Quan Thanh
Chương 23 : Án oan
Ngày đăng: 01:38 20/04/20
An Tại Đào lắc đầu:
- Không uống rượu, dùng cơm là được rồi.
Hạ Hiểu Tuyết cũng không để ý, vừa ăn một cách rất nhỏ nhẹ, vừa cười nói:
- Tiểu Đào, thật là đáng tiếc, cứ tưởng nhân cơ hội vụ cầu vượt này để có thể đánh tiếng tên tuổi, không chừng lại trở thành phóng viên nổi tiếng của Tân Hải chúng ta, thật đáng tiếc! Em vừa nghe ba nói lại là, Chủ tịch thành phố Mông phản đối Bí thư Đỗ phá dỡ những cây cầu vượt đó, hai người bọn họ tranh luận rất kịch liệt. Cũng đúng thôi, cầu vượt được coi như một công trình mà Chủ tịch Mông đã đạt được, ông ấy làm sao có thể đứng trơ mắt ra nhìn Bí thư Đỗ tát vào mặt mình như vậy được. Việc này, Chủ tịch Mông đã phải đem Phó chủ tịch tỉnh Lý để làm lá chắn, vì vậy mà Bí thư Đỗ chỉ còn cách tạm thời hoãn lại.
An Tại Đào cũng chẳng để ý chỉ gật đầu qua quýt:
- Cũng không có gì đáng quan trọng. Anh là phóng viên, cũng không phải là chính khách, viết cái gì cũng đều là viết. Chỉ có điều, theo ý kiến của anh thì, cầu vượt nhất định sẽ bị phá dỡ, cái này, có lẽ Chủ tịch Mông không thể ngăn cản được.
Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng nuốt miếng thịt bò trong miệng, nhếch chân mày lá liễu lên:
- Em nghĩ cũng không chắc. Theo như lời của ba em nói nói, sau lưng Chủ tịch Mông có chỗ dựa rất vững chắc, đó chính là Phó chủ tịch tỉnh Lý...
An Tại Đào khẽ nhếch miệng:
- Cái đám người làm quan bây giờ, kẻ nào mà lại không có ô dù ở phía sau? Đỗ Canh nếu như không có ô dù ở phía sau, thì làm sao có thể đoạt được "ngai vàng" của Bí thư trong tay Mông Hổ? Được rồi, chuyện đấu đá trên quan trường chẳng liên quan gì đến mối quan hệ của chúng ta, thôi ăn cơm đi.
Hạ Hiểu Tuyết cười ha hả:
- Cũng đúng- đúng rồi, Tiểu Đào, em có một tin tức đang muốn nói cho anh biết, nếu như anh đưa tin viết bài về cái này, thì em đảm bảo tên tuổi của anh sẽ được tỏa sáng.
An Tại Đào ngẩn người ra:
- Nói ra xem nào.
- Tiểu Đào, anhcó còn nhớ khi mà chúng ta lên đại học năm thứ nhất, có một vụ án giết vợ hủy dung mạo ở tỉnh Đông Sơn và ở đường Đông Ba của thành phố Tân Hải?
Hạ Hiểu Tuyết thở dài:
Hạ Hiểu Tuyết sớm đã biết An Tại Đào sẽ cự tuyệt không nhận, đã yêu nhau hơn ba năm, nên cô sớm đã quen thuộc với tính cách của của An Tại Đào. Tuy hoàn cảnh gia đình của An Tại Đào không được khá giả gì, thế nhưng con người của An Tại Đào lại là một người có nghĩ khí và thanh cao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Tuy nhiên, Hạ Hiểu Tuyết sớm cũng đã chuẩn bị tâm lý, cũng đã có "đối sách", cô yên lặng cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ hoe, nức nở nói:
- Tiểu Đào, chỉ có anh với em tại sao vẫn phải khách sáo như vậy? Đây là món quà mà em đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua tặng anh, anh...
Trong lòng của An Tại Đào như nhảy dựng lên, trước cái cơ thể đang mềm nhũn ra lúc này trái tim dường như đang sắp muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn do dự một lúc, rồi đưa tay ra cầm lấy chiếc điện thoại, rồi nhét vào ví tiền của mình, nhẹ nhàng nắm tay Hạ Hiểu Tuyết, dịu dàng nói:
- Được rồi, anh nhận nó là được chứ gì...
Hạ Hiểu Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, với vẻ quyến rũ trên mặt đang cười một cách giảo hoạt, cười hì hì, đứng dậy:
- Tốt lắm, Tiểu Đào, em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.
...
...
Trời đã dần tối, An Tại Đào đang kéo tay của Hạ Hiểu Tuyết đi về phía ánh đèn sáng trưng ngoài đại sảnh của cao ốc, đang hướng về phía thang máy, thì đã chạm trán ngay với Hoàng Trạch Danh đang vội vã từ bên trong đi ra.
- Hoàng tổng...
An Tại Đào nhanh nhẹn tiến lên phái trước chào.
Hoàng Trạch Danh khẽ mỉm cười, không ngờ đưa tay ra vỗ vào vai của An Tại Đào, trong ánh mắt dường như đang tỏ vẻ khen ngợi, gật gật đầu.
Đối với ân sư đã đề cử tiểu sư đệ này, chính là vì việc đưa tin cầu vượt mà đã đứng dậy lên tiếng, trong con mắt của Hoàng Trạch Danh thì cũng có vài phần kính trọng. Chẳng qua là, cái thứ tán thưởng có vẻ nghiêm khắc này thực ra cũng cho con người ta thấy được sự ấm áp.
Nhưng ánh mắt của Hoàng Trạch Danh trong lúc vô thức dừng lại ở Hạ Hiểu Tuyết, gương mặt thanh xuân rực rỡ, trong lòng giật mình. Ông ta cổ quái nhìn sang phía An Tại Đào, vốn định đi ngay bước chân chợt ngập ngừng.