủ trên người Lưu Ngạn liền chảy xõa xuống trên giường.
Da thịt như ngọc, hai bầu ngực nhẹ nhàng phập phồng, hai điểm đỏ hồng trước mắt An Tại Đào quyến rũ đến mê người.
- Tiểu Ngạn, anh...
An Tại Đào âm thầm cắn chặt răng, dịu dàng nói:
- Em chịu khó một chút, có lẽ sẽ hơi đau...
...
Lưu Ngạn cuộn thân mình trần truồng vào trong lồng ngực An Tại Đào, vươn ngón tay nhỏ nhắn điểm vào ngực hắn, cúi đầu rên rỉ một tiếng:
- Đào, thật sự là rất đau...Đều tại anh, thô lỗ như vậy...
An Tại Đào cười ha hả, lấy tay vuốt ve thân hình mềm mại của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thương sâu sắc.
- Đào, thật sự em không muốn xa anh và Trúc Tử, hay là em nói với người nhà một tiếng, ở lại đây ăn tết với anh, được không?
Lưu Ngạn chịu đựng nỗi đau trong lần đầu tiên của người con gái, vặn vẹo thân mình trong lòng An Tại Đào, nũng nịu nói.
Nhưng nháy mắt, thân thể cô lập tức cứng ngắc, không dám cử động nữa. Bởi cô cảm thấy, tên vô lại kia lại bắt đầu "dở chứng".
Mặt đỏ hồng, run giọng nói:
- Đào, anh...Em không dám nữa...